Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư nghỉ ngơi trong chốc lát, rốt cuộc hai người cũng khôi phục chút sức lực. Miệng vết thương của Cố Cửu Tư bắt đầu đau nhức, Liễu Ngọc Như cảm nhận rõ ràng thân thể hắn dần nóng lên. Nàng hơi hoảng loạn song nhanh chóng bình tĩnh lại và tìm thuốc từ trong đống chai lọ rồi đút cho Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư nhìn bộ dạng Liễu Ngọc Như thì không nhịn cười được, “Sao ngươi thông minh thế, còn biết mang theo nhiều thuốc như vậy.”
Tất cả thuốc đều nhét vào bình đồng có nút bần đậy chặt, được giấu kín như vậy nên không hề thấm nước hay dính ánh sáng.
Liễu Ngọc Như nhớ tới liền tức giận, nàng trừng mắt nhìn hắn, “Ai như ngươi chứ, chỉ biết lén lút bỏ đi. Hôm nay nếu ta không đến thì ngươi xoay xở thế nào?”
Cố Cửu Tư cười cười không đáp. Hắn giơ tay gối lên sau đầu, dùng dáng vẻ cà lơ phất phơ mà vừa cười vừa nhìn Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như hung hăng lườm hắn, nàng kiểm tra vết thương của hắn xong thì nhỏ giọng bảo, “Chúng ta cứ nghỉ ngơi hồi sức đã. Sau đó chúng ta tìm chỗ trọ trong thành, ngươi dưỡng thương còn ta đi hỏi thăm tình hình công công. Tìm được công công và thương tích ngươi lành rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi U Châu.”
Cố Cửu Tư cúi đầu, thấp giọng đáp, “Ừm.”
“Ta ra ngoài nhặt củi.”
“Đừng đi xa quá.” Nét mặt Cố Cửu Tư ôn hòa. “Hãy ở nơi ta có thể nghe thấy, có chuyện gì ta còn chạy tới được.”
“Ta xin ngươi đấy,” Liễu Ngọc Như vội can, “đã bị thương thì lo nghỉ ngơi đi. Ta mà gặp chuyện thật thì ngươi phải trốn cho kỹ, tuyệt đối đừng giơ đầu ra chịu chết.”
“Vậy sao được?” Cố Cửu Tư dí dỏm bảo, “Tiểu nương tử vào sinh ra tử vì ta, dĩ nhiên phải sống chết có nhau chứ?”
“Cút.” Liễu Ngọc Như mắng, “Nếu không phải cha mẹ ngươi chỉ có một mụn con là ngươi thì ta quan tâm ngươi sống hay chết chắc.”
Cố Cửu Tư bật cười, ánh mắt hắn nói rằng hắn chẳng tin lời nàng chút nào. Liễu Ngọc Như không biết tại sao nàng bỗng thấy ngượng bèn vội đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng chưa từng đơn độc đi vào chốn rừng núi hoang dã, dù cầm đao nhưng lòng vẫn có phần sợ hãi; nàng sợ người, sợ thú hoang. May mắn hiện tại trời sáng sủa quang đãng, ánh mặt trời tiếp thêm dũng khí cho nàng; nếu là ban đêm thì chưa biết chừng nàng còn chả dám bước chân ra ngoài.
Nàng nhặt đại rất nhiều nhánh cây. Lúc trở về hang động, Cố Cửu Tư vừa thấy nàng liền cười, “Ngươi đi nhặt củi hay nhặt gậy gộc?”
“Ngươi nhiều chuyện thật.” Liễu Ngọc Như mất hứng nói, “Giỏi thì ngươi đi nhặt đi.”
“Nhánh cây ướt sẽ không thể cháy.” Cố Cửu Tư nhắc, “Chọn loại nào giòn ấy, vậy mới dễ bắt lửa.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Nàng cúi đầu đụng vào đống nhánh cây đang ôm trong lòng ngực, mất một lúc nàng mới có thể suy nghĩ cẩn thận. Mặt nàng đỏ bừng. Nàng lười phản ứng với hắn bèn xoay người ra khỏi hang để tìm một đống củi khác lại.
Nàng xếp củi, lấy mồi lửa từ trong hộp sắt ra rồi nhóm lửa dưới sự chỉ dẫn của Cố
Cửu Tư. Nhóm lửa xong, mặt nàng dính đầy tro bụi. Cố Cửu Tư vừa cười vừa chỉ vào mặt nàng, “Quá hay, hiện giờ ngươi thành con mèo mướp nhỏ thật rồi.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như bực bội, “ngươi không chọc giận ta thì không vui hả?”
“Ta chỉ nói thật thôi, sao thành chọc giận ngươi rồi?” Cố Cửu Tư trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Liễu Ngọc Như thấy hắn nước đổ đầu vịt đành nói, “Ngươi bớt nhiều chuyện đi, cố mà tiết kiệm sức lực. Chờ ngươi đỡ hơn chút là chúng ta lên đường ngay. Bọn họ nhất định sẽ điều tra dọc theo con sông, chúng ta không có nhiều thời gian.”
Cố Cửu Tư gật gù, hắn trầm tư bảo, “Chúng ta sẽ lên đường khi ngươi khỏe lại.”
“Ta vẫn còn sức,” Liễu Ngọc Như thở dài, “ta chỉ lo lắng thương tích của ngươi.”
Thương tích của Cố Cửu Tư bao gồm mũi tên ở trên vai – nàng không dám rút, chỉ biết cắt ngắn mũi tên để hắn dễ hoạt động – vết đao chém kéo dài hết lưng, vết cắt trên tay, cùng vô số vết thương nhỏ lẻ khác.
Liễu Ngọc Như nghĩ ngợi, trong lòng tràn đầy bất an. Nàng đứng dậy nói, “Ta ra ngoài thăm dò xem đường đi thế nào, chờ ngươi khỏe hơn chút thì sẽ rời đi ngay. Ngươi cứ ở đây tĩnh dưỡng, đừng lãng phí sức lực.”
Cố Cửu Tư đáp ứng, cũng chả nói thêm gì nữa.
Liễu Ngọc Như đứng lên rồi bước ra ngoài, bắt đầu dò tìm từ nơi họ đã đi qua.
Thành trì đều được xây dựng dựa theo dòng nước. Hiện giờ nàng cần đưa Cố Cửu Tư vào thành, tìm đại phu cùng nơi trú ẩn; chờ Cố Cửu Tư đỡ hơn thì họ sẽ rời đi.
Hai người có giấy tờ tùy thân giả, chỉ cần tìm được nơi trú ẩn ở Hoài Nam rồi cải trang một chút, ru rú trong nhà, thì trốn tránh trong thời gian ngắn cũng không phải việc gì khó. Quan trọng là trong khoảng thời gian ngắn này họ có thể thoát khỏi bị lùng bắt không.
Liễu Ngọc Như vừa suy tư vừa thận trọng tìm kiếm dọc theo con sông. Đi chưa bao xa, nàng nghe thấy tiếng ngựa liền vội vàng trốn vào rừng rồi ngồi xổm xuống. Tiếng ngựa dần áp sát, hình như chỉ có một người. Liễu Ngọc Như cảm thấy kỳ lạ song nàng không lên tiếng. Sau một hồi, nàng nghe thấy có âm thanh quen thuộc ghìm con ngựa, “Dừng lại!”
Liễu Ngọc Như đột ngột trợn tròn mắt. Nàng nhìn thấy ở bờ sông có vị công tử mặc đồ trắng cưỡi ngựa; hắn nhíu mày, mắt quan sát vị trí họ lên bờ như đang suy tư điều gì.
Là Diệp Thế An!