Thẩm Liên Thành thở hổn hển, gạt thi thể của Vĩnh Hỉ xuống đất, lê từng bước tiến về phía Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan trầm lặng đứng từ phía xa, lạnh lùng nhìn đôi mắt đỏ bừng của Thẩm Liên Thành. Bả vai bên trái đau đớn như sắp gãy lìa, cánh tay cũng bị rạch ra một đường, máu tươi dần dần nhiễm đỏ vết thương, lại bị Cẩm Nhan xem như không thấy.
"Không cam lòng sao?" Cẩm Nhan chậm rãi mở miệng hướng Thẩm Liên Thành hỏi.
Thẩm Liên Thành miễn cưỡng lấy tay chống tường, cố gắng không để cho bản thân ngã xuống. Ánh mắt vẫn hung ác nhìn chăm chằm Cẩm Nhan: "Cho dù ta chết, cái hoàng cung này cũng nhất định sẽ sụp đổ. Ha ha." Nói xong, hắn lớn tiếng cười vang.
Cẩm Nhan không chút biến sắc an tĩnh nhìn chăm chằm Thẩm Liên Thành đang cười lớn, thần sắc mang theo vẻ thương hại.
"Không được dùng vẻ mặt như vậy nhìn ta!" Thẩm Liên Thành giận dữ hét lên.
Cẩm Nhan nhìn Thẩm Liên Thành, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi còn chưa thắng, chúng ta cũng không thua. Ngươi đừng quên, suy cho cùng Thanh Liệt cũng không phải là người của ngươi và Bình An hầu."
Thẩm Liên Thành nghe vậy mặt liền biến sắc.
Cẩm Nhan khẽ thở dài: "Lúc ta sai người đi thuyết phục hắn, thì đã hạ lệnh tử. Trên người mà ta phái đến có mang thuốc nổ. Nếu không thể nào thuyết phục được Thanh Liệt, thì sẽ cho nổ. Ta sẽ không để cho các ngươi có được cơ hội này." Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Liên Thành.
Sắc mặt Thẩm Liên Thành nhất thời xám như tro tàn, sức lực trên chân càng mất nhiều hơn, chỉ đành phải lui về phía sau dựa vào tường, miễn cưỡng để cho bản thân không ngã xuống.
"Làm sao ngươi biết được hắn ở đâu?" Thẩm Liên Thành không cam lòng nói.
"Đây là tin tức bí mật của hoàng gia, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, chỉ cần hắn vào thành Trường An, ta muốn tìm ra hắn cũng không có gì khó, huống chi hắn cũng không phải đi một mình, mà còn có ba vạn tinh binh."
Đang lúc nói chuyện, những ám vệ kia đã diệt khẩu toàn bộ thủ hạ của Thẩm Liên Thành, đứng canh giữ ở cửa.
Trong ánh mắt của Thẩm Liên Thành mang theo sự oán hận, không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn Cẩm Nhan.
"Ta biết ngươi hận ta, khi đó ở Tô Châu, ta đã cảm thấy như vậy. Thật ra thì, ngươi cũng vì yêu mến Nhược nhi thôi." Cẩm Nhan khẽ lắc đầu một cái: "Có điều, ngay từ đầu ngươi đã dùng sai phương thức rồi."
"Đều là ngươi! Tất cả là tại ngươi! Từng bước đem Nhược nhi hại thành như vậy!" Thẩm Liên Thành bỗng nhiên nở nụ cười: "Nàng sẽ không hạnh phúc. Ngươi cho rằng người khác sẽ chấp nhận chuyện biến thái của các ngươi sao? Ta cho ngươi biết, chính ngươi hại nàng phải đoạn tuyệt với cha mẹ! Phản bội người thân!"
Ánh mắt Cẩm Nhan trầm xuống, dừng một chút, mới nói: "Ta sẽ thay nàng cầu xin tha thứ. Không cần ngươi quan tâm. Mà chuyện này, ngươi cũng không thể thấy được."
Thẩm Liên Thành cười lạnh: "Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi cũng không cần quá đắc ý. Chỉ là một cái mạng, cho ngươi là được." Nói xong, hắn giơ kiếm trong tay lên, đặt lên cổ, hung hăng cắt một đường, máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ tầm mắt mọi người.
Cẩm Nhan lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện, cũng không lên tiếng ngăn cản.
Cẩm Lân đi lên phía trước mấy bước, đến trước mặt Vĩnh Hỉ, cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt mắt cho Vĩnh Hỉ.
"Hoàng tỷ, tỷ nói những chuyện này rồi cũng sẽ qua sao?" Bỗng nhiên, Cẩm Lân quay đầu nhìn về Cẩm Nhan ở sau lưng, thần sắc có chút mờ mịt.
Cẩm Nhan chậm rãi gật đầu: "Đều sẽ qua."
Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn ra ánh lửa ngoài cửa, nhất thời cũng có chút xuất thần.
Ngoài cửa, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn.
"Bẩm Hoàng thượng, Thanh Liệt...Thanh Liệt tướng quân dẫn binh đến." Một thị vệ lảo đảo xông vào hồi báo. Vừa vào cửa, hắn liền trông thấy trong điện Long Tường máu chảy lênh láng cùng hơn mười thi thể, nhất thời cũng ngớ ngẩn, quên cả hành lễ.
Cẩm Lân nghe vậy nhíu mày một cái.
Ngược lại Cẩm Nhan, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: "Đến để làm gì?"
Người thị vệ kia có chút không hiểu, gãi đầu, đáp: "Dĩ nhiên là tới tiêu diệt phản tặc."
Thần sắc Cẩm Nhan rốt cuộc buông lỏng xuống: "Ta biết, đi ra ngoài đi."
"Thanh Liệt tới giúp chúng ta sao?" Cẩm Lân phản ứng kịp lời của thị vệ, có chút không dám tin.
"Ừ." Cẩm Nhan gật đầu một cái: "Có lẽ đã...thuyết phục được."
Tuy là nói như vậy, nhưng ánh mắt của Cẩm Nhan lại có chút trống rỗng, tựa như đang nghĩ tới điều gì.
Cẩm Lân thở phào một cái, nhưng khi trông thấy vô số ánh lửa ngoài cửa, hắn lại cảm thấy trong lòng buồn buồn khó tả. Tựa như mất mát, lại tựa như khổ sở. Hắn lặng lẽ nhìn Cẩm Nhan đang đứng chếch về phía mình, thấy hoàng tỷ ngửa đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt không biết nhìn về nơi nào, nửa khuôn mặt của nàng được ánh lửa chiếu sáng, tỏa ra ánh sáng ấm áp, âm thầm an ủi nội tâm của mình. Hắn nhẹ nhàng xích lại gần một bước, đứng ở bên cạnh Cẩm Nhan, cùng nhìn về phía chân trời. Bầu trời màu xanh đậm thật êm dịu, ngọn lửa kia không ngừng liếm thỉ bầu trời, cho đến khi cả hai dần dần dung hợp vào nhau trong làn khói mịt mù.
Sau đêm nay, người thân trên đời này lại càng ít đi.
Lãnh tình nhất chính là hoàng gia.
Ngày hôm sau. Sáng sớm.
Dân chúng trong thành Trường An ngủ một đêm, rồi thức dậy, lại tiếp tục lao vào cuộc sống bận rộn thường ngày, tựa như không có chuyện gì phát sinh. Chỉ có vài người nghe được tin tức là đêm qua hoàng cung xảy ra hỏa hoạn.
Sau đó, mỗi đêm tiếng người gõ canh "Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa" lại vang lên thêm mấy lần.
Mà trong trận hỏa hoạn đó chết rất nhiều người.
Dần dần, càng ngày càng nhiều người biết trong trận hỏa hoạn lớn kia chết rất nhiều người.
Thậm chí trong đó còn có mấy nhân vật lớn, tỷ như Bình An hầu, tỷ như Trường Phượng công chúa.
Mặc dù có người không hiểu vì sao Bình An hầu lại xuất hiện trong trận hỏa hoạn ở hoàng cung, nhưng cũng chỉ cho rằng có lẽ là có chuyện gì được triệu đến, nên gặp xui xẻo mà thôi.
Nghe nói, khói mù lượn lờ trong thành Trường An suốt ba ngày, mà từng tấm mộ bia cũng lặng lẽ được dựng lên.
Trong một thời gian dài, trận hỏa hoạn này trở thành chủ đề bàn tán nhiều nhất sau mỗi bữa ăn ở thành Trường An. Nhiều người thở dài tiếc nuối cho Trường Phượng công chúa mới qua tuổi mười bảy thì đã hương tiêu ngọc vẫn.
Không lâu sau, Bình An hầu phủ cũng xảy ra một trận hỏa hoạn, thiêu rụi tất cả.
Nghe người ta nói, trận hỏa hoạn kia thật quỷ dị, giống như chỉ chớp mắt một cái thế lửa đã ngất trời. Mà bên trong phủ, không một ai may mắn thoát khỏi.
Một trăm lẻ ba người. Tất cả đều chết trong biển lửa.
Từ sau tai nạn đó, nhiều người khi nhắc tới lửa vẫn không khỏi biến sắc. Nhà nhà đều cẩn thận tắt hết nến, khẳng định không còn đốm lửa nào có thể gây ra hỏa hoạn mới an tâm đi ngủ.
Quả nhiên, ngày thu hanh khô, rất dễ xảy ra hỏa hoạn, phải nên cẩn thận.
Ngoại ô thành Trường An, hai chiếc xe ngựa lẳng lặng dừng ở đó.
Phu xe an tĩnh ngồi trên guồng xe, ngựa thong thả gặm cỏ, thỉnh thoảng hí lên vài tiếng.
"Không đợi nữa, đi thôi." Nữ tử áo xanh thả màn xe xuống, khẽ thở dài, thần sắc không giấu được vẻ thất vọng.
"Cứ chờ thêm một chút đi. Không có gì đáng ngại." Nữ tử áo trắng ngồi đối diện mở miệng nói, vẻ mặt nhu hòa.
Dường như đắn đo một lát, sau cùng nữ tử áo xanh vẫn gật đầu một cái.
Chốc lát sau. Phía chân trời xuất hiện một phụ nữ đoan trang mặc y phục màu xanh lam, vội vã chạy về phía xe ngựa.
Nữ tử áo xanh lập tức nhìn thấy đối phương, trong mắt phát ra niềm vui mừng khôn xiết, một tiếng "mẹ" đã không kịp chờ đợi mà bật thốt lên. Cùng lúc đó, nàng cũng từ trong xe ngựa nhảy xuống đất.
Nữ tử áo trắng cũng không ngăn cản, ngậm cười nhìn đối phương lao vào lòng của người phụ nữ mặc y phục màu xanh lam đó, thần sắc cũng có chút buông lỏng.
Nữ tử áo xanh chính là Thanh Nhược. Còn người vừa chạy tới chính là Thẩm