"Nhược nhi..." Cẩm Nhan nhẹ nhàng gọi tên Thanh Nhược, nhưng nàng cũng không biết phải mở lời như thế nào, dừng một chút, mới nói: "Ta không biết ngươi nghĩ như vậy, ta sẽ cố gắng không lừa dối ngươi, được không?"
Thanh Nhược cũng không trả lời, chỉ có tiếng khóc đè nén buồn bã vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Cẩm Nhan rũ mắt, nhìn Thanh Nhược khóc trong lòng mình, ánh mắt phức tạp, ẩn chứa nỗi đau cùng sự áy náy.
Một lúc lâu sau.
Thanh Nhược kiềm lại tiếng nghẹn ngào, sau đó nhẹ nhàng mà kiên định đẩy Cẩm Nhan ra, ngồi thẳng người lại.
Cẩm Nhan cũng không ngăn cản, nhưng thân thể vẫn cứng đờ.
Viền mắt Thanh Nhược hồng hồng, trong mắt đều là nước, chóp mũi cũng vì gào khóc mà ửng đỏ. Nhưng vẻ mặt lại trầm tĩnh khác thường. Nàng trầm mặc, sau đó mới mở miệng, nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi và Thất Chức cô nương."
Tầm mắt rơi vào tay của Cẩm Nhan đang đặt trên đùi mình, cũng không nhìn mặt của Cẩm Nhan.
Im lặng trong chốc lát.
"Ta tìm nàng có chuyện." Cẩm Nhan hơi thở dài, thẳng thắn nói: "Ta vốn... định tra rõ rồi mới nói cũng không muộn, sợ kinh động đến đối phương. Nhược nhi, ta hỏi ngươi một chuyện. Hôm đó...làm sao ngươi biết được chuyện của Thẩm Liên Thành?"
Thanh Nhược dường như có chút hiểu được, hồi tưởng lại, nói: "Hôm đó không biết sao nàng lại tới đây trò chuyện cùng ta. Tuy ta có chút không thích nàng...nhưng ngại vì lễ phép nên vẫn là tiếp đãi nàng. Nàng vô tình nói tới chuyện ngươi đang ở Hình bộ, muốn chờ ngươi trở lại. Ta vừa nghe ngươi ở Hình bộ, liền có dự cảm xấu, sau đó mới hỏi tiếp. Vẻ mặt của nàng hơi kinh ngạc nói rằng ngươi đang tra hỏi vụ án ở sân săn bắn. Hơn nữa nàng nói với ta, Hứa Lệnh Văn vừa trốn ngục, sợ rằng Thẩm Liên Thành sẽ phải một mình chịu khổ. Ta nghe xong tất nhiên kinh hãi. Ta cho rằng...ngươi sẽ nói cho ta biết một tiếng." Nói đến đây, Thanh Nhược hơi quay đầu đi, giọng nói cũng nhỏ lại.
Sắc mặt Cẩm Nhan tối sầm lại: "Ta sợ ngươi...khổ sở."
Thanh Nhược nghe vậy, bên môi nhếch lên một nụ cười khổ: "Sợ là ngươi lo lắng ta sẽ không đồng ý để ngươi dụng hình nhiều hơn là sợ ta khổ sở."
"Nhược nhi." Cẩm Nhan nhìn gương mặt khổ sở của Thanh Nhược, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt thanh lệ kia. Thanh Nhược cũng không cự tuyệt, thần sắc cũng không dao động. Cẩm Nhan nói tiếp: "Ta thừa nhận ta...có chút ghen tỵ. Hắn là người thân từ nhỏ bồi bạn bên cạnh ngươi, lại ái mộ ngươi. Ta..."
Thanh Nhược bỗng dưng cắt lời của Cẩm Nhan, ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan, gằn từng chữ: "Trước tiên khoan nói đến hắn đã. Lúc ấy ta cự tuyệt hắn ở sân săn bắn, ta cho rằng như vậy là ta đã bày tỏ rất rõ ràng rồi. Thế nhưng ngươi và Thất Chức thì sao, làm sao lại không để cho người khác suy diễn viễn vông đây? Theo tính cách của ngươi, ân cần với một nữ tử như vậy...ngươi muốn ta phải nghĩ như thế nào?"
"Ta chỉ là hơi hoài nghi một ít chuyện quá mức trùng hợp này thôi. Thất Chức nàng...dính dáng vào quá nhiều chuyện trùng hợp. Bất luận là việc nàng xuất hiện trong đợt tuyển tú, hay là chuyện ngươi đến Hình bộ lần này, mặc dù nhìn thấy đó chỉ là một chuyện đương nhiên, nhưng ta vẫn không khỏi hơi nghi ngờ. Ta đang cố gắng thăm dò một ít thực hư. Nhưng mà, hoặc là ta đã suy nghĩ quá nhiều, hoặc là nàng tâm cơ quá sâu, những lần dò xét đó đều bị nàng hư hư thật thật tránh được, thu hoạch quá nhỏ." Cẩm Nhan giải thích tường tận.
Nhưng sắc mặt Thanh Nhược vẫn không hòa hoãn, lại trầm mặc, nói: "Ngươi muốn nói, việc ngươi cùng nàng thân mật, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi sao?"
Cẩm Nhan chần chừ gật đầu một cái. Nhìn ánh mắt thống khổ của Thanh Nhược, nàng có chút không đành lòng.
Thanh Nhược cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Vậy ta thì sao? Ta khổ sở thương tâm, ngươi đều nhìn thấy tất cả, nhưng cho tới bây giờ vẫn không hề giải thích gì thêm. Đối với ngươi mà nói, những thứ này đều không quan trọng phải không?"
Sắc mặt Cẩm Nhan cứng đờ, chỉ là chậm rãi lắc đầu một cái. Làn môi mỏng mím thành một đường cong, vào thời khắc này gương mặt kiên định ấy cũng lộ ra chút yếu ớt.
Thanh Nhược giương mắt, đưa tay chạm vào mặt của Cẩm Nhan, ngón tay tinh tế vẽ theo đường nét thon gầy tinh xảo trên gương mặt kia. Trong con ngươi nhạt màu xinh đẹp ấy phản chiếu hình ảnh có chút bi thương của mình, dẫn đến chúng cũng bị nhuộm vẻ bi thương, nặng nề tích tụ nơi đáy mắt.
"Cẩm Nhan. Ta yêu ngươi, nhưng ta mệt mỏi quá, làm sao đây?"
Tay của Cẩm Nhan nắm lấy tay của Thanh Nhược đang phủ trên mặt mình, nhìn Thanh Nhược chăm chú, chậm rãi nói: "Có thể tin tưởng ta thêm một lần nữa được không? Lần này, ta sẽ để ngươi đứng bên cạnh ta, nắm tay của ta, không cần lo lắng ta sẽ biến mất, được không?"
Thanh Nhược rũ mắt xuống.
Cẩm Nhan đem tay của Thanh Nhược kéo đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay của nàng. Lòng bàn tay ấy vẫn là ấm áp như thế.
Sau đó nàng nghiêng người qua, nhẹ nhàng hôn lên trán Thanh Nhược, cuối cùng rơi xuống môi Thanh Nhược.
Thanh Nhược cũng không cự tuyệt, mặc cho vật ôn mềm kia dán lên môi của mình.
Thân thể bị ôm chặt lần nữa. Đầu lưỡi còn có vị mặn mặn, đó là vị của nước mắt.
Cẩm Nhan vừa hôn Thanh Nhược, vừa lẩm bẩm bên môi của nàng: "Nhược nhi...Nhược nhi, đừng khổ sở. Ta biết ngươi chịu uất ức, lần sau sẽ không như vậy nữa, được không?"
Nước mắt Thanh Nhược bỗng chốc lại rơi xuống, rơi vào giữa răng môi của hai người.
Cẩm Nhan hút lấy những giọt lệ kia, tay ghì chặt lấy vòng eo của Thanh Nhược, làm sâu hơn nụ hôn này. Đầu Thanh Nhược hơi ngửa về phía sau, hơi khép mắt lại, trên lông mi vẫn còn đọng những giọt lệ trong suốt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã sắp đến sinh nhật của Thanh Nhược. Cẩm Nhan không thể không theo nguyện vọng của Thẩm Vân là đưa Thanh nhược trở về Thanh phủ trước sinh nhật của nàng ba ngày. Mà Thẩm Liên Thành, bởi vì không có chứng cứ nên cũng được thả về sau bảy ngày. Dù sao nhà hắn cũng là thông gia của Thanh phủ, cho dù không nể mặt Thanh Vũ, cũng không thể bất chấp lấy tính mạng của hắn được. Huống chi Thanh Nhược cũng sẽ bất mãn. Vì vậy sau lần đó, Thẩm Liên Thành quả nhiên không bị trọng hình nữa, những vết thương cũng được ngự y chữa trị dần dần. Tra hỏi vẫn tiếp tục, có điều là giao cho Hình bộ thượng thư xủ lý, Cẩm Nhan không hề hỏi tới nữa. Cẩm Lân thỉnh thoảng cũng đi nghe xử, chỉ là Thẩm Liên Thành vẫn không chịu nói gì, mà Hứa Lệnh Văn lại tựa như bốc hơi, mất hết tin tức.
Cẩm Nhan biết khúc mắc trong lòng Thanh Nhược nhất thời chưa thể hóa giải, nàng cũng không miễn cưỡng, chỉ là dành thời gian bên cạnh Thanh Nhược nhiều hơn so với bình thường. Một vài sự vụ không quan trọng thì trực tiếp để cho Cẩm Lân xử lý một mình, chỉ khi nào hắn không giải quyết được thì nàng mới chỉ điểm một chút.
Vào đêm.
Ngày mai chính là ngày Thanh Nhược trở về phủ. Tuy trong lòng Cẩm Nhan không muốn, nhưng cũng không có cách nào. Hai người ngủ chung giường. Thanh Nhược an tĩnh nằm ở bên trong, cũng không nói chuyện. Mấy ngày nay, Thanh Nhược rõ ràng trầm lặng đi rất nhiều, ngay cả cười cũng chỉ là nhàn nhạt.
Cẩm Nhan chống đầu, nằm nghiêng