"Thanh cô nương, cung Vân Phượng cách cung Long Tường không xa, đợi đến nơi đó, tự sẽ có người nói rõ. Trường Phượng công chúa kiêng kỵ rất nhiều, tuy bình thường trầm ổn hơn người, nhưng cũng ngàn vạn chớ làm trái ý nàng. May là xem ra cô nương lễ phép chu toàn làm việc khiêm tốn, ngược lại cũng vô ngại. Tiểu nhân ngôn tẫn vu thử (ý là một câu nói đầy đủ ý nghĩa). Cô nương, đã đến cung Vân Phượng rồi, tiểu nhân cáo lui trước."
Mắt thấy hình dáng cung Vân Phượng đã xuất hiện ở trước mắt. Cung điện cũng không hùng vĩ chấn người như điện Long Tường, nhưng cũng là cao quý đại khí. Cũng không đợi Thanh Nhược quan sát kỹ, Vĩnh Hỉ đã trực tiếp dẫn Thanh Nhược vào cửa, cho đến trước một cánh cửa dừng lại, trước cửa đứng hai cô gái, một người trong đó bưng chậu nước rửa mặt. Vĩnh Hỉ hướng Thanh Nhược gật đầu một cái ý bảo, tiến lên cùng cô gái đứng nơi cửa thấp giọng nói chút gì, liền lui xuống.
Thanh Nhược đứng ở cửa, tựa hồ có chút không biết tiếp theo phải làm gì.
Lúc này, ở trước cửa, một trong hai vị tiến lên đón. "Thanh cô nương tới vừa đúng lúc. Vĩnh công công nói ngài là Hoàng thượng đặc biệt tìm tới làm bạn với Trường Phượng công chúa. Tiểu nhân Bạch Phong, vị kia là Mặc Vũ, chúng ta là thiếp thân nha hoàn của công chúa, Tử Lôi cùng Xích Điện có chuyện ra cửa, chờ các nàng trở về sẽ giới thiệu cho ngươi biết."
Thanh Nhược nghe được bốn cái tên này không khỏi có chút giật mình, chẳng qua là trên mặt cũng không biểu hiện. Phong Vũ Lôi Điện, công chúa này...... thật đúng là không giống với cô gái bình thường.
Nhìn lại cô gái trước mắt, tiếu lệ thanh nhã, có thể xem là một trung đẳng.
Đợi Bạch Phong nói xong, Thanh Nhược mới mở miệng: "Hoàng thượng nói tìm Trường Phượng công chúa có chuyện, để cho ta thúc giục công chúa rời giường. Xin hỏi, công chúa vẫn còn ngủ say sao?"
"Ân?......" lúc này, Mặc Vũ bưng chậu nước rửa mặt cũng qua tới, cùng Bạch Phong nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Thanh Nhược không khó xem thấy trong đó chợt lóe lên kinh ngạc cùng khổ sở, sau đó lại nhanh chóng sáng tỏ. Ngược lại làm cho đầu óc Thanh Nhược mơ hồ.
"Chắc là Hoàng thượng phân phó...... điều này cũng không cách nào. Chẳng qua là chúng ta bởi vì thân phận thấp kém không dám nhận trách nhiệm nặng nề này, còn phải phiền Thanh cô nương rồi." Mặc Vũ trầm ngâm chốc lát nói. Vừa nói vừa cầm trong tay chậu nước rửa mặt đưa đi lên, "đây là nước rửa mặt công chúa cần dùng, quần áo đã ở trong phòng chuẩn bị tốt, treo ở tủ quần áo hướng tây nam, đó là bộ quần áo màu trắng lưỡi liềm, ngươi vừa thấy liền biết. Bọn ta ở bên ngoài chờ đợi, có chuyện phân phó không cần khách khí."
Thanh Nhược nghe vậy đột nhiên cảm giác được mí mắt giật phải lợi hại hơn, nhưng cũng không biết nguyên nhân, chẳng qua là loáng thoáng cảm thấy cái này tựa hồ không phải là chuyện tốt. Bất quá người ta cũng nói như vậy cũng không biết làm sao, chỉ đành phải nhận lấy, đáp một tiếng đi vào.
Ken két một tiếng, cửa bị Bạch Phong đẩy ra, lại ken két một tiếng bị đóng lại. Trước mắt Thanh Nhược nhất thời tối xuống, đợi một lát sau mới thích ứng được.
Ngoài cửa, hai người nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhỏm. Trong lòng không khỏi nghĩ tới Hoàng thượng lại làm chuyện xấu chọc ghẹo người.
Ở bên trong cửa, Thanh Nhược cũng không biết tình huống của chính mình, mới vừa thích ứng ánh sáng. Đầu tiên, nàng liền nhìn thấy được bình phong trước mắt. Trên bình phong rồng bay phượng múa viết một thiên văn chương, chữ viết đẹp vô cùng, nét bút càng là sắc bén bá đạo, có khí thế bàng bạc thấm ướt tờ giấy. Bầu