Liễu Ngọc Như thuật lại toàn bộ những gì Cố Cửu Tư nói với Chu Diệp, hắn nghe xong liền hiểu ngay. Hắn gật đầu đồng ý, “Các ngươi yên tâm, ta sẽ tìm bệ hạ nói chuyện.”
Liễu Ngọc Như đáp một tiếng rồi thở dài, “Làm phiền mọi người rồi.”
Chu Diệp chẳng dông dài nữa, hắn lập tức đi gặp Chu Cao Lãng. Liễu Ngọc Như biết bọn họ sẽ tìm thời gian thích hợp để vào cung nên không quá lo lắng, vì vậy nàng quay về Cố phủ.
Lúc trở lại phủ, cả nhà gồm Giang Nhu, Cố Lãng Hoa, lẫn Tô Uyển đều đang chờ trong phòng. Vừa thấy nàng vào phòng, Cố Lãng Hoa vội đẩy xe lăn tới nôn nóng hỏi, “Cửu Tư sao rồi?”
“Nó ở trong ngục vẫn ổn chứ?” Giang Nhu tiếp lời.
Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng kể lại tình hình đúng sự thật, “Con đã đút lót người ở Hình Bộ nên tạm thời sẽ không sao. Cửu Tư dặn con tìm người thăm dò thánh ý nên con đã nhờ vả Chu gia. Hiện giờ chúng ta cần bình tĩnh chờ đợi, con sẽ nghe ngóng tin tức và báo ngay cho công công bà bà khi có tin gì mới.”
Giang Nhu nghe Liễu Ngọc Như nói mà lo lắng, bà trái lo phải nghĩ rồi bảo, “Ngày mai ta và Lãng Hoa đi biếu lễ vật, chúng ta sẽ nhờ người quen cũ giúp đỡ.”
Động tác của Liễu Ngọc Như thoáng dừng lại, lát sau nàng cứng ngắc gật đầu, “Hiện giờ chúng ta chỉ hy vọng bọn họ ở Hình Bộ có thể chiếu cố Cửu Tư để chàng đừng chịu khổ. Tạm thời không cần tìm bệ hạ, đợi khi hiểu ý ngài rồi nói chuyện cũng chưa muộn.”
Người một nhà thảo luận xong, Liễu Ngọc Như thấy sắc mặt mọi người đều nặng nề liền bật cười, nàng bảo hạ nhân bưng đồ ăn lên rồi nói, “Mọi người đừng lo quá. Hiện tại Cửu Tư là sủng thần của bệ hạ, là tướng tài đắc lực của Chu đại nhân, Chu đại nhân sẽ không để chàng gặp bất trắc. Mọi người yên tâm đi.”
Dù nói vậy và mọi người cũng gật đầu nhưng lúc dùng bữa chẳng ai nuốt trôi cơm, bữa ăn này ngột ngạt đến cùng cực. Liễu Ngọc Như vừa ăn vừa tính toán, cơm nước xong xuôi thì nàng đứng ở cửa trong chốc lát rồi kêu mọi người lại phân công, “Phái hai nhóm đi ra ngoài. Một nhóm về Dương Châu tiếp tục điều tra Lạc Tử Thương từ những tin tức Diệp đại ca đã tra được, thuận tiện thì âm thầm hộ tống lão ăn mày kia đến Đông Đô. Nhóm còn lại đi Thái Châu điều tra hoạt động của Lạc Tử Thương ở đây, nhất là về cái chết của Chương đại sư.”
Sau khi giao việc, Liễu Ngọc Như im lặng đứng hồi lâu ở cửa, nàng vẫn mãi nhìn về hướng nhà tù của Hình Bộ. Chỉ đến khi Ấn Hồng gọi thì nàng mới phản ứng lại. Ấn Hồng nhìn bộ dạng nàng bèn thấp thỏm đề nghị, “Phu nhân cũng mệt rồi, ngài về phòng nghỉ ngơi đi.”
Liễu Ngọc Như lắc đầu xua tay, “Ta đến cửa tiệm xem một chút.”
Trong quãng thời gian Liễu Ngọc Như bận rộn, Hoa Dung đã khai trương cửa hàng tại Đông Đô. Lúc Liễu Ngọc Như tới tiệm, nhân viên đang đóng cửa. Thấy Liễu Ngọc Như, mọi người hào hứng nói, “Đông gia tới.”
Liễu Ngọc Như mỉm cười, nàng bước vào tiệm và đánh giá tình hình của cửa hàng.
Bây giờ chủ yếu là Diệp Vận trông coi cửa hàng ở Đông Đô, còn Vân Vân bận đi đàm phán với những chi nhánh tại các châu khác. Liễu Ngọc Như vừa đến liền hỏi Diệp Vận tình trạng kinh doanh gần đây, Diệp Vận kiên nhẫn đáp từng câu một. Liễu Ngọc Như dùng khuôn mặt vô cảm để nghe báo cáo, cuối cùng nàng gật đầu với Diệp Vận, “Dạo này vất vả cho ngươi, để ta xem lại sổ sách.”
Diệp Vận đáp ứng, kêu người cầm sổ sách đến. Liễu Ngọc Như mang theo sổ sách vào ngồi trong phòng nhỏ.
Phòng nhỏ có bộ bàn ghế nàng quen dùng, Diệp Vận đặt sổ sách bên cạnh nàng rồi vừa thắp đèn cho nàng vừa nói, “Ta dẫn người đi sửa sang lại phòng ốc đây.”
Liễu Ngọc Như “ừm” một tiếng chứ không nhiều lời. Diệp Vận rời khỏi phòng, Liễu Ngọc Như nghe tiếng đóng cửa liền cảm thấy bình tĩnh lại. Nơi đây tựa như cảng tránh gió của một mình nàng, nàng cởi giầy rồi ngồi cuộn tròn trên ghế và ôm bàn tính vào lòng.
Thật ra nàng đã xem sổ sách biết bao lần, cùng lắm là chưa kiểm kê lại việc buôn bán hôm nay vì lo chuyện Cố Cửu Tư vào tù. Sau khi hoàn tất kiểm kê và ôm bàn tính trong căn phòng nhỏ thì vào giờ phút ấy, nàng rốt cuộc tìm được một chút cảm giác an toàn.
Nàng nghe bên ngoài mưa rơi tí tách, gần đến mùa hè thì hay có những cơn mưa bất chợt. Liễu Ngọc Như vừa ôm bàn tính vừa gà gật nhắm mắt lại.
Diệp Vận ở ngoài kiểm tra hàng hóa rồi sai người sắp đặt đâu ra đấy mới quay lại. Nàng ấy phát hiện Ấn Hồng còn đứng ở cửa bèn đi tới gần và nhìn ngọn đèn trong phòng rồi nhỏ giọng hỏi, “Ngọc Như vẫn chưa ra?”
Ấn Hồng lắc đầu, Diệp Vận liền nhíu mày, “Nàng ấy ngày nào cũng xem sổ sách, đáng lẽ không tốn nhiều thời gian như vậy.”
Diệp Vận ngẫm nghĩ rồi nói, “Nàng ấy ăn gì chưa?”
“Chưa hề động đũa.” Ấn Hồng thở dài. “Diệp tiểu thư, ngài mau khuyên nhủ ngài ấy. Cô gia đã gặp chuyện thì ngài ấy càng phải lo cho bản thân.”
Diệp Vận trầm mặc giây lát mới đáp, “Ngươi đi chuẩn bị cơm rượu nếp để ta mang vào.”
Ấn Hồng vâng lời, Diệp Vận đứng ở cửa một lúc thì thấy Ấn Hồng bưng cơm rượu nếp đến. Diệp Vận nhận lấy thức ăn rồi gõ nhẹ lên cửa, thấy bên trong không đáp lại nàng ấy liền đẩy cửa đi vào.
Liễu Ngọc Như ôm bàn tính, cuộn tròn người mà ngủ trên ghế. Nàng gối đầu trên một góc ghế, thân hình nhỏ gầy làm người ta thương xót.
Diệp Vận đứng yên một lúc lâu rồi nhẹ nhàng đặt cơm rượu nếp xuống. Nàng ấy đắp chăn cho Liễu Ngọc Như, sau đó rút quyển sách từ trên cái kệ cạnh đấy xuống và ngồi một bên lẳng lặng vừa đọc vừa chờ. Sau một hồi, Liễu Ngọc Như mơ màng tỉnh lại. Thấy Diệp Vận đang ngồi đọc sách, nàng vội vàng bật dậy và hoảng hốt hỏi, “Mấy giờ rồi?”
“Giờ Tý,” Diệp Vận cười. Nàng ấy đặt sách xuống, đẩy bát cơm rượu nếp về phía Liễu Ngọc Như và ôn hòa bảo, “Nghe Ấn Hồng nói là ngươi chưa ăn gì cả, nên ăn một chút đi.”
Liễu Ngọc Như lặng lẽ nhìn bát cơm rượu nếp trước mặt. Lát sau, nàng thở dài rồi đặt bàn tính lên bàn và cầm lấy muỗng, “Trước kia mỗi lần ta buồn bực người đều cho ta một bát cơm rượu nếp. Bây giờ trưởng thành thì ngay cả cơm rượu nếp cũng chẳng thể giúp ta giải sầu.”
Diệp Vận mỉm cười lắng nghe. Liễu Ngọc Như ngủ nghỉ một giấc nên rốt cuộc cũng nuốt trôi cơm. Diệp Vận lẳng lặng quan sát nàng, từ tốn nói, “Ta có nghe ca ca kể chuyện Cố đại nhân. Ngươi đừng quá lo lắng, có Chu đại nhân lẫn thúc phụ ta bảo vệ cho tính mạng Cố đại nhân, cùng lắm thì bị tước chức quan thôi. Nhưng hiện giờ trong nhà có nữ Thần Tài là ngươi thì mất chức cũng chả sao, theo chân ngươi kinh doanh không phải tốt hơn à? Hắn vốn cũng xuất thân là thương nhân, lại thêm ca ca chiếu cố các ngươi, nên đâu cần cố chấp làm quan. Ngươi thấy đúng không?”
Liễu Ngọc Như nghe Diệp Vận khuyên bảo mà chẳng hề thấy nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh không để lộ cảm xúc. Nàng cúi đầu ăn từng muỗng một, sau một hồi nàng buông bát và thở dài, “Kỳ thật ta biết chuyện này sẽ không nảy sinh rắc rối gì lớn nhưng ta khó chịu chính bản thân mình.”
“Lúc trước ta nghĩ mình đã kiếm đủ tiền để tiêu xài, cũng tự đánh giá cao năng lực bản thân.” Liễu Ngọc Như cười cay đắng, vẻ mặt hơi chua xót. “Trong quãng thời gian ở Vọng Đô, ta còn cảm thấy mình có thể dời non lấp biển. Song hiện tại ta đột nhiên nảy sinh một cảm giác khó diễn tả thành lời.”
“Ta cảm thấy mình vô năng tột độ.” Nàng nhìn ánh nến đang nhảy nhót. “Làm gì có chuyện đủ tiền để tiêu xài? Ngươi xem hiện giờ Cửu Tư bị giam giữ, bà bà bảo ta dùng tiền đi lo lót thì ta bỗng phát hiện trong tay mình chẳng có nhiều tiền.”
“Thời gian qua, mua nhà, chuyển cửa hàng, chuẩn bị ngược xuôi, mua chuộc người Hình Bộ…tất cả đều cần tiền.”
Liễu Ngọc Như nâng tay che trán, thống khổ nói, “Nhưng ta có thể làm gì bây giờ, dù cố gắng tiết kiệm thì sẽ luôn có lúc phải dùng tiền.”
Diệp Vận chăm chú nghe, sau một hồi, nàng ấy chậm rãi hỏi, “Sắp tới ngươi định làm gì?”
“Ta vẫn chưa chuyển tiền cho chi nhánh Hoa Dung ở Thanh Châu nên định dùng số tiền này.” Liễu Ngọc Như đè tay lên trán, nàng vẫn cúi đầu mà thì thào, “Để xem có đủ hay không rồi tính sau.”
Diệp Vận không vội đáp, mãi về sau nàng ấy mới chần chừ nói, “Gần đây có người tới hỏi ta về chuyện bán nhà của Cố gia.”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn Diệp Vận, “Tòa nhà chúng ta đang ở?”
Diệp Vận gật đầu rồi nói tiếp, “Lúc ta sửa sang phòng ốc, người nọ đến tận nơi tìm ta, bảo rằng mình vốn không thích tòa nhà kia nhưng lại thích cách chúng ta cải tạo nên muốn bỏ tiền ra mua lại.”
Liễu Ngọc Như trầm mặc suy tư. Diệp Vận nhìn dáng vẻ nàng thì châm chước hỏi, “Nếu ngươi có ý định đó thì để ta thử liên lạc người kia nhé?”
“Vẫn chưa đến mức ấy.” Liễu Ngọc Như lắc đầu. “Hơn nữa nếu ta bán nhà thì sợ người trong nhà càng lo lắng. Tạm thời gác lại việc mở rộng Hoa Dung, trước cứ phát triển tốt cửa hàng ở Đông Đô. Đất đai lương thực mà ta từng mua cũng đã đến thời điểm chín muồi, ta sẽ tìm người thương thảo xem có thể cầm cố lấy tiền không.”
“Ngươi đừng lo,” Diệp Vận mím môi, “để ta nhờ vả thúc phụ, ít nhiều gì cũng giúp được một chút.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như ngước mắt nhìn Diệp Vận, nàng ấy bối rối đáp lại ánh mắt của Liễu Ngọc Như. Lát sau, không biết vì sao mà Liễu Ngọc Như chợt bật cười.
“Vận tỷ nhi lại biết săn sóc người khác như vậy,” Liễu Ngọc Như cười thành tiếng, “ta cứ tưởng ngươi sẽ giữ tính tình đại tiểu thư cả đời.”
Diệp Vận nghe thế liền bất đắc dĩ thở dài, “Một người trước sau gì cũng thay đổi, ta luôn nghĩ ngươi sẽ sống cẩn thận như vậy cả đời.”
“Ai cũng phải trưởng thành.”
Tay Liễu Ngọc Như cầm sổ sách, miệng bình thản nói, “Thuở nhỏ thường tưởng tượng dáng vẻ của bản thân khi lớn lên, bây giờ lại phát giác mình sẽ không bao giờ biết được. Nhưng may là dù thế nào chăng nữa,” Liễu Ngọc Như đưa mắt nhìn Diệp Vận, nàng ngượng ngùng mím môi cười, “hai ta vẫn là tỷ muội.”
Diệp Vận lặng lẽ cười, đôi mắt hơi ngấn nước.
Hai người hàn huyên chút chuyện hồi bé rồi đứng dậy đi ra ngoài và khóa cửa. Lúc ra đến cửa, Liễu Ngọc Như rõ ràng trông nhẹ nhõm hơn rất nhiều nên Diệp Vận liền hỏi, “Kế tiếp ngươi định làm gì?”
Liễu Ngọc Như im lặng một hồi mới trả lời, “Ta muốn gặp Lạc Tử Thương.”
“Gặp y?” Diệp Vận ngỡ ngàng, âm điệu vô thức trở nên cấp bách. “Ngươi gặp y làm gì?! Chẳng lẽ ngươi cho rằng y sẽ giúp Cố đại nhân?”
“Việc này khả năng cao có dính líu đến y,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh đáp, “đúng sai thì chờ thăm dò sẽ biết.”
Diệp Vận thấy khuôn mặt Liễu Ngọc Như giống đã hạ quyết tâm nên biết mình không thể khuyên can, chỉ đành nói, “Nếu ngươi đã có kế hoạch thì ta chẳng nhiều lời nữa, ngươi nắm chắc là được.”
“Ngươi yên tâm,” Liễu Ngọc Như biết Diệp Vận lo lắng cho mình bèn quay đầu lại nghiêm túc nói với nàng ấy, “ta có kế hoạch.”
Đưa Diệp Vận tới Diệp gia rồi dõi theo nàng ấy bước qua cổng chính xong Liễu Ngọc Như mới thu người lại và buông màn xe. Ấn Hồng quan sát thấy bốn bề vắng lặng bèn vội hỏi, “Phu nhân, ngài có kế hoạch gì?”
“Tạm thời cứ chờ đã,” Liễu Ngọc Như điềm tĩnh đáp, “chờ người trở về từ Dương Châu và Thái Châu.”
Liễu Ngọc Như ngủ một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại thì nội tâm nàng bình tĩnh hơn hẳn. Đầu tiên nàng kiểm kê trong nhà còn bao nhiêu tiền có thể sử dụng, sau đấy bàn bạc với Cố Lãng Hoa và Giang Nhu. Sau khi hai người viết ra một danh sách, nàng đi cùng Cố Lãng Hoa lẫn Giang Như tới từng nhà.
Bây giờ vụ án còn nhiều nghi vấn nên không ít người vừa nghe Cố gia đến đã vội vàng thông báo chủ nhân vắng mặt. Cố Lãng Hoa cũng chẳng chèo kéo, chỉ lén lút biếu tặng lễ vật.
Đút lót như vậy nên Cố Cửu Tư ở Hình Bộ khá thoải mái, mỗi ngày chỉ bị thẩm vấn theo thông lệ chứ không phải chịu khổ.
Vụ án kéo đến ngày thứ năm thì Chu Cao Lãng thấy đã tới lúc nên dẫn Chu Diệp, Diệp Thế An, và thúc phụ của Diệp Thế An – Diệp Thanh Văn – vào cung xem ý của hoàng đế thế nào.
Lúc đoàn người vào cung, Lạc Tử Thương đang dạy học cho Phạm Ngọc trong nhà thủy tạ tại Đông Cung. Phạm Ngọc gục trên bàn ngủ ngáy, Lạc Tử Thương cứ như chả thấy gì mà vẫn đều đều giảng bài.
Ngày mùa hè nắng chói chang nhưng nhà thủy tạ vẫn mát mẻ, gió nhẹ nhàng thổi qua khiến một lọn tóc của Lạc Tử Thương vướng vào trang sách. Thị vệ chạy đến từ bên cạnh, hấp tấp kêu, “Thái phó.”
Lạc Tử Thương nâng tay lên cắt ngang lời thị vệ. Y đứng dậy đi đến bên cạnh nhà thủy tạ rồi hỏi, “Chu Cao Lãng vào cung?”
Thị vệ không ngờ Lạc Tử Thương đoán được ngay chuyện này, hắn sửng sốt giây lát rồi lập tức gật đầu, “Đi cùng Diệp Ngự sử, người canh giữ Vọng Đô, và tiểu Diệp đại nhân.”
Lạc Tử Thương gật đầu tỏ vẻ mình đã biết. Y trở về nhà thủy tạ, ngồi xổm cạnh Phạm Ngọc và nhỏ giọng gọi, “Điện hạ.”
Phạm Ngọc bị quấy rầy nên bực bội vẫy vẫy tay, Lạc Tử Thương cúi đầu nói vào tai hắn, “Điện hạ, Chu đại nhân đến cung điện cáo trạng.”
Lời này vừa lọt vào tai, Phạm Ngọc giật bắn mình và nhấc người khỏi bàn.
Phạm Ngọc tức khắc hết mệt nhọc, hắn hỏi ngay, “Chu Cao Lãng vào cung?!”
“Phải,” Lạc Tử Thương cười nói, “sợ là đến xin tha cho Cố đại nhân.”
“Cô biết ngay mà!”
Phạm Ngọc lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói, “Nhóm người này kết bè kết cánh ngấm ngầm chiếm lấy kho bạc mà còn muốn xin tha? Cô biết thừa Cố Cửu Tư làm gì có bản lĩnh lớn như vậy, nhất định là Chu Cao Lãng đứng phía sau che chở. Cô sẽ đi gặp phụ hoàng ngay để người không bị bọn chúng lừa dối! Tên Cố Cửu Tư kia vừa nhìn đã biết chả phải người tốt, loại người này mà cũng muốn làm quan? Bản cung sẽ bảo phụ hoàng chém đầu hắn!”
Phạm Ngọc vừa nói vừa sai người chải chuốt lại vẻ ngoài của hắn và lập tức rời khỏi nhà thủy tạ, Lạc Tử Thương nhanh chân đuổi theo. Phạm Ngọc đi được vài bước rồi như chợt nhớ tới cái gì bèn quay đầu lại, “Thái phó không cần đi cùng, nếu ngươi đến thì sợ phụ hoàng sẽ tưởng ngươi châm dầu vào lửa.”
Nghe hắn nói vậy thì Lạc Tử Thương thở dài, lời y thốt nên mang theo đôi phần chua xót, “Ta mà có tâm tư khác thì sao phải tới Đông Đô? Không biết khi nào bệ hạ mới tin tưởng tấm lòng của vi thần.”
“Ngươi đừng lo,” Phạm Ngọc đặt tay lên vai Lạc Tử Thương, khí phách tuyên bố, “bản cung biết ngươi một lòng suy nghĩ vì Đại Hạ là được.”
“Đa tạ điện hạ nâng đỡ.” Lạc Tử Thương lui một bước, giơ tay hành lễ rồi cảm khái nói, “May mà còn điện hạ chống lưng cho ta, chứ nếu không vi thần cũng chẳng biết phải làm gì.”
Mấy lời này làm Phạm Ngọc hứng chí vô cùng, hắn vỗ vỗ vai Lạc Tử Thương, “Yên tâm, hễ bản cung còn ở đây thì sẽ không để đám tặc thần kia ức hiếp ngươi. Cô vào cung đây, nhất quyết không cho bọn chúng được toại nguyện.”
Vì sốt ruột nên vừa dứt lời, Phạm Ngọc vội vã rời đi.
Hai nhóm người một trước một sau tiến vào đại điện, nhưng Phạm Ngọc rõ ràng nôn nóng hơn nhiều. Chu Cao Lãng thấy Phạm Ngọc, đang tính hành lễ thì hắn đã bước ba bậc một trên cầu thang rồi vào đại điện và lớn tiếng hô, “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn nói! Phụ hoàng!”
Chu Cao Lãng và Diệp Thanh Văn liếc nhau, bọn họ dừng bước theo bản năng. Lát sau, từ trong đại điền truyền đến giọng nói đượm ý cười của Phạm Hiên, “Sao Ngọc nhi nóng nảy thế?”
“Phụ hoàng,” dường như đã thấy người cần gặp nên giọng Phạm Ngọc tức khắc vững vàng hơn, nhưng hắn vẫn hấp tấp nói, “con nghe bảo hiện nay người Cố gia đi đút lót khắp nơi trong triều vì muốn người ta nói tốt cho hắn. Người tuyệt đối đừng nghe lời từ một phía của đám gian thần đó. Nếu bây giờ người thậm chí không thể xử lý một tên Cố Cửu Tư thì về sau người ở trên triều đình còn có tiếng nói à?!”
Lời này khiến sắc mặt bốn người đứng ngoài đều khó coi. Thái giám đứng ở cửa vội cúi đầu, giả bộ như chả nhìn thấy gì.
Phạm Hiên hình như hơi xấu hổ nên ông từ tốn nói, “Ngọc nhi, vụ án Cố Cửu Tư chưa có kết luận, con nghe mấy chuyện này từ đâu…”
“Phụ hoàng, không phải người định tha cho Cố Cửu Tư đấy chứ?!”
Phạm Ngọc nghe ông nói vậy liền rít lên, “Chuyện này còn cần thẩm tra à? Cố Cửu Tư là kẻ ăn chơi trác táng bất tài, lúc trước ở Dương Châu con tận mắt nhìn thấy bộ dạng bài bạc của hắn. Hắn vốn dĩ chả tốt lành gì, nói hắn ăn trộm quốc khố thì con tuyệt đối tin tưởng. Con biết người thấy hắn đạt được vài ba thành tích tại U Châu nên muốn trọng dụng nhưng người phải biết nặng nhẹ chứ. Quốc khố là gì, là kho hàng và túi tiền của nhà chúng ta; còn thần tử như hắn chính là nô tài của nhà chúng ta. Nô tài lấy tiền từ túi của chủ tử, nếu không đánh chết hắn thì mấy nô tài khác sẽ nghĩ thế nào?!”
“Phạm Ngọc!”
Phạm Hiên nghe Phạm Ngọc ăn nói xằng bậy liền nhịn không được mà phẫn nộ quát, “Con nói hươu nói vượn gì đấy!”
“Sao lại là nói hươu nói vượn?” Phạm Ngọc mạnh miệng hét lớn, “Đây là sự thật, nếu người thấy khó nói thì để con nói thay. Con muốn cho mọi người biết quân và thần là thế nào, cả việc đặt thiên tử lên hàng đầu nữa. Hôm nay con nói với người, cả bốn kẻ ngoài kia cũng phải nghe cho rõ!”
Lời này khiến Phạm Hiên bật dậy, ông vội vàng đi ra ngoài. Vừa tới cửa ông đã thấy nhóm người Chu Cao Lãng.
Phạm Hiên ngây người, lát sau mặt ông đỏ bừng. Diệp Thanh Văn tiên phong cung kính hành lễ, “Bái kiến bệ hạ.”
Có Diệp Thanh Văn dẫn đầu, Chu Diệp lẫn Diệp Thế An cũng hành lễ theo. Chu Cao Lãng ho nhẹ một tiếng rồi bảo, “Bệ hạ, vào trong nói chuyện đi.”
Phạm Hiên cũng cảm thấy lúng túng, ông vội vàng để bọn họ đi vào rồi sai thái giám đóng cửa lại.
Trong điện lác đác vài người, Phạm Hiên ngồi lại vị trí của mình, nghẹn lời mãi mới cất giọng, “Các ngươi tới mà không báo một tiếng, để các ngươi chế giễu rồi.”
Chu Cao Lãng lặng thinh, mọi người cũng không dám nói chuyện. Chỉ có Phạm Ngọc “hừ” một tiếng, hắn ngồi trên ghế chả thèm ngó ngàng đến bọn họ. Chu Cao Lãng rót trà cho Phạm Hiên, ông dùng giọng điệu thân mật để trò chuyện, “Vốn định bàn việc với ngài nhưng giờ ta không dám nói. Chi bằng hai lão già chúng ta vừa uống trà vừa ôn chuyện giết thời gian.”
Phạm Hiên biết Chu Cao Lãng có việc cần bàn liền cúi đầu bảo mọi người lui xuống. Phạm Ngọc thấy Chu Cao Lãng muốn nói chuyện riêng với Phạm Hiên liền phản đối, “Con không đi.”
“Cút ngay!”
Phạm Hiên rốt cuộc nổi giận, ông sai người kéo Phạm Ngọc ra ngoài. Diệp Thanh Văn cùng Chu Diệp và Diệp Thế An đứng dậy cáo từ rồi rời khỏi điện.
Trong điện chỉ còn lại hai người, Chu Cao Lãng kéo ghế cho mình rồi ngồi ở góc bàn. Ông rót trà cho Phạm Hiên và thở dài, “Từ ngày ngươi trở thành hoàng đế, hai huynh đệ ta lâu lắm không cùng nhau uống trà.”
Phạm Hiên nhìn chén trà, gượng gạo nói, “Để ngươi chê cười rồi. Ngọc nhi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, ngươi đừng để bụng.”
Chu Cao Lãng chẳng vội đáp lời, ông uống ngụm trà rồi chậm rãi cất tiếng, “Ta biết những lời mình sắp nói không xuôi tai nhưng ta vẫn phải nói. Ngọc nhi đâu còn nhỏ nữa, nó đã mười sáu tuổi.”
Phạm Hiên trầm mặc, Chu Cao Lãng quay đầu nhìn cửa đại điện và cười cười,
“Khi hai ta mười sáu tuổi thì chúng ta đang làm gì? Ta bắt đầu nuôi gia đình bằng cách liếm máu trên lưỡi đao, ngươi vẻ vang trúng cử tiến sĩ. Nếu trước kia ngươi bảo ta mười sáu tuổi là còn nhỏ thì tạm chấp nhận được, nhưng hôm nay ngươi nói một thái tử đã mười sáu tuổi mà vẫn trẻ người non dạ,” Chu Cao Lãng quay lại nhìn Phạm Hiên, giọng nói có chút thất vọng, “thì làm sao ta có thể tâm phục khẩu phục?”
Phạm Hiên im lặng. Sau một hồi, ông nâng chén trà lên như đang uống rượu rồi buồn bực nhấp một ngụm và đáp, “Ta hiểu ý ngươi nhưng ta chỉ có một nhi tử. Tử Thanh,” Phạm Hiên gọi tên tự của Chu Cao Lãng, ông thành khẩn nhìn Chu Cao Lãng, “nếu mai sau có bất trắc, ta hy vọng ngươi nể mặt mà giữ lại hậu duệ của ta.”
Chu Cao Lãng không nói gì, ông chỉ lẳng lặng nhìn Phạm Hiên. Rất lâu sau, ông bật cười đắng chát. Ông khẽ cụng chén với Phạm Hiên, bất đắc dĩ nói, “Thật ra trong lòng Ngọc nhi hiểu rất rõ.”
Quân và thần trước sau vẫn là quân và thần.
Quân muốn thần chết thì thần không thể không chết.
Hai người lặng im nhưng đã nói đến nước này thì trong lòng ai cũng hiểu.
Khuôn mặt Phạm Hiên lộ vẻ khổ sở, còn Chu Cao Lãng nhìn phía trước, Phạm Hiên nghẹn ngào, “Tử Thanh, kỳ thật ta biết nếu ngươi chú ý thứ gọi là quân thần thì hai ta đã không ngồi đây. Ngươi nể mặt ta, chính ta làm huynh đệ nhưng lại có lỗi với ngươi. Ta sẽ không khiến ngươi khó xử, ta…”
“Đừng nói mấy chuyện này.” Chu Cao Lãng xua xua tay. “Quên đi, đây đều là chuyện tương lai. Ngươi cố gắng sống thọ một chút, ngươi sống một ngày là ta có thêm một ngày yên ổn. Mà chưa biết chừng ta còn đi sớm hơn người thì sao?”
Chu Cao Lãng cười rộ, “Không nói mấy việc này nữa, chúng ta nói chuyện Cố Cửu Tư đi.”
Ông liếc nhìn Phạm Hiên, “Ngươi định thế nào?”
Phạm Hiên nghe vậy thì thoáng khựng lại rồi nói, “Việc công hãy xử theo phép công.”
Ông chậm rãi tiếp lời, “Tân triều mới thành lập, không thể vì Cố Cửu Tư có chút thông minh liền hủy bỏ quy củ. Nếu hắn thật sự không ăn hối lộ trái pháp luật mà có người khác vu oan giá họa thì trẫm tất nhiên sẽ bồi thường hắn. Song nếu hắn thật sự đã làm thế, vậy hãy để luật pháp quyết định.”
Chu Cao Lãng không nói gì, ông trầm ngâm giây lát rồi hỏi, “Nếu kẻ phạm tội không phải Cố Cửu Tư mà là ta thì sao?”
Phạm Hiên ngẩn người, ông đưa mắt nhìn Chu Cao Lãng và miễn cưỡng cười, “Ngươi có ý gì?”
“Ý ta là,” Chu Cao Lãng nói vô cùng trôi chảy, “Cố Cửu Tư mới được thăng chức làm Hộ Bộ Thị lang, trước kia chưa từng đặt chân đến Đông Đô. Nếu hắn thật sự có thể sai khiến một Thương Bộ Ti lang làm việc cho mình, sau đấy còn khiến những kẻ liên quan chết oan uổng, vậy năng lực của hắn phải lớn đến cỡ nào?”
Phạm Hiên trầm mặc, Chu Cao Lãng hít sâu một hơi, “Để ta nói thẳng, vụ án này đã kéo dài nhiều ngày như vậy nhưng ngươi không nhắc tới cũng chẳng đòi hỏi thẩm vấn. Hiện giờ mọi người từ trên xuống dưới đều trông chờ thái độ của ngươi, ngươi giữ im lặng vì đang sợ gì à?”
“Có phải ngươi sợ nếu điều tra sẽ lòi ra Lục Vĩnh…”
“Tử Thanh!”
Phạm Hiên cất cao giọng, Chu Cao Lãng ngưng bặt, đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Sau một hồi, Phạm Hiên thở dài rồi giơ tay đỡ trán, “Chuyện này giao cho Hình Bộ điều tra, ngươi không cần lo. Chu Diệp thân thiết với Cố Cửu Tư, cả ngươi lẫn người Diệp gia đừng nhúng tay vào.”
Chu Cao Lãng ngồi bất động, Phạm Hiên ngẩng đầu nhìn ông và nghiêm túc nói, “Tuy chúng ta là huynh đệ nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta là quân còn ngươi là thần.”
Chu Cao Lãng nghe đến đây liền nâng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Sau đấy ông đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi và đi đến trước mặt Phạm Hiên. Ông cung kính dập đầu, cao giọng hô, “Thần tuân chỉ!”
Phạm Hiên siết chặt tay, Chu Cao Lãng đứng lên rồi xoay người đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đại điện, Chu Cao Lãng nhanh chân đi một mạch tới quảng trường. Diệp Thanh Văn cùng Chu Diệp và Diệp Thế An đứng trước cầu thang chờ ông. Diệp Thanh Văn quay đầu hỏi, “Bệ hạ nói thế nào?”
“Chúng ta không thể đụng vào việc này.” Chu Cao Lãng bình tĩnh đáp, “Bệ hạ muốn bảo vệ Lục Vĩnh.”
“Vậy Cửu Tư phải làm sao bây giờ?!” Diệp Thế An đột ngột dừng bước, khiếp sợ thốt lên.
Chu Diệp cau mày, hạ giọng nhắc, “Ra khỏi cung điện hẵng bàn bạc kỹ hơn.”
Diệp Thế An hít thở sâu mấy lần rồi gật đầu, đoàn người liền rời khỏi cung điện. Tới cổng cung điện, Chu Cao Lãng và Diệp Thanh Văn tách ra lên xe ngựa của mỗi người, Chu Diệp với Diệp Thế An cũng nối gót trưởng bối.
Hai chiếc xe ngựa đi hai hướng khác nhau. Diệp Thanh Văn và Diệp Thế An ngồi im lặng trong xe ngựa, Diệp Thế An nãy giờ vẫn siết chặt tay lẫn cúi gằm đầu. Diệp Thanh Văn nhắm mắt nghỉ ngơi, lát sau, ông chậm rãi cất lời, “Cả Chu đại nhân cũng nói đừng đụng vào việc này thì Diệp gia quả thật không nên nhúng tay.”
“Con hiểu,” giọng Diệp Thế An khàn khàn.
“Con đã giúp hắn rất nhiều, bây giờ cũng coi như tận lực rồi nên không cần áy náy.”
“Con hiểu.”
Mãi một lúc lâu sau, Diệp Thanh Văn mới mở mắt nhìn chất nhi ngồi đối diện mình.
Diệp Thế An mặc quan bào màu lam, khí chất thanh nhã xuất trần. Hắn ngụp lặn chốn quan trường hơn nửa năm nhưng vẫn là vị thiếu niên không hề mang chút hơi thở thế tục năm xưa.
Diệp Thanh Văn lặng lẽ quan sát hắn, sau một hồi, ông bình thản nói, “Nếu đã hiểu thì sao không thể từ bỏ?”
“Thúc phụ,” Diệp Thế An hít sâu một hơi, hắn mở mắt ra nhìn Diệp Thanh Văn, “con không thể từ bỏ đạo nghĩa, không thể từ bỏ tình nghĩa, không thể từ bỏ ơn nghĩa.”
Khuôn mặt Diệp Thanh Văn trầm tĩnh, đôi mắt ông như cái đầm cạn nước. Thần thái của Diệp Thế An trong sáng, xưa nay hắn ôn hòa như nước nhưng hiện giờ lại bùng cháy tựa ngọn lửa.
“Hôm nay con biết rõ Cố Cửu Tư chẳng phạm tội nhưng lại giả đò mắt điếc tai ngơ vì muốn bảo vệ bản thân. Đây là đạo nghĩa con không thể từ bỏ.”
“Con quen biết Cố Cửu Tư mười năm, chung trường bảy năm, cùng nhau trải qua sinh tử và kiếp nạn ở Dương Châu, chứng kiến sự khốc liệt tại Vọng Đô, lại chia sẻ với nhau chén rượu mạnh. Thế An tự nhận là người nhạt nhẽo nhưng hắn lấy sự chân thành đối đãi mà con lại chẳng dùng tấm lòng đáp lại. Đây là tình nghĩa con không thể từ bỏ.”
“Cố phu nhân cứu con lẫn Vận nhi khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng ở Dương Châu. Vọng Đô bị bao vây, Cố Cửu Tư liều chết bảo vệ thành và cứu bá tánh, con cũng là một trong những người hắn cứu. Đây là ơn nghĩa con không thể từ bỏ.”
“Xét đạo lý, cảm tình, và ơn nghĩa thì con đều không nên từ bỏ. Thúc phụ còn muốn hỏi con sao không thể từ bỏ ư?”
Diệp Thanh Văn không đáp trả, ông lẳng lặng nhìn Diệp Thế An. Lát sau, ông khẽ cười, “Người trẻ tuổi.”
Dứt lời, ông thở dài và kêu ngừng xe ngựa. Ông cuốn mành lên, điềm đạm nói, “Những người trẻ tuổi các con thích đi tìm đường chết, không có tiền đồ là đáng lắm.”
Lời này làm Diệp Thế An hơi sửng sốt, Diệp Thanh Văn hất cằm nhìn hắn, “Nếu đã không thể từ bỏ thì còn theo ta về Diệp phủ làm gì? Con không lo cho tiền đồ của mình nhưng ta lo cho tiền đồ của ta.”
“Ý thúc phụ là…” Diệp Thế An không dám tin.
Diệp Thanh Văn phất tay, “Cút đi.”
Diệp Thế An nghe vậy liền cười rồi nhanh chân xuống xe ngựa. Vừa nhảy xuống xe, hắn lập tức chạy như điên tới Cố gia.
Xe ngựa Chu gia đi được một lúc thì Chu Cao Lãng chậm rãi nói, “Hình như đây không phải đường về Chu phủ.”
“Là đường vòng ạ,” Chu Diệp cười cười.
Chu Cao Lãng không nói gì, sau đấy ông giơ tay vỗ vỗ vai Chu Diệp.
Ông vẫn giữ im lặng, tới hồi xe ngựa cách Cố gia không xa, Chu Cao Lãng cho xe dừng lại, “Con muốn thì tự mình đi đi.”
Chu Diệp cung kính hành lễ rồi đứng dậy xuống xe ngựa. Đi được vài bước, Chu Cao Lãng đột ngột vén rèm lên và gọi hắn, “Diệp nhi.”
Chu Diệp quay đầu lại nhìn Chu Cao Lãng, ông quan sát người thanh niên mới hai mươi tuổi đầu này với ánh mắt chăm chú. Rất lâu sau, ông chợt nói, “Con là nhi tử của ta.”
Chu Diệp ngẩn ngơ, Chu Cao Lãng bỗng cười giòn giã, “Rất giống ta.”
Chu Diệp nghe được lời này liền cảm thấy có vô số lời muốn nói trào dâng nơi cổ họng khiến hầu kết hắn giật giật. Ngay lúc ấy, Chu Cao Lãng nói tiếp, “Nếu hiểu rõ thì hãy sớm về U Châu, đừng trì hoãn nữa.”
Câu này đã thốt ra thì mọi lời khác đều vô nghĩa. Chu Diệp gượng cười và kính cẩn hành lễ, “Hài nhi hiểu.”
“Mấy thằng nhóc các con,” Chu Cao Lãng thở dài, “thì hiểu cái gì.”
Chu Cao Lãng thả màn xe, cất giọng nói, “Đi đi.”
Chu Diệp dõi theo xe ngựa của Chu Cao Lãng dần khuất dạng, hắn thoáng cười buồn bã rồi xoay người đi về phía Cố gia.
Hắn đến cổng Cố phủ đúng lúc Diệp Thế An cũng phì phò chạy tới. Hai người dừng bước trong phút chốc rồi cùng bật cười.
“Hai ta đều đến.” Diệp Thế An giơ tay lau mồ hôi.
Chu Diệp gật đầu tiếp lời, “Cũng không bất ngờ.”
Hai người cùng bước vào Cố phủ, Liễu Ngọc Như với Cố Lãng Hoa và Giang Nhu mới trở về.
Mấy ngày nay bọn họ bận ghé thăm phủ đệ của các đại nhân để biếu tặng lễ vật, có người nhận có người không nhận. Song vì họ chẳng yêu cầu gì nhiều – chỉ mong những người đó xem xét tình hình mà nói tốt vài câu vào thời điểm quan trọng – cũng như lễ vật rất quý báu, nên người ta ít nhiều gì vẫn nhận lấy.
Thấy hai người tiến vào, Liễu Ngọc Như thấy hơi lạ bèn vội hỏi, “Sao hai người lại đến đây?”
“Chúng ta tới hỗ trợ.” Chu Diệp lập tức báo tin, “Chúng ta đã hỏi thăm rõ ràng, bệ hạ nhất quyết bảo vệ Lục Vĩnh. Phụ thân ta lẫn Diệp đại nhân đều quyết định không xen vào chuyện này nên chúng ta mới tới đây.”
Liễu Ngọc Như và người xung quanh nghe vậy thì sắc mặt tức khắc sa sầm. Thẩm Minh nói ngay, “Bệ hạ có ý gì? Làm hoàng đế mà bao che tham quan và hãm hại người trung thực?!”
“Đừng nói mấy lời đó,” Diệp Thế An trừng mắt nhìn hắn rồi quay đầu về phía Liễu Ngọc Như, “hiện giờ chúng ta tốt nhất nên đi nhà tù Hình Bộ một chuyến. Thứ nhất là để đảm bảo Cửu Tư bình an vô sự, thứ hai là giờ chúng ta phải tự lo nên cần thảo luận với Cửu Tư trước vì đầu óc hắn nhanh nhạy hơn chúng ta.”
“Thứ ba,” Thẩm Minh tiếp lời, “nếu tình hình xấu đi thì chúng ta cướp ngục!”
“Nói hươu nói vượn!” Diệp Thế An quở trách ngay.
Song Liễu Ngọc Như lại nói, “Nếu quả thật đến bước đường cùng thì không gì là không thể.”
Nàng nói thế làm Diệp Thế An lẫn Chu Diệp kinh hãi, bọn họ dám mắng Thẩm Minh nhưng không nỡ nặng lời với Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ rồi bảo, “Tối nay chúng ta đến nhà tù gặp Cửu Tư.”
Dứt lời, nàng gọi Mộc Nam tới, “Ngươi đi tìm ngục tốt ở Hình Bộ, nhắn bọn họ thu xếp thời gian, chúng ta sẽ qua đó ngay.”
Mộc Nam tuân lệnh. Liễu Ngọc Như mời mọi người ăn cơm rồi cho người chuẩn bị đầy đủ hộp thức ăn, quần áo, túi thơm, sách vở lẫn giấy bút.
Diệp Thế An đứng cạnh nhìn Liễu Ngọc Như gói ghém đồ đạc thì không khỏi hỏi, “Muội mang theo nhiều thứ vậy làm gì?”
“Chàng ở trong tù thật quá đáng thương, ta cần săn sóc chàng nhiều hơn.”
Diệp Thế An nghe vậy bèn liếc hộp thức ăn đầy ụ kia, hắn nói trái lương tâm, “Phải ở trong tù đúng là rất đáng thương.”
Chuẩn bị xong xuôi và chờ đến giờ Tý vắng người, Liễu Ngọc Như dẫn mọi người đi.
“Ta mua chuộc được người,” Liễu Ngọc Như nhỏ giọng căn dặn, “nhưng không thể ở quá lâu. Chúng ta vào nói ngắn gọn thôi, tuyệt đối đừng làm loạn.”
Diệp Thế An, Chu Diệp, và Thẩm Minh gật đầu cùng lúc. Chu Diệp thoáng quan sát xung quanh, hắn thở dài, “Có tiền thì sai khiến ma quỷ còn được. Để Ngọc Như kiếm thêm chút tiền rồi mua nhà tù này cũng là ý hay.”
Đây vốn là lời nói đùa, ai dè Liễu Ngọc Như nghe xong lại nghiêm túc đồng tình, “Huynh nói không sai, sau này ta phải kiếm nhiều tiền hơn mới được. Ta đã suy nghĩ cẩn thận, gặp khó khăn như hiện tại chẳng qua vì ta nghèo.”
Ba người ở phía sau nàng: …
Bọn họ đi sâu vào nhà tù thì thấy phòng giam Cố Cửu Tư.
Trong phòng giam bày biện bàn đọc sách, giường nệm bông, cái bô còn bỏ tro thơm nên nơi đây gần như chẳng có mùi hôi thối. Quần áo Cố Cửu Tư sạch sẽ, mái tóc chải chuốt gọn gàng, hiện giờ hắn đang say sưa đọc sách du ký. Thấy mọi người đi tới, Cố Cửu Tư vừa cười vừa đặt sách xuống và nói với bọn họ, “Đáng lẽ ta ngủ từ lâu rồi nhưng thức chờ mọi người đấy.”
“Hóa ra chúng ta lại làm ngươi phải ngủ muộn.” Thẩm Minh nhìn phòng giam Cố Cửu Tư mà tâm trạng cực kỳ phức tạp. “Ta thấy ngươi ở trong tù cũng chả đến nỗi nào.”
“Chính xác,” Diệp Thế An gật gù, “còn khá hơn ta nhiều.”
“Liễu lão bản,” ngục tốt đứng cạnh lên tiếng, hắn cười với Liễu Ngọc Như, “vẫn quy tắc cũ, ta ở bên ngoài canh giữ cho ngài.”
Liễu Ngọc Như mỉm cười, nàng đưa bạc cho ngục tốt rồi cong môi nói, “Đa tạ.”
Ngục tốt cầm tiền và sung sướng đi ra ngoài. Liễu Ngọc Như lấy hộp thức ăn ra, vội vàng nói, “Khoan bàn chuyện đã, chàng ăn gì chưa? Ta mang cho chàng thịt vịt ở phố Đông, chàng ăn đi. Diệp đại ca, huynh giải thích tình hình cụ thể trong lúc chàng ăn nhé, không chàng đói mất.”
Mặt mũi nhóm người đen sì khi nhìn đôi tiểu phu thê này, nhưng không ai muốn phí thời gian nên Diệp Thế An liền mở miệng, “Hôm nay thúc phụ của ta và Chu đại nhân…”
Hắn chưa nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng ngục tốt cố tình lớn giọng hỏi, “Công chúa điện hạ? Sao ngài lại mất công tới đây? Cố đại nhân? Cố đại nhân là trọng phạm, không thể tùy tiện thăm hỏi!”
Mọi người liếc nhìn nhau, Thẩm Minh lập tức bảo Liễu Ngọc Như, “Ngươi trốn qua bên kia!”
Dứt lời, Thẩm Minh nhảy lên cao còn những người khác tự tìm chỗ núp. Liễu Ngọc Như nhanh chân cầm hộp thức ăn trốn trong một gian phòng khác, ngay sau đó nàng nghe tiếng bước chân lại gần. Thanh âm hòa nhã của Lý Vân Thường vang lên, “Ta vốn là bạn cũ của Cố đại nhân nên hôm nay mới ghé thăm. Ngươi đừng lắm mồm đấy, hiểu chưa?”
“Hiểu, hiểu ạ,” ngục tốt vội khẳng định, “cho tiểu nhân mười lá gan thì tiểu nhân cũng chẳng dám lắm mồm.”
Trong lúc nói chuyện, Lý Vân Thường đã đi tới phòng giam Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư mới giấu chân vịt xuống dưới bàn rồi nhảy lên giường nằm. Hắn đưa lưng về phía người tới, dùng tay áo lau miệng và giả bộ ngủ.
Lý Vân Thường đến trước phòng giam, nàng ta thấy Cố Cửu Tư thì thoáng dừng bước. Bất chợt, nàng ta nhào tới túm lấy chấn song phòng giam và dùng cái giọng bi thương khiến tất cả mọi người rùng mình mà kêu gào, “Cố lang! Ngươi vẫn bình an, ôi Cố lang!”
Lời này vừa vào tai, Liễu Ngọc Như liền ôm chặt hộp thức ăn. Ba nam nhân núp ở ba nơi khác nhau vô thức nhìn về phía Liễu Ngọc Như rồi lại thương hại nhìn Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư mới lau miệng xong, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, hắn bắt đầu sợ hãi. Dưới sự chi phối của nỗi sợ, hắn không thể duy trì hình tượng nữa mà bật dậy rồi quay đầu lại gầm lên với Lý Vân Thường, “Đang yên đang lành mà một cô nương như ngươi nói bậy gì đó?! Gọi ta là Cố đại nhân!”
Lý Vân Thường: …
Ba nam nhân đang núp trong bóng tối: …
Tại căn phòng khác, Liễu Ngọc Như không tự chủ được mà nở nụ cười…
…đầy kiêu ngạo.
Lời tác giả
[Rạp hát nhỏ]
Mặc Thư Bạch: Thứ gì đã tiếp dũng khí để con quát công chúa?
Cố Cửu Tư: Ý chí sinh tồn.