Lời này khiến Ấn Hồng sửng sốt, lát sau, nàng ấy hít sâu một hơi rồi cúi đầu nói, “Vâng.”
Dứt lời, Ấn Hồng mang đao của Liễu Ngọc Như tới. Tuy bảo Cố Cửu Tư cho nàng thanh đao này nhưng thực tế là nàng tự lấy. Khi ra ngoài phải có vật phòng thân; từ ngày nàng gỡ đao khỏi bức tường Cố gia thì chưa hề trả lại. Liễu Ngọc Như cầm đao trong tay và ngồi xuống cùng Ấn Hồng. Hai người như trở về thời thơ ấu, ngồi cạnh nhau trên đất với lưng tựa vào giường. Mỗi người ôm một thanh đao, bọn họ thì thầm trò chuyện.
“Phu nhân,” Ấn Hồng dựa vào Liễu Ngọc Như, thanh âm mang theo chút sợ hãi, “ngài nghĩ cô gia có đến cứu chúng ta không?”
Liễu Ngọc Như nghe được sự run rẩy trong giọng nàng ấy, nàng suy nghĩ giây lát rồi đặt tay lên vai Ấn Hồng và ôm nàng ấy vào lòng.
Đây là động tác Cố Cửu Tư thường làm với huynh đệ lẫn cô vợ nhỏ. Mỗi lần Cố Cửu Tư đặt tay lên vai Liễu Ngọc Như rồi ôm trọn nàng vào lòng, nàng đều cảm thấy được động viên và truyền sức mạnh một cách thầm lặng.
Liễu Ngọc Như kinh ngạc phát hiện hai người ở bên nhau quá lâu sẽ ngày càng giống đối phương.
Liễu Ngọc Như thẫn thờ làm Ấn Hồng do dự gọi, “Phu nhân?”
“Hở?” Liễu Ngọc Như phục hồi tinh thần, nàng nhớ lại câu hỏi ban nãy của Ấn Hồng và nở nụ cười, “Đương nhiên rồi.”
“Cửu Tư sẽ không bỏ mặc chúng ta.”
Giọng Liễu Ngọc Như vừa bình tĩnh lại ấm áp, “Chàng chưa xuất hiện nhất định vì có lý do riêng hay biết đâu đã nghĩ ra biện pháp, ngươi đừng lo.”
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng đánh nhau. Tuy Vương gia lôi kéo nhiều người đến nhưng ai cũng có tính toán riêng, chỉ mình người Vương gia vì cái chết của Vương Tư Viễn mà điên cuồng chiến đấu.
Lý Ngọc Xương và Lạc Tử Thương đã sớm chuẩn bị, cộng thêm người của Liễu Ngọc Như đều được tuyển chọn kỹ càng, thế nên gặp phải trường hợp địch nhiều ta ít nhưng vẫn kiên cường phòng thủ không cho kẻ nào tiến lên dù chỉ một bước.
Đến buổi chiều, thương binh dần được chuyển tới nội viện. Lạc Tử Thương mở cửa phòng rồi nói với Liễu Ngọc Như, “Ta sai người khiêng thương binh đến đình hóng gió, chỗ đấy nằm ngoài phạm vi bắn tên của bọn chúng. Ngươi mau dẫn nữ quyến đi trợ giúp.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn vội vã dẫn theo Ấn Hồng chạy tới đình hóng gió.
Trên mặt đất có vài thương binh, đại phu do bọn họ đưa tới đang tận lực khâu vết thương rồi băng bó. Liễu Ngọc Như tiến lại gần, đại phu cấp tốc dạy các nàng mấy thứ trọng yếu, sau đấy các nàng lập tức bắt tay vào hỗ trợ.
Lạc Tử Thương cùng Lý Ngọc Xương lãnh đạo mọi người hăng hái chiến đấu ở gần đó. Xung quanh Liễu Ngọc Như chỉ toàn tiếng chém giết, nàng không dám nghĩ nhiều mà cắm đầu cắm cổ băng bó cho thương binh vừa được chuyển đến.
Khi Vương Thụ Sinh bắt đầu công phá huyện nha, Cố Cửu Tư đang trên đường về từ vùng phụ cận của Ti Châu. Tới buổi trưa, hắn mới đến gần thành Huỳnh Dương đã nghe tiếng ồn ở bên trong.
Hơn một ngàn người chém giết tạo nên âm thanh quá lớn, người bên ngoài thành không rõ sự tình vẫn nghe thấy sự rung chuyển này. Âm thanh kia tức khắc làm Cố Cửu Tư biến sắc, Từ La đứng cạnh cũng cuống quít, “Đại nhân, trong thành có chuyện gì vậy?”
Cố Cửu Tư im lặng siết chặt dây cương, Từ La nhịn không được mà hỏi, “Đại nhân, hay là người ở trong gặp nguy rồi?”
“Ngọc Như đã vào thành thì sẽ nghĩ cách gặp Lý đại nhân.” Mãi Cố Cửu Tư mới trấn định lại để nói tiếp, “Có Lạc Tử Thương và Lý Ngọc Xương ở đấy, bọn họ đảm bảo sẽ thiết kế hệ thống phòng thủ trong huyện nha. Hiện giờ hai bên chắc đang đánh nhau.”
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Vương Thụ Sinh không ngồi yên được nữa,” Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, “gã muốn dùng Ngọc Như để ép ta xuất hiện. Nghe tiếng động này thì hẳn Vương Thụ Sinh trực tiếp điều động quân đội nhưng bọn chúng lại không đoàn kết. Chúng ta có khoảng ba trăm người trong thành, hơn nữa còn Lạc Tử Thương nên bọn họ ít nhiều sẽ chống đỡ được.”
Từ La im thin thít, hắn hiểu Cố Cửu Tư đang sắp xếp lại đầu óc hỗn loạn của mình. Cố Cửu Tư chậm rãi nói, “Bây giờ chỉ có thể liều một phen.”
Cố Cửu Tư ngẩng đầu ra lệnh cho Từ La, “Ngươi mau chóng tìm năm trăm dân làng, cho mỗi người một lượng bạc và bảo họ tụ tập ở khu rừng ngoài thành để cùng nhau hô khẩu hiệu.”
“Hô khẩu hiệu?” Từ La nghệch mặt ra.
Cố Cửu Tư gật đầu, “Lát nữa ta sẽ viết mấy dòng, ngươi chuẩn bị dân làng rồi cho họ hô vang những lời này. Nếu quan binh tới bắt bớ, cứ để bọn họ chạy vào rừng là được. Các ngươi nhớ đặt bẫy trong rừng và bảo vệ người dân.”
“Vâng,” Từ La tuân lệnh đi tìm người.
Cố Cửu Tư quay lại ngôi làng hắn từng ẩn núp rồi chỉ thị, “Những người khác theo ta vào thôn, mang hết những thứ có thể dùng để viết lại đây cho ta.”
Nói xong, Cố Cửu Tư dẫn người vào thôn và lấy ra giấy bút, diều cùng đèn Khổng Minh đã mua.
Tiền có thể sai khiến ma quỷ, Từ La ra ngoài tìm người còn Cố Cửu Tư viết văn. Hắn thoáng chần chừ rồi hít thở sâu và lưu loát đặt bút viết Vấn Tội Thư.
Thư vấn tội này khác bài hịch thảo phạt Lương Vương; câu chữ dễ đọc, ngắn gọn súc tích, chỉ cần biết chữ đều đọc hiểu ý hắn.
Đầu tiên hắn khái quát tình hình hiện tại; Vương Tư Viễn phạm thượng, ám sát khâm sai, bao vây huyện nha, Huỳnh Dương đại loạn.
“Nay thánh thượng hạ chỉ, lệnh cho khâm sai Cố Cửu Tư bắt giữ tặc tử, đòi lại thanh bình cho Vĩnh Châu và công lý cho bá tánh. Hôm nay là ngày quyết định sinh tử của Vĩnh Châu lẫn địa vị của bá tánh. Sáng mai, lấy mặt trời mọc làm mệnh lệnh, Cố Cửu Tư xin cầm Thiên Tử Kiếm đợi các vị anh hùng ngoài thành Huỳnh Dương. Người hò hét cổ vũ thưởng một ngàn văn, người tham gia đánh nhau thưởng ba ngàn văn. Mỗi đầu người trên chiến trường là mười lượng bạc trắng, ai lấy được thủ cấp của Vương Thụ Sinh thì thưởng trăm lượng bạc!”
“Kẻ có tội phải đền tội, người vô tội được khen thưởng. Vương thị làm ác bá hoành hành tại Vĩnh Châu gần trăm năm, hôm nay Cố mỗ quyết lấy máu tẩy sạch trời xanh. Bá tánh Vĩnh Châu không phải sâu bọ, cớ sao lại bị giẫm đạp? Còn Vương thị, Vĩnh Châu loạn; diệt Vương thị, ngày thái bình của Vĩnh Châu đã tới!”
…
Cố Cửu Tư nhanh chóng viết xong, hắn giao cho mọi người rồi căn dặn, “Có bao nhiêu giấy thì sao chép bấy nhiêu bản. Chuẩn bị diều lẫn đèn Khổng Minh, dùng mực đỏ viết lên đấy hai chữ “giết” và “Vương” cho ta.”
Mọi người gật đầu, Từ La đã đại khái hiểu kế hoạch của Cố Cửu Tư. Nhưng hắn vừa sao chép Vấn Tội Thư vừa nhíu mày, “Đại nhân, ta hiểu ý ngài, có điều câu cuối này là sao?”
Từ La chỉ câu cuối cùng Cố Cửu Tư viết trên giấy:
Đừng sợ, ta tới đây.
Câu này lạc lõng giữa bài Vấn Tội Thư hùng hồn. Cố Cửu Tư giơ tay đập đầu Từ La, lạnh lùng bảo, “Hỏi lắm thế, lo sao chép đi.”
Dựa theo kế hoạch của Cố Cửu Tư, mọi người phân công nhau hành động.
Khi hoàng hôn, rốt cuộc đã tìm đủ năm trăm dân làng. Song nhiều người nghe đồn chỉ cần hô hào là có tiền nên háo hức đi theo, thành thử số lượng người vượt quá một ngàn.
Từ La hơi lo lắng, hắn thận trọng hỏi, “Thế này có nhiều người quá không?”
“Không sao.”
Cố Cửu Tư lắc đầu, sau đấy đích thân dẫn bọn họ tới vị trí trên cao của khu rừng. Đầu tiên hắn giải thích về các con đường dùng để chạy trốn và thông báo vị trí đặt bẫy, kế tiếp hắn hướng dẫn bọn họ hô khẩu hiệu.
Hắn chỉ yêu cầu dân làng nói mấy câu đơn giản:
Vương thị mưu phản, tru di cửu tộc, cùng phe cùng tội, hãy suy nghĩ kỹ.
Ba mươi triệu bạc trắng của Vương gia là xương máu của bá tánh, hôm nay kẻ cướp không chết thì Vĩnh Châu khó thấy trời xanh.
…
Dân làng học theo Cố Cửu Tư, lẩm bẩm luyện tập một hồi là có thể nói to rõ.
Bên Từ La đã hoàn thành công việc sao chép Vấn Tội Thư, hắn chạy đến bẩm báo với Cố Cửu Tư, “Đại nhân, chuẩn bị xong rồi.”
Cố Cửu Tư quay đầu lại nhìn. Hoàng hôn nhuộm Huỳnh Dương ở cách đấy không xa thành màu đỏ của máu. Mặt trời lặn từng chút một, màu đỏ máu pha lẫn với đêm tối, ánh chiều tà bao trùm núi non, gió núi thổi qua làm chim chóc hoảng sợ cất cánh.
Cố Cửu Tư đứng dậy, vừa phủi bụi đất trên người vừa điềm tĩnh hỏi, “Đưa đèn Khổng Minh tới đúng vị trí chưa?”
“Một ngàn đèn Khổng Minh và một ngàn ba trăm con diều đã sẵn sàng.”
“Tốt.”
Cố Cửu Tư gật đầu, “Bắt đầu đi.”
Oo———oOo———oΟ
Hoàng hôn buông xuống, nhìn đâu trong huyện nha cũng thấy thương binh.
Liễu Ngọc Như nghe tiếng chém giết ngoài kia, nỗi sợ hãi ban đầu dần biến thành chết lặng.
Nàng không phân biệt được sự chết lặng này là tốt hay xấu, nàng chỉ biết chạy tất bật giữa các thương binh, bôi thuốc và băng bó hết người này đến người nọ.
Thuốc ngày càng ít, thương binh ngày càng nhiều. Vì thiếu người nên ai chưa hấp hối thì đều quay lại ngoại viện tiếp tục
chiến đấu.
Liễu Ngọc Như luôn cúi đầu làm việc, khi mặt trời ngả về tây, lại có thêm một thương binh ngồi xuống trước mặt nàng. Liễu Ngọc Như lập tức băng bó cho đối phương, nhưng làm nửa chừng thì cảm thấy có gì lạ lạ. Nàng ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt nàng là khuôn mặt trắng bệch của Lạc Tử Thương.
Y bị thương trên vai, máu thấm ướt quần áo. Song khuôn mặt y thật bình tĩnh, không hề tỏ vẻ đau đớn, khác hẳn những người đang nhe răng trợn mắt ở bên cạnh.
Liễu Ngọc Như ngẩn ngơ nhìn Lạc Tử Thương, y nhàn nhạt nói, “Nhìn cái gì?”
Liễu Ngọc Như hoàn hồn, nàng vội khuyên, “Đừng nói chuyện.”
Nàng cúi đầu rồi tiếp tục băng bó cho Lạc Tử Thương.
Biểu cảm của nàng khó dò, Lạc Tử Thương âm thầm quan sát nàng rồi hỏi, “Sao ngươi lại ngạc nhiên?”
“Đáng lẽ ngài không bị thương mới đúng,” Liễu Ngọc Như điềm tĩnh đáp.
Lạc Tử Thương nghe vậy liền cười, “Ta có phải thần tiên đâu mà không bị thương?”
“Bây giờ ngài có thể mở cổng ra ngoài,” Liễu Ngọc Như điềm đạm nói, “giao nộp chúng ta và làm giao dịch với Vương Thụ Sinh. Ngài có Dương Châu nhưng không có mâu thuẫn với gã, ngài không cần vất vả thế này.”
Lạc Tử Thương lặng thinh, Liễu Ngọc Như sát trùng miệng vết thương rồi rắc thuốc lên. Lạc Tử Thương tựa người vào cây, cúi đầu ngắm nhìn cô nương trước mặt. Lát sau, y rốt cuộc lên tiếng, “Ngươi vẫn tin Cố Cửu Tư sẽ đến à?”
Liễu Ngọc Như không trả lời.
Lạc Tử Thương bình thản bảo, “Sáng sớm mai mà hắn còn chưa tới thì trễ quá rồi.”
“Bọn họ sẽ không giết ta.” Từng câu từng chữ của Liễu Ngọc Như chả vương chút sợ hãi.
Lạc Tử Thương nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi là nữ nhân.”
Tay Liễu Ngọc Như thoáng dừng lại.
Lạc Tử Thương bình tĩnh nói, “Ngươi biết cách tốt nhất để làm nhục Cố Cửu Tư là gì không?”
“Vừa nãy ngài đã hỏi liệu ta có tin Cửu Tư sẽ đến,” Liễu Ngọc Như nghiêm túc ngước nhìn y, “câu trả lời là ta tin chàng.”
“Đến lúc này rồi,” Lạc Tử Thương trào phúng bật cười, “mà ngươi còn tin?”
“Ta nguyện ý tin.”
Liễu Ngọc Như vừa băng bó cho y vừa nói, “Lạc Tử Thương, nếu ngài coi một người là tín ngưỡng của mình thì dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, ngài vẫn sẽ tin người ấy.”
“Nếu hắn không tới thì sao?”
“Vậy nhất định chàng có lý do mới không thể tới.”
“Ngươi không hận ư?”
Nguồn:
“Tại sao phải hận?”
Liễu Ngọc Như mỉm cười, “Ta hy vọng chàng sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất, nếu lựa chọn này là vứt bỏ ta…”
Liễu Ngọc Như cúi đầu, nhẹ nhàng bảo, “Ta sẽ tiếc nuối, nhưng không hận không oán.”
Lạc Tử Thương chẳng nói gì nữa. Y nhìn cô nương đang cẩn thận băng bó, đây là lần đầu tiên y quen biết một cô nương như vậy.
Y đã chứng kiến muôn hình vạn trạng của nữ nhân; hoặc là dùng sắc đẹp để đạp lên người khác mà sống như Cơ phu nhân, hoặc là yêu hận rõ ràng và nồng nhiệt hệt ngọn lửa như Diệp Vận. Nhưng lần đầu tiên y gặp được một nữ nhân tựa dòng suối nhỏ dưới ánh trăng, dịu dàng mà lại rực rỡ. Dòng suối chảy nhỏ giọt vào sinh mệnh người khác rồi chiếu sáng cuộc đời họ.
Nàng với Cố Cửu Tư giống nhật nguyệt trên trời cao, hai người tin tưởng và bảo vệ lẫn nhau.
Lạc Tử Thương không nói nên lời cảm xúc của mình, y lẳng lặng nhìn nữ tử như vầng trăng sáng này. Rất lâu sau, y bất chợt cất tiếng, “Năm ngươi mười sáu tuổi, nếu ta tới cầu hôn thì ngươi sẽ đồng ý chứ?”
Câu hỏi này làm Liễu Ngọc Như sửng sốt, sau đấy nàng cười rộ, “Chúng ta mà gặp nhau năm ta mười sáu thì ngài sẽ không đi cầu hôn.”
“Khi ấy, ta chỉ mơ mộng gả cho một nam nhân tốt. Ta không thể cự tuyệt nếu ngài cầu hôn nhưng ngài sẽ chẳng thích ta và ta cũng sợ ngài.”
Lạc Tử Thương khẽ cười, bên ngoài toàn là âm thanh đinh tai nhức óc, y quay đầu nhìn về phương xa.
Y bỗng nói, “Ngươi hãy hát ta nghe một bài ca của Dương Châu.”
Liễu Ngọc Như ngỡ ngàng, Lạc Tử Thương thản nhiên bảo, “Ngươi hát một bài vì ta, ta sẽ bảo vệ nơi đây cả đêm. Nếu sáng sớm mai Cố Cửu Tư vẫn chẳng tới, Liễu Ngọc Như, ngươi không thể trách ta.”
Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như chăm chú quan sát Lạc Tử Thương. Y không nhìn nàng mà dựa lưng vào cây, tay đặt trên đầu gối, mắt lặng lẽ nhìn về phía trước. Liễu Ngọc Như chắp tay trước người, cung kính dập đầu hành lễ.
Lạc Tử Thương không đáp lại, y nhắm nghiền mắt. Chẳng mấy chốc, làn điệu thân quen của Dương Châu dịu dàng cất lên.
Trong chớp mắt, giai điệu mềm mại kia như mang theo rất nhiều con người ở đây vượt qua muôn trùng sông núi để về lại quê hương.
Ca khúc ấy làm đôi mắt người cầm đao ngấn lệ nhòa, bọn họ siết chặt thanh đao trong tay mình.
Trở về.
Phải trở về.
Bọn họ không thể bỏ mình tại Vĩnh Châu, bọn họ phải quay về quê nhà.
Liễu Ngọc Như ngâm nga khúc hát dân gian, đêm tối dần kéo đến.
Ca khúc của nàng rất ngắn, nhưng khoảnh khắc từ cuối cùng rơi xuống, ở nơi xa đột nhiên vang lên tiếng người như đang hồi đáp.
Âm thanh vang dội kia được tạo nên bởi rất nhiều người nhịp nhàng hô to, “Ba mươi triệu bạc trắng của Vương gia là xương máu của bá tánh, hôm nay kẻ cướp không chết thì Vĩnh Châu khó thấy trời xanh!”
Những lời này khiến Liễu Ngọc Như ngẩng phắt đầu lên.
Âm thanh mỗi lúc một rõ ràng hơn. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, vô vàn tờ giấy tựa tuyết trắng bay tán loạn khắp thành Huỳnh Dương. Những tờ giấy đó kết hợp với tiếng hô ngoài thành làm kẻ ngốc cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
“Cố đại nhân đã trở lại!”
“Cố Cửu Tư tới!”
Mọi người mừng rỡ kêu lên, còn Liễu Ngọc Như nhìn giấy trắng bay ngập trời. Sau đấy, vô số đèn Khổng Minh bay lên từ đỉnh núi và thắp sáng cả bầu trời đêm.
Đèn Khổng Minh dày đặc như sao trời, bên trên là hai chữ được viết bằng mực đỏ.
Giết Vương.
Đây là những con chữ đầy thù địch, song với ngàn ngọn đèn Khổng Minh thong thả bay giữa đêm đen, chúng vẽ nên bức tranh nho nhã và đẹp tuyệt trần.
“Câu này có ý gì?”
Một người nghi hoặc hỏi thành tiếng, “Các ngươi nhìn câu cuối xem, ‘đừng sợ, ta tới đây’. Giọng điệu này sao giống viết thư cho cô vợ nhỏ quá vậy?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn cúi đầu đọc từng chữ trên tờ giấy nàng cầm trong tay.
Đừng sợ, ta tới đây.
Mấy ngày qua nàng luôn cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Nàng là trụ cột tinh thần của mọi người, ai cũng thấy nàng kiên định vững vàng và không hề dao động.
Nhưng chẳng biết vì sao, khi đọc câu cuối cùng trên mặt giấy, khi thấy tuyết rơi khắp thành, khi ngắm ngàn ngọn đèn, đôi mắt nàng vẫn nhịn không được mà chậm rãi đỏ lên.
Nhìn kìa, hắn không phụ lòng nàng.
Hắn đã tới.
Lời tác giả
Chương sau sẽ kết thúc phần truyện về Hoàng Hà. Cửu Tư vĩnh viễn soái nhất truyện.