"Hoàng thượng, Trường Phượng công chúa tới."
Một tên thái giám vội vã từ ngoài cửa bước vào, quỳ gối trước mặt Cẩm Lân.
Mắt Cẩm Lân bỗng lóe sáng, mím môi không lên tiếng.
Một hồi lâu sau.
"Hôm nay, Trẫm khó chịu trong người. Cứ nói là không gặp."
Giọng nói của Cẩm Lân hơi có vẻ trầm thấp, nghĩ đến Cẩm Nhan, giữa hai lông mày không khỏi lại tích tụ lửa giận.
"Dạ." Thái giám cúi người dập đầu, đứng lên lui xuống.
Có điều một lát sau, ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân. Ngay sau đó, đại môn của điện Long Tường bị đẩy ra. Một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở phía ngược sáng, chậm rãi đi về phía Cẩm Lân.
Thái giám đi theo sau lưng, vừa lau mồ hôi, vừa hướng Cẩm Lân cáo lỗi: "Hoàng thượng thứ tội, tiểu nhân...tiểu nhân không ngăn được..."
Mặt Cẩm Lân tối sầm, nói: "Phế vật vô dụng! Còn không mau lui ra!"
Thất Chức nhìn Cẩm Nhan từng bước từng bước đến gần, khóe môi mang theo một chút ý cười.
Thần sắc Cẩm Nhan lạnh lùng, tựa như không nhìn thấy vẻ mặt không vui của Cẩm Lân, chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nghe nói hoàng thượng không muốn gặp ta?"
Cẩm Lân nhíu mày thật chặt, nhìn hoàng tỷ đang đứng trước mặt mình, nén giận nói: "Nếu hoàng tỷ đến đây là vì hôn sự của Thẩm Liên Thành và Thanh Nhược, thì nên từ bỏ thôi! Trẫm tuyệt đối sẽ không giúp tỷ!"
Cẩm Nhan rũ mắt xuống, hơi dừng một chút mới giương mắt lên lần nữa, ánh mắt trầm tĩnh như nước: "Nếu ta...không từ bỏ thì sao?"
"Tỷ!..." Cẩm Lân nghe vậy giận dữ, không nhịn được vỗ mạnh xuống tay vịn bằng gỗ tử đàn, sau đó đứng lên, đối diện với Cẩm Nhan, trừng mắt: "Hoàng tỷ! Tỷ muốn ép Trẫm sao?"
"Không dám." Cẩm Nhan nhìn Cẩm Lân một cái: "Ta dĩ nhiên có lý do của ta. Bây giờ, Lân nhi còn tin hoàng tỷ không?"
Trong ánh mắt Cẩm Lân dần dần có sự nghi ngờ, nhưng vẫn mang theo giận dữ nói: "Tất nhiên là tin. Có điều, hoàng tỷ làm cho Lân nhi quá thất vọng. Tuy Hoa Dao là nữ tử mà Trẫm yêu thích, nhưng cũng không thể so với người có huyết mạch tương liên với Trẫm là hoàng tỷ! Sao hoàng tỷ lại có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy! Trước không nói đến chuyện nữ nữ mến nhau, chỉ riêng việc Thanh Nhược là Thanh gia trưởng nữ thôi đã là đủ rắc rối rồi, chuyện này há là chuyện có thể dễ đối phó sao? Bởi vì chuyện này, Thanh gia đối với hoàng thất chúng ta đã rất bất mãn, chẳng qua là ngại vì quan hệ quân thần không thể làm gì thôi. Chuyện này dính dáng đến rất nhiều người, hoàng tỷ thế nào lại không hiểu!"
"Cho nên ta mới có chuyện muốn nói với ngươi." Cẩm Nhan liếc Thất Chức ở sau lưng Cẩm Lân một cái.
Cẩm Lân hiểu được, ngẫm nghĩ một lát, vẫn là cho Thất Chức lui xuống. Dù sao đây là chuyện của hoàng thất, không thích hợp để người ngoài nghe thấy.
"Bây giờ hoàng tỷ có thể nói." Cẩm Lân buồn bực nói. Suy nghĩ một chút, hắn lại nói bổ sung: "Chuyện này tốt nhất hoàng tỷ nên cho Trẫm một lời giải thích!"
"Bởi vì ta yêu nàng thôi." Cẩm Nhan nghiêm túc nói.
"Hoàng tỷ, Trẫm tin tỷ chỉ là nhất thời bị mê hoặc thôi, lấy khả năng của hoàng tỷ, muốn nam tử nào mà không được? Không nên cùng một nữ tử dây dưa, cần gì phải chịu sự chê trách của người đời!"
"Đó là lựa chọn của ta. Để ý đến người khác làm gì?" Cẩm Nhan nhàn nhạt nói: "Bất kể như thế nào, Thanh Nhược không thể gả."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại kiên định.
"Vì sao?" Trong giọng nói của Cẩm Lân tích tụ đầy sự bất mãn.
Cẩm Nhan hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Hoàng thượng có nghĩ vì sao lúc đó ta và Thanh Nhược lại bị phát hiện không?"
Cẩm Lân nghe vậy nhíu mày một cái. Lúc ấy vừa nhận được tin tức, vì quá khiếp sợ, nên hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều. Giờ phút này được hoàng tỷ nhắc nhở, hắn mới nghĩ lại, theo tính tình của hoàng tỷ, làm sao lại có thể không để ý trường hợp mà làm loạn?
Cẩm Nhan thấy trong ánh mắt Cẩm Lân mang theo nghi ngờ, tiếp tục nói: "Là Thẩm Liên Thành hạ xuân dược, muốn đẩy hai ta đến tình cảnh thê thảm này. Hắn thừa lúc Thanh gia vì chuyện này vừa sứt đầu mẻ trán, vừa phải chịu uất hận, nói lên việc cầu hôn, ra vẻ bản thân độ lượng cùng si tình, như vậy mới thành công lấy được sự chấp thuận của Thanh gia."
"Vậy thì như thế nào?" Cẩm Lân chăm chú nhìn Cẩm Nhan: "Cứ để cho hắn cưới là được! Nữ nhân chung quy đều phải lấy chồng sinh con! Khó trách ban đầu hoàng tỷ dùng mọi cách chèn ép Thẩm Liên Thành, chỉ trách Trẫm không hiểu rõ sớm, nếu không lúc đó liền tứ hôn!"
"Bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện này. Hoàng thượng thật cho rằng chuyện đơn giản như vậy?" Cẩm Nhan cười lạnh nói: "Thẩm Liên Thành tâm cơ sâu xa, làm sao chỉ vì một nữ nhân mà đắc tội với ta? Trên người hắn còn có quá nhiều bí ẩn. Nhưng có một chuyện ta dám khẳng định, mục đích của hắn không phải chỉ là lấy được Thanh Nhược."
"Vậy cũng không có gì phải vội. Cứ để cho hắn cưới Thanh Nhược thì như thế nào? Sau đó hắn làm gì, chúng ta phái người canh chừng là được." Cẩm Lân khinh thường nói.
"Thì như thế nào?" Cẩm Nhan dừng một chút, nghiêm túc nhìn Cẩm Lân, gằn từng chữ nói: "Ta sẽ điên."
Cẩm Lân tưởng như bản thân nghe lầm, kinh ngạc nhìn Cẩm Nhan.
Ánh mắt Cẩm Nhan sâu đến đáng sợ, tựa như hội tụ vô số bão táp. Nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
"Ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra."
"Hoàng tỷ! Tỷ đùa gì thế!" Sắc mặt Cẩm Lân đỏ lên, gần như muốn nổi trận lôi đình: "Tỷ có thể nào vì một nữ nhân mà nói ra những lời này!"
"Ngươi không hiểu." Cẩm Nhan nhàn nhạt nói: "Ngươi biết ta không phải là đùa giỡn. Ta tới tìm ngươi là muốn nói cho ngươi hiểu những điều này, mặc dù ta biết ngươi tạm thời không thể tiếp nhận. Chỉ là, ta yêu nàng. Mất đi nàng, ta không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa. Cho nên..." Cẩm Nhan nhìn thật sâu vào mắt Cẩm Lân: "Đừng cản ta. Ta sẽ tự đi làm một chuyện. Có điều, cho dù không thể nào tha thứ hoàng tỷ, nhưng hy vọng Lân nhi tuyệt đối đừng cản ta. Cứ xem như là vì ta đã làm tất cả cho Cẩm thị trong mấy năm này."
Nói xong, nàng thản nhiên rời đi trong ánh nhìn chăm chú, không thể tin của Cẩm Lân.
Bóng lưng lả lướt như tiên giáng trần, tỏa sáng lấp lánh trong ánh mặt trời.
Cẩm Lân kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của Cẩm Nhan, hai tay siết chặt.
Một lát sau, Cẩm Lân bỗng hất hết mấy chén trà trên bàn xuống đất.
Mảnh sứ vỡ vụn phát ra một tiếng loảng xoảng, đồng thời văng nước lên ống tay áo của Cẩm Lân. Chủ nhân của ống tay áo lại tựa như không hề hay biết, sắc mặt đè nén tức giận.
Ngoài cửa có thái giám nghe được tiếng động, mở cửa đi vào tra xét.
"Cút ra ngoài cho Trẫm!"
Tiếng gầm gừ truyền ra từ điện Long Tường, dọa hai thái giám kia hốt hoảng quay trở lại ra ngoài.
Năm ngày sau.
Rèm giường đỏ tươi như máu. Chữ hỷ lớn màu đỏ dán trên tường trắng.
Mà ngoài kia, tiếng người huyên náo.
Hôm nay là ngày vui của nàng.
Thanh Nhược ngồi ngay ngắn trên mép giường, cứng đờ như tượng gỗ, im lặng, không gây rối cũng không gào thét.
Y phục tân nương màu đỏ thẫm trên người được