Trường Phong Độ

Chương 79: Trời đất chứng giám, giang sơn làm mai; Liễu Ngọc Như, nàng là thê tử của ta


trước sau

Lời này làm mọi người sững sờ, Lương Vương bật thốt theo bản năng, “Không thể nào!”

Nếu thật sự chỉ có một vạn người, sao Cố Cửu Tư lại kiêu ngạo như thế, thậm chí còn chỉ huy người đuổi giết ông ta?

Ông ta sở hữu mười vạn binh lính, ai cho Cố Cửu Tư lá gan này?!

“Tên tặc tử này dám lừa bịp bản vương,” Lương Vương giận dữ rút kiếm muốn chém Tiền Tam.

Tần Tứ ngăn cản ông ta, bình tĩnh khuyên, “Lương Vương, cứ nghe hắn nói đã.”

Được Tần Tứ khuyên can, Lương Vương thoáng nhìn hắn rồi cắn răng bảo mọi người lui xuống, chỉ giữ lại Tiền Tam và Tần Tứ trong lều trại.

Hành động của Lương Vương hù dọa Tiền Tam, gã run rẩy im thin thít. Tần Tứ bước lên trước, hòa nhã nói, “Vị tráng sĩ này không cần sợ hãi, vương gia chúng ta là người khoan dung. Chỉ cần ngươi nói thật thì vương gia chẳng những không giết ngươi mà còn ban thưởng số tiền lớn, vàng bạc mỹ nữ chả đếm xuể. Nếu có thể công phá thành Vọng Đô, công đầu thuộc về ngươi nên vương gia sẽ không bạc đãi, quyền cao chức trọng ở ngay trước mặt ngươi thôi.”

Tiền Tam nghe đến đây bèn dần bình tĩnh lại.

Hồi nãy gã đi ngang qua doang trại, vừa nghĩ đến Lương Vương vừa nhớ tới Cố Cửu Tư; đây chính là mục đích của gã.

Để lộ tin tức cho Lương Vương thì không chỉ hại chết Cố Cửu Tư mà còn kiếm được số tiền lớn, mắc mớ gì không làm?

Tiền Tam thoáng trấn định, gã lập tức thề thốt, “Vương gia, những gì thảo dân nói đều là thật. Nếu có nửa câu dối trá sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được!”

Mặt mũi Lương Vương cứng đờ, ông ta gật đầu. Bất luận thế nào ông ta cũng chẳng thể tin trong thành chỉ có một vạn người. Nếu đúng như vậy, khác gì ông ta bị một thằng ranh miệng còn hôi sữa bỡn cợt?!

Một thiếu niên chưa đến tuổi nhược quán xoay ông ta mòng mòng; tin này mà truyền ra ngoài thì người trong thiên hạ chẳng phải sẽ cười chế nhạo?!

Song Lương Vương giữ kín mấy lời này trong lòng, không hề nói nhiều. Tần Tứ đỡ Tiền Tam đứng dậy, tra hỏi kỹ lai lịch của gã. Tiền Tam thành thật kể lại đầu đuôi mâu thuẫn giữa mình và Cố Cửu Tư, Lương Vương lẫn Tần Tứ mới tạm yên tâm. Nhưng Tần Tứ vẫn nghi ngờ hỏi, “Kể cả ngươi có mâu thuẫn với Cố Cửu Tư thì Vọng Đô vẫn là quê hương của ngươi, ngươi hành động thế này không sợ liên lụy bằng hữu thân thích ư?”

“Đại nhân,” Tiền Tam cười, “thảo dân đâu phải người U Châu, thảo dân là người Dương Châu.”

“Thì ra là thế.” Tần Tứ gật gù, “Các ngươi theo chân Cố gia từ Dương Châu đến đây cũng coi như là bầy tôi trung thành, Cố Cửu Tư đối đãi với ngươi theo kiểu đó đúng là sai trái.”

“Phải.” Tiền Tam nghiến răng nghiến lợi, “Nữ nhân của ta cũng tận tâm tận lực với Cố gia. Ta theo bọn họ tới U Châu, làm bao chuyện vì bọn họ, không có công lao cũng có khổ lao. Ai ngờ bọn họ lại đối xử với chúng ta như vậy. Vương gia,” Tiền Tam quay đầu nhìn Lương Vương, “tiểu nhân vốn ngưỡng mộ vương gia nên đã nghĩ đến chuyện nương nhờ từ lâu. Lần này có thể tiếp kiến vương gia là phúc ba đời của tiểu nhân. Tiểu nhân nguyện vì vương gia làm trâu làm ngựa, cần xin vương gia chấp thuận!”

Tiền Tam quỳ xuống và dập đầu thật mạnh trước Lương Vương. Được tâng bốc nên Lương Vương thấy cực kỳ sảng khoái, ông ta cười cười, “Được rồi, ta đã biết lòng trung thành của ngươi. Ngươi hãy nói tình hình cụ thể trong thành cho chúng ta nghe xem.”

Tiền Tam vội vàng mở miệng, kể hết những gì mình biết về tình hình Vọng Đô. Lương Vương lẫn Tần Tứ càng nghe càng nhíu mày, Lương Vương còn nổi cơn thịnh nộ.

Cố Cửu Tư căn bản chẳng hề biết trước tin tức rồi dọn Hồng Môn Yến chờ ông ta. Lần trước và cả lần trước đó nữa, chỉ cần ông ta liều lĩnh hơn là đã có thể đút gọn thành Vọng Đô vào túi nhưng ông ta lại để lỡ mất!

Ông ta nhất thời oán trách Tần Tứ, song cũng biết không thể phàn nàn thuộc hạ vào thời điểm này nên lửa giận trong lòng ông ta chẳng có chỗ phát tiết. Sau khi Tiền Tam tiết lộ hết những tin tức giá trị và chỉ còn biết nói mấy chuyện vô dụng, ông ta mất kiên nhẫn phất tay, “Kéo xuống!”

Tần Tứ cảm nhận được Lương Vương không vui, thậm chí một phần nguyên nhân của cơn giận này còn do hắn gây nên. Hắn biết Lương Vương cần nơi trút giận nên giữ im lặng.

Người của Lương Vương nhào tới túm lấy Tiền Tam, biến cố đột ngột ập tới làm Tiền Tam sững sờ. Gã luống cuống nói, “Làm gì vậy? Các ngươi làm gì vậy!”

“Làm gì à?” Lương Vương bực bội đáp, “Kẻ phản bội vứt bỏ nghĩa khí lẫn chủ nhân như ngươi còn mong đợi người khác tôn kính? Kéo gã ra ngoài chém cho ta!”

Lời này khiến Tiền Tam tức khắc biến sắc, gã vừa cuống quít vừa sợ hãi kêu, “Vương gia! Đừng làm vậy! Tiểu nhân còn hữu dụng, ngài vẫn cần tiểu nhân…”

Lương Vương cười lạnh lẽo, binh lính kéo Tiền Tam ra xa. Bên ngoài vang lên tiếng gào thảm thiết rồi tắt ngúm.

Lát sau, từ ngoài truyền vào tiếng khóc lóc la mắng của nữ nhân. Lương Vương cáu kỉnh ngẩng đầu hỏi, “Kẻ nào khóc ngoài kia?”

“Vương gia đừng bực dọc, để ta đi xem.”

Tần Tứ đứng dậy đi ra ngoài liền thấy Vương Mai quỳ trên mặt đất, vừa ôm thi thể của Tiền Tam vừa gào khóc.

“Đây là ai?”

Tần Tứ liếc nhìn binh lính đứng cạnh, binh lính nhỏ giọng đáp, “Bảo là tức phụ của người này, nãy giờ ở bên ngoài chửi bậy.”

Tần Tứ nhíu mày, hắn đánh giá Vương Mai từ đầu xuống chân rồi giơ tay sai bảo, “Chém luôn đi, đừng để ả quấy rầy vương gia.”

Nói xong, Tần Tứ xoay người đi về phía lều trại. Lúc hắn trở về, bên ngoài đã an tĩnh. Lương Vương thấy hắn bèn khó chịu chất vấn, “Chuyện gì xảy ra?”

“Là nương tử của Tiền Tam,” Tần Tứ cung kính bẩm báo, “đã xử lý sạch sẽ.”

Lương Vương hờ hững gật đầu. Một lúc lâu sau, ông ta rốt cuộc thốt ra, “Ta nghĩ chúng ta có thể quay lại.”

Tần Tứ vốn chờ những lời này, hắn bình tĩnh nói, “Những lời của gã kia không giống nói dối, thuộc hạ cũng cảm thấy chúng ta có thể quay lại.”

Trước kia không biết tình hình thực tế trong thành nên sợ bóng sợ gió rồi thấp thỏm bất an. Hiện giờ đã biết trong thành chỉ có một vạn người, tinh thần Lương Vương phấn chấn. Ông ta lập tức lao ra ngoài chấn chỉnh đội ngũ để quay lại chém giết!

Nửa số người còn dư lại đều trung thành và tận tâm, không còn Cố Cửu Tư quấy nhiễu nên mọi người chẳng cần ngờ vực ai toan tính đầu hàng. Kẻ muốn chạy cũng đã chạy, người ở lại đáng tin cậy, vì thế quân đội hăng hái hơn hẳn.

Năm vạn người mạnh mẽ tấn công tòa thành chỉ có một vạn người, Lương Vương còn là lão tướng nên bọn họ coi như chiếm ưu thế vượt trội.

Lương Vương thầm biết hiện tại Cố Cửu Tư tất nhiên cho rằng ông ta đã rời đi. Ông ta bất ngờ quay lại sẽ khiến hắn trở tay không kịp, đây là yếu tố then chốt quyết định chiến thắng.

Vì thế Lương Vương quất roi thúc ngựa, lãnh đạo người quay lại chém giết.

Bên trong thành, quân đội đang gỡ xuống áo giáp để nghỉ ngơi hay giúp đỡ khiêng thương binh và thi thể. Trong lúc trò chuyện, rất nhiều nam nhân đắc ý thổi phồng quân đội Lương Vương chật vật đến mức chả chịu nổi dù chỉ một đòn.

Cố Cửu Tư về nhà tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, thay quần áo, và ăn sáng cùng Liễu Ngọc Như.

Hắn bình an trở về khiến Liễu Ngọc Như vô cùng mừng rỡ, sáng sớm mà nàng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như vui vẻ thì không khỏi nói, “Nàng vui mừng như vậy chắc là đã lo lắng cả đêm?”

“Làm gì có.” Liễu Ngọc Như vội đáp, “Ta ngủ suốt đêm, khi tỉnh lại đã nghe tin chàng thắng trận.”

Cố Cửu Tư hơi hé miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Vừa trở về hắn đã nghe kể Liễu Ngọc Như quỳ ở Phật đường nguyên đêm.

Hắn đáng lẽ nên biết bản thân nào đủ khả năng lừa dối nàng; từ trước đến nay đều là nàng lừa hắn chứ làm gì có chuyện ngược lại.

Hắn vừa cười vừa nhìn quầng thâm trên mặt Liễu Ngọc Như, hắn gắp đồ ăn vào chén nàng rồi nói, “Chao ôi, lần đầu thắng trận làm ta tự nhiên thấy bối rối.”

“Sao lại bối rối?” Liễu Ngọc Như thấy hắn hơi kỳ quái.

Cố Cửu Tư ra vẻ ưu sầu, “Không biết về sau nàng nên gọi ta là đại nhân hay tướng quân, hay là tướng quân đại nhân đây.”

Môi Liễu Ngọc Như mấp máy, nàng biết hắn đang đùa giỡn, “Vậy chàng đã nghĩ ra muốn được gọi thế nào chưa?”

“Ta nghĩ,” Cố Cửu Tư nghiêm túc trả lời, “cứ gọi phu quân là được. Tiết kiệm sức lực và thời gian,” hắn liếc mắt đưa tình, “lại dễ nghe.”

Liễu Ngọc Như bật cười, nàng đang định đáp trả thì hai người bất chợt cảm nhận rõ ràng mặt đất rung chuyển.

Lát sau, Mộc Nam xông vào chính đường cấp báo, “Công tử, Lương Vương trở lại!”

Cố Cửu Tư đứng phắt dậy, hắn thậm chí không mặc áo khoác đã lao ra ngoài.

Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư cuống cuồng bèn nhanh chóng gọi người cầm áo giáp, áo lông chồn, và lò sưởi rồi cưỡi ngựa đuổi theo.

Cố Cửu Tư vội vàng tới chân cổng thành, hắn đã nhìn thấy từ xa Diệp Thế An chỉ huy người đi lên tường thành. Cố Cửu Tư ghìm ngựa dừng lại, nôn nóng hỏi, “Sao rồi?”

“Ngươi lên xem đi!” Diệp Thế An cấp bách nói, sau đấy hắn lớn tiếng thúc giục người ở phía sau, “Đưa dầu lên trên! Mau lên!”

Cố Cửu Tư cấp tốc xoải bước trên bậc thang mà xông lên cổng thành, cách đó không xa là quân đội Lương Vương đang tiến lại gần. Bọn chúng chẳng hề có chút do dự mà hùng hổ xông đến đây. Cố Cửu Tư đặt chân lên cổng thành đúng lúc quân đội Lương Vương vào tầm bắn, Cố Cửu Tư hét lớn, “Bắn tên!”

Cơn mưa tên dày đặc trút xuống. Cố Cửu Tư thấy những binh lính nhào tới trước phần lớn bị trúng tên thành con nhím, song vẫn có những kẻ cầu may tiếp tục tiến lên. Từng lớp người vọt tới trước, binh lính ở phía sau của Lương Vương liên tục hô hào, “Xông lên! Kẻ nào thối lui sẽ bị chém! Ai trèo được lên thành thưởng trăm lượng! Giết được một người thưởng một lượng!”

Quân đoàn như bầy kiến lúc nhúc, bất chấp sống chết mà nhào tới. Người trên cổng thành cũng liều mạng bắn tên chẳng ngừng nghỉ.

Cố Cửu Tư phân chia ba người một hàng rồi xếp thành đội trên tường thành. Hàng thứ nhất bắn xong liền đến lượt hàng thứ hai, còn hàng thứ nhất lui về vị trí sau chót để nạp thêm cung tên. Hàng thứ hai bắn xong cũng nhường chỗ cho hàng thứ ba rồi lùi về sau đổi mũi tên.

Người dưới cổng thành cứ như chả đếm xỉa đến tính mạng; thân thể bọn họ ngã xuống chiến trường, máu tươi nhuộm đỏ đất đai ngoài thành Vọng Đô.

Mỗi bước chân tiến về phía trước của bọn họ đều dùng xác chết làm đá lót đường, nhưng bọn họ không hề dừng lại.

Hết người này đến người khác rớt xuống sông đào bảo vệ bên ngoài thành, tiếng kêu chém giết vẫn luôn quanh quẩn bên tai.

Cố Cửu Tư nhìn chiến trường, nhìn tình thế, lòng hắn khẽ run rẩy.

Đây là một trận chiến khác hẳn ban nãy. Lúc trước hắn chơi trò khôn vặt, Lương Vương cũng chẳng định trực tiếp giao chiến. Vì thế một phe thừa thắng xông lên, một phe hốt hoảng chạy trốn; một phe không tính đuổi cùng giết tận, một phe còn biết bảo vệ tính mạng.

Nhưng giờ phút này thì khác, tất cả mọi người điên cuồng đoạt từng tấc đất. Cảm giác hoảng hốt khi mạng người bị xem như cỏ rác thành hình trong lòng Cố Cửu Tư.

Hắn rất muốn kêu bọn họ đứng lại, kêu bọn họ dừng tay.

Tại sao?

Tại sao muốn tấn công Vọng Đô? Tại sao muốn khai chiến? Tại sao coi thường tính mạng bản thân? Tại sao phải vì giang sơn và quyền thế của kẻ khác mà bán mạng đến mức này?

Trèo lên thành được trăm lượng, chém đầu người được một lượng.

Một mạng người chỉ đáng giá một lượng thôi sao?

Nỗi hoảng sợ mang màu đỏ của máu khiến hắn lạc lối nhưng hắn không thể nghĩ nhiều. Hắn chỉ biết mình nhất thiết phải bảo vệ tòa thành này; phía sau bức tường thành là bá tánh, là phụ mẫu của hắn, là…Liễu Ngọc Như.

Trong khoảnh khắc khuôn mặt Liễu Ngọc Như hiện lên trong đầu hắn, sông đào bảo vệ thành đã đầy thi thể trôi lềnh phềnh. Có những nơi xác chết chồng chất lấp kín sông, binh lính Lương Vương giẫm lên chúng để tiếp cận bên dưới cổng thành rồi bắc thang mây[1].

Đỉnh thang mây đều có binh lính, chỉ cần thang tiếp xúc với tường thành, những binh lính này sẽ cuồng loạn chém giết. Trong nháy mắt ấy, người ở phía dưới thang mây liền lập tức xông lên.

Cố Cửu Tư vẫn để binh lính duy trì tiếp tế. Có thang mây đáp xuống thì hắn sẽ cùng vài binh lính tiến đến chém đối phương, sau đó tưới dầu xuống dưới.

Mũi tên được châm lửa phối hợp với dầu hỏa đốt cháy phía dưới cổng thành, tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác. Cố Cửu Tư đứng trên cổng thành rưới dầu và bắn tên; mặt hắn dính máu từ những kẻ mới bò lên cổng thành, cả người hắn run rẩy.

Bọn họ hung hăng công thành từ chiều đến tối. Tường thành là thứ phòng thủ kiên cố nhất, ngoại trừ dùng thang mây thì bọn họ còn dựng cầu nối và dùng cột trụ đâm liên tiếp vào cổng thành.

Chiến xa đang đâm cổng thành là đối tượng cần ngăn cản hàng đầu. Từ lúc nó tiến vào tầm bắn, Cố Cửu Tư liên tục cho người bắn chết kẻ điều khiển chiến xa. Cỗ xe này chật vật di chuyển trên chiến trường, mỗi bước xê dịch đều dùng mạng người đánh đổi. Nhưng khi đêm xuống, vì tầm nhìn không tốt mà chiến xa vẫn tiếp cận được cổng thành.

Khi âm thanh báo động cổng thành bị đâm lần đầu tiên vang lên, Cố Cửu Tư biết tình hình đã xấu đi. Hắn cấp bách điều động binh lực xuống dưới cổng thành đợi lệnh.

Dưới cổng thành có hai cửa nhỏ, mỗi cửa chỉ đủ cho một người lọt qua. Sau khi vượt qua cửa nhỏ, đi khoảng hơn năm trượng mới là cổng chính. Cố Cửu Tư sai người hé mở cổng chính, phân bố binh lính tinh nhuệ ở đó chờ lớp cửa phía ngoài bị đâm thủng rồi đánh giáp lá cà. Bọn họ sẽ chiến đấu ở cửa nhỏ, tạo thành bức tường người ngăn trở đối phương tiến công.

Lúc tiếng cổng thành bị đâm vang lên, Liễu Ngọc Như đang kiểm kê số lượng binh khí. Nàng ngoảnh đầu lại, hoảng sợ hỏi, “Tiếng gì vậy?!”

“Sợ là cổng thành bị tấn công.” Ấn Hồng cũng sợ hãi.

Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn cắn chặt răng, nàng giao danh sách cho Vân Vân rồi nói, “Ta đi xem.”

Liễu Ngọc Như mau chóng xông ra ngoài.

Nàng đi một mạch về phía cổng thành, binh lính dưới cổng thành rối loạn. Lên trên cổng thành, nàng chứng kiến Cố Cửu Tư cầm đao giết địch. Máu thịt bay tứ tung, cả người nàng run rẩy song nàng nỗ lực trấn định. Nàng thoáng quan sát liền phát hiện số lượng thương binh không ngừng gia tăng, nhưng rất nhiều người bị thương chẳng kịp rời khỏi cổng thành.

Hậu cần quá ít.

Liễu Ngọc Như hiểu ngay lập tức. Nàng suy xét tình hình rồi nhanh chân chạy xuống cổng thành. Trên đường về, nàng vừa chạy vừa gõ cửa từng nhà và lớn tiếng gọi, “Các vị hương thân phụ lão, Vọng Đô gặp nạn, mọi người mau ra giúp đỡ!”

Nàng đập cửa, ban đầu chẳng có mấy người hưởng ứng nhưng từ giây phút nhà đầu tiên mở cửa thì càng lúc càng có nhiều người bước ra.

Liễu Ngọc Như thở hồng hộc nhìn
mặt mũi những người đi ra đầy vẻ sầu lo lẫn hoang mang. Nàng thoáng nhìn xung quanh, thành khẩn nói, “Các vị, quân địch hung hãn đang ở bên ngoài, chỉ dựa vào Cố đại nhân và binh lính thì không thể ngăn cản bọn chúng. Ta khẩn cầu các vị, nam tử hãy lên cổng thành chờ tướng sĩ phân công, nữ tử theo ta di chuyển thương binh.”

Lời này khiến mọi người chần chừ, Liễu Ngọc Như hiểu rõ bọn họ đang nghĩ gì.

Ra chiến trường là đánh cược tính mạng, nàng nghiến răng, nhịn không được mà nói, “Các ngươi cho rằng ru rú trong nhà thì sẽ bình an à?! Hạng người như Lương Vương mà phá được thành, các ngươi có tin toàn bộ dân Vọng Đô sẽ chết sạch chả còn một mống không!”

“Chuyện này…đâu chắc chắn.” Có người lí nhí, “Nếu Cố đại nhân đầu hàng…”

“Có đầu hàng thì Lương Vương cũng sẽ chẳng tha chúng ta! Tại sao ông ta muốn đánh Vọng Đô? Không cần tiền tài, không cần nữ nhân, ông ta đến cứu tế bá tánh như một bậc quân vương bác ái chắc?!”

Liễu Ngọc Như hét lên, “Các ngươi chưa từng chứng kiến những thành trấn bị Bắc Lương đoạt lấy hay không biết lúc Lương Vương tấn công Đông Đô đã san bằng bao nhiêu cái thành? Ông ta tốn sức lực như vậy để đánh chiếm Vọng Đô mà các ngươi còn tưởng mình có thể bình an vô sự ư, đây là nằm mơ giữa ban ngày!”

Liễu Ngọc Như nói làm mọi người do dự, nàng gật đầu, “Được, ta hiểu rồi. Người không vì mình, trời tru đất diệt.”

Nàng rút ngân phiếu từ trong ngực ra, thét lớn, “Chúng ta tiêu tiền mướn các ngươi. Hôm nay hãy lên cổng thành nhìn xem những tướng sĩ đó vào sinh ra tử che chở cho các ngươi, nhìn xem trượng phu của ta dùng tính mạng bảo vệ mọi người! Ai cầm đao chém chết một người được một lượng bạc, các ngươi phụ ta khiêng một thương binh được mười văn. Đi hay không!”

“Ta đi!”

Một nam nhân cao lớn trong đám người đột nhiên lên tiếng, hắn đứng ra dõng dạc nói, “Liễu lão bản, ngươi không cần nói chuyện tiền nong. Nếu ta sống sót thì đây là việc phải làm, không cần đưa tiền. Nếu ta chết, ngươi hãy đưa tiền cho nương tử và lão nương của ta.”

“Nếu ngươi chết, ta sẽ thu xếp chu toàn cho bọn họ, đảm bảo cả đời không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.”

Liễu Ngọc Như quyết đoán tuyên bố, một lão thái bà lao ra khóc lóc, “Đừng con ơi, chiến trường hiểm ác…”

“Nương,” nam nhân kia vỗ vỗ tay lão thái bà, bình tĩnh nói, “con đi bảo vệ người lẫn thê nhi, người đừng lo lắng.”

“Ta cũng đi.”

Nam nhân vừa dứt lời, nữ tử đứng bên cạnh hắn cũng tiến lên. Nàng ấy giao con lại cho lão thái bà rồi ngước nhìn nam nhân ở cạnh mình, “Nếu chàng gặp chuyện, ta sẽ khiêng chàng trở về.”

Nam nhân cười thành tiếng, có người tiên phong nên xung quanh ngày càng nhiều người hưởng ứng.

Liễu Ngọc Như vừa nhìn bọn họ vừa liên tục gật đầu. Nàng không nói nên lời cảm xúc hiện tại, chỉ thấy có nỗi buồn trào dâng và kết tủa thành sự chua xót nghẹn ở cổ họng. Nàng lùi một bước, khom lưng trước mọi người và chân thành nói, “Ngọc Như cảm tạ các vị.”

“Liễu lão bản cứ đùa,” có người bảo, “đây cũng vốn là thành Vọng Đô của chúng ta. Chúng ta đều khắc ghi trong đầu những gì ngài và Cố đại nhân làm cho chúng ta.”

Liễu Ngọc Như nghe mà không thể nhịn cười, nàng chợt cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Nàng hít sâu một hơn rồi dặn dò vị nam nhân xung phong đầu tiên, “Phiền các ngươi đi kêu gọi từng nhà và quản lý những người tình nguyện. Nam nữ chia thành hai đội, nữ tử nếu biết võ hãy đi theo nam nhân. Các ngươi di chuyển về phía cổng thành đi, ta sẽ kiểm kê binh khí rồi phân phát cho mọi người.”

Dứt lời, Liễu Ngọc Như chạy về kho binh khí. Nàng giao phó Ấn Hồng vận chuyển toàn bộ binh khí đến cổng thành. Sau đấy nàng mang theo dược liệu và cùng đại phu dựng lều gần cổng thành.

Dưới sự chỉ huy của Liễu Ngọc Như, mọi người trật tự nhận lấy những đồ vật cần thiết. Nữ nhân mặc váy bố màu trắng, mang bên người dược liệu và sẵn sàng nâng cáng cứu thương. Nam nhân cùng các nữ nhân có hình thể tương đối cường tráng khoác lên những bộ áo giáp đơn giản, tay cầm binh khí.

Mọi việc được hoàn tất trong chưa đầy nửa canh giờ. Lúc này, cửa nhỏ ở ngoài cùng rốt cuộc bị công phá, Cố Cửu Tư gấp rút điều động một ngàn người xuống. Những kẻ tấn công phía trên tường thành vẫn không ngừng nghỉ, Cố Cửu Tư đã chém cùn hết ba thanh đao. Mệnh lệnh điều động vừa mới phát ra, Diệp Thế An lập tức vọt lên trên sốt ruột thông báo, “Cửu Tư, không đủ người.”

“Không đủ người là sao?”

Cố Cửu Tư đá văng một tên lính, Diệp Thế An cấp bách đáp, “Hiện tại bốn phía đều bị bao vây. Ba phía kia có ba ngàn người bảo vệ, còn bảy ngàn người đều tập trung ở phía đông thành. Chúng ta tiếp nhận bốn ngàn thương binh, cửa nhỏ một ngàn, trên cổng thành hai ngàn, không có người để di chuyển thương binh!”

“Cửu Tư!”

Diệp Thế An vừa dứt lời, Cố Cửu Tư liền nghe tiếng Liễu Ngọc Như gọi. Cả hắn lẫn Diệp Thế An đồng thời quay đầu lại, bọn họ nhìn thấy Liễu Ngọc Như dẫn theo người khiêng cáng đi lên. Liễu Ngọc Như đứng đầu hàng, các nữ nhân mang cáng lên trên cổng thành rồi rất kỷ luật nâng thương binh và di chuyển bọn họ dưới sự chỉ huy của Ấn Hồng.

Cố Cửu Tư cùng Diệp Thế An ngỡ ngàng, Liễu Ngọc Như đặt tay trước người và mỉm cười, “Ta sợ không đủ người nên dẫn bá tánh trong thành đến hỗ trợ.”

“Đừng sợ,” thanh âm Liễu Ngọc Như êm dịu, khiến người nghe nhớ tới cành liễu nhẹ nhàng lay động vào ngày xuân ở Dương Châu, “hai mươi vạn bá tánh trong thành đều ở đây.”

Nghe được lời này, không chỉ Cố Cửu Tư và Diệp Thế An mà đôi mắt các tướng sĩ đang đứng cạnh bắn tên cũng ngấn lệ.

“Ừ.”

Cố Cửu Tư khàn khàn cất tiếng. Hắn ngắm nhìn Liễu Ngọc Như, cô nương dưới ánh trăng đẹp đến mức phảng phất như một ảo ảnh.

Hắn đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình quá may mắn.

Có thể gặp được người này.

Hắn nhịn không được mà cười sảng khoái.

“Ta không sợ.”

Phía sau hắn có hai mươi vạn bá tánh của Vọng Đô, có Liễu Ngọc Như.

Dù phải đối mặt với thiên quân vạn mã hắn cũng chẳng sợ.

Có bá tánh gia nhập, trong nháy mắt Lương Vương giảm hẳn lợi thế về số lượng.

Tuy bá tánh chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng bọn họ hợp sức với binh lính và cộng thêm thế mạnh về cổng thành lẫn tường thành nên tuyệt đối không cho phép quân đội Lương Vương tiến lên dù chỉ một bước.

Sắc trời chậm rãi sáng lên. Cố Cửu Tư và Thẩm Minh phân công một người bảo vệ tường thành, một người bảo vệ cổng thành. Liễu Ngọc Như cùng Diệp Thế An phụ trách hậu phương; hai người chỉ huy rất gọn gàng để bảo đảm quá trình tiếp viện binh khí và cứu trợ thương binh đạt hiệu quả cao nhất, cũng như giảm thiểu tỉ lệ thương vong. �

Theo ánh hừng đông lan tỏa, nỗi lo âu căng thẳng ban đầu dần biến thành ý chí chiến đấu sục sôi.

Thành Vọng Đô sẽ không thua.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều vững tin chỉ cần Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như ở đây, Vọng Đô chắc chắn sẽ không bị công phá và càng chẳng có chuyện bại trận.

Tiếng đao chém, tiếng kêu la, tiếng trống trận.

Mọi âm thanh chồng chéo lên nhau vào buổi sáng sớm này.

Khi mặt trời mọc lên từ phía đông, cơn chấn động từ xa truyền đến.

Tần Tứ là người đầu tiên phát hiện, hắn vội vàng thông báo cho Lương Vương, “Vương gia, có đại quân tới!”

“Sao có thể?” Lương Vương không tin nổi.

Nhưng đúng lúc ấy, trên đỉnh núi đằng xa, lá cờ lớn có chữ “Chu” bay phấp phới dưới ánh mặt trời.

Cố Cửu Tư đứng trên cổng thành, hắn nhìn thấy chữ “Chu” kia mà khóe miệng bất giác cong lên.

Chu Diệp dẫn đầu, bên cạnh hắn là một người có vóc dáng nhỏ xinh, hình như là nữ tướng.

Bọn họ vừa cưỡi ngựa băng băng chạy đến vừa hô “giết”. Cùng lúc đó, Thẩm Minh quát một tiếng rồi đột ngột cưỡi ngựa xông ra ngoài!

Quân đội của Chu Diệp đánh từ phía sau, Thẩm Minh dẫn người từ trong thành lao ra; hai người tạo thành thế gọng kìm bao vây quân Lương Vương. Cố Cửu Tư đứng tại cổng thành dõi theo Chu Diệp và Thẩm Minh hợp lực vây quét quân Lương Vương. Tay hắn cầm đao, quần áo không những rách tung tóe mà còn hoàn toàn bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ; hắn lặng lẽ thu hết cảnh tượng này vào đôi mắt.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động. Liễu Ngọc Như mặc váy dài màu đỏ viền trắng có thêu hoa mai trắng, tóc nàng cài cây trâm đuôi phượng mà hắn tặng, tay nàng bưng khay rượu.

Gió thổi tới những vụn băng, tóc nàng khẽ bay trong gió. Cố Cửu Tư chăm chú ngắm nhìn nàng, hắn nhịn không được mà bật cười, “Nàng ăn mặc đẹp thế này làm gì?”

“Ta nghĩ nếu bảo vệ được thành thì hẳn phải ăn mừng, nên dĩ nhiên muốn mặc đẹp. Còn nếu thất bại và hai ta cùng xuống suối vàng, ta cũng muốn chưng diện một chút.”

Liễu Ngọc Như nhấp môi cười và bưng rượu tới trước mặt hắn. Nàng đặt khay lên tường thành, rót hai chén rượu rồi đưa một chén cho Cố Cửu Tư. Nàng nghiêng đầu cười, “Lang quân thắng trận chiến đầu tiên, đương nhiên phải nâng chén chúc mừng.”

Cố Cửu Tư nhận chén rượu từ trong tay nàng, hắn cúi đầu mà cười cười nhìn chén rượu. Hắn nghịch chén rượu rồi ngước nhìn Liễu Ngọc Như đang giơ chén lên; trong mắt hắn có nắng sớm, có non sông, có nàng.

Đẹp đến chấn động lòng người, khiến người ta trầm luân quên lối về.

Liễu Ngọc Như hơi sững sờ, nàng thấy Cố Cửu Tư vươn tay cầm chén rồi móc vào tay nàng tạo thành tư thế giao bôi.

“Ta vốn định tổ chức lại hôn lễ để bù đắp nàng chén rượu giao bôi còn thiếu. Nhưng hôm nay ta phát hiện, không có thời điểm nào thích hợp hơn giây phút này.”

“Ba thước có linh[2], trời đất chứng giám,” Cố Cửu Tư thành khẩn nhìn nàng, “Liễu Ngọc Như, nàng là thê tử của ta.”

“Nhật nguyệt[3] soi sáng, giang sơn làm mai,” ánh mắt Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư hàm chứa ý cười nhưng cũng đong đầy sự nghiêm túc, “Cố Cửu Tư, chàng là trượng phu của ta.”

Cố Cửu Tư ngắm nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, “Nếu ta nói đời ta chỉ có mình nàng thì nàng sẽ tin chứ?”

“Chàng không cần nói,” Liễu Ngọc Như dịu dàng trả lời, “ta dùng cả đời nhìn là biết ngay.”

Lời này khiến Cố Cửu Tư cười sang sảng, hắn và Liễu Ngọc Như cùng cúi đầu đặt môi lên chén rượu.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng dừng trên người bọn họ. Hai người đồng thời uống chén rượu giao bôi, sau đó ngắm nhìn ánh mặt trời xuyên thủng những tầng mây để chiếu rọi nhân gian.

Lời tác giả

Từ lúc Liễu Ngọc Như bắt đầu tìm người, hãy bật nhạc nền bài Brave Soul[4].

Khi viết tới đây tôi cảm giác như đang viết đại kết cục, nhưng ngẫm lại thì Cửu Tư nhà tôi còn chưa làm quan lớn mà.

Cảm tình cặp đôi này tốt quá, chính tác giả còn chẳng hủy hoại nổi.

Chú thích

[1] Thang dài dùng để công thành hay chữa cháy.

[2] Từ câu tục ngữ cổ: Trên đầu ba thước có thần linh. Ý nói thần linh luôn có mặt khắp mọi nơi, không nơi nào là không tồn tại.

[3] Nhật nguyệt là mặt trời và mặt trăng nhưng cũng chỉ thời gian. Câu này còn có thể hiểu là ngày tháng cũng là minh chứng cho hai người.

[4] Mình nghĩ tác giả muốn nói tới bài Brave Soul của nhóm S.E.N.S. Đây là nhóm nhạc Nhật Bản chuyên sáng tác nhạc không lời, được thành lập vào năm 1988. Brave Soul nằm trong album Hotel Asia của nhóm, phát hành năm 2005. Cùng nghe thử nhé:

https://www.youtube.com/watch?v=UqdvAgxhtq0


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện