Hôm sau, một nhóm bốn người dậy rất sớm để chuẩn bị lên đường. Lăng Kỳ Tông đến đưa tiễn, cũng rất chu đáo vì mọi người chuẩn bị tốt hai chiếc xe ngựa. Hai chiếc xe ngựa này nhìn bề ngoài chất phác giản lược nhưng bên trong lại tinh sảo thoải mái, thích hợp đi lại trên đường mà lại khiêm tốn không làm người khác để ý. Y vốn muốn phái thủ hạ có công lực tốt ở trong phủ hộ tống bọn họ, có điều bị Cẩm Nhan uyển cự, nói mình có mướn người đánh xe lâu dài hộ tống, nhưng lúc trước tạm thời phân phát bọn họ, đợi ngày giờ vừa đến thì sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Lăng Kỳ Tông mới thôi.
Cẩm Nhan đại diện mọi người nói cảm tạ. Tuy ngắn ngủi một ngày, nhưng cũng thấy được Lăng phủ làm đại gia tộc ở Lạc Dương, quả nhiên là rất có hàm dưỡng. Khi chuẩn bị lên đường, Lăng lão gia tử cuối cùng cũng xuất hiện, tuy vẫn nghiêm túc chỉ nói một tiếng bình an, cũng là lễ độ rất lớn, biểu hiện thưởng thức đối với Cẩm Nhan. Mặc dù thành thật mà nói, câu thơ "Mẫu đan hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu (chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu)" kia đối với người cổ hủ như Lăng lão gia tử mà nói quá mức rõ ràng diễm tình, nhưng cũng không che giấu được tài hoa của đối phương, mới đưa đến hiện nay tương truyền khắp nơi ở Lạc Dương. Điểm này Lăng lão gia tử cũng không cổ hủ, cũng là hiểu, nếu không Lăng gia cũng sẽ không có gia nghiệp lớn như vậy.
Tuy chỉ ở một thời gian ngắn, Cẩm Nhan cũng cảm thấy Lăng Kỳ Tông rất tốt để kết giao. Hôm qua, hai người đã dùng tên tương xưng, lấy bằng hữu tương luận. Vì thế Lăng Kỳ Tông cũng để xuống khách khí lễ nghi, hỏi: "không biết Cận Ngôn đặt chân chỗ nào ở Tô Châu, nếu có rãnh rỗi ta đi đến trò chuyện một phen."
Cẩm Nhan nói: "ta đi Tô Châu chẳng qua là ở hơn một tháng, kế tiếp thì dự định đi Trường An. Đến lúc đó lại quyết định tiếp, khi đó sẽ truyền tin báo với huynh."
Lăng Kỳ Tông gật đầu một cái lên tiếng. Nhìn bầu trời đã sáng, thì không nói nhiều nữa, chỉ chúc một đường bình an, đưa mắt nhìn bốn người lên xe ngựa.
Lúc này, trong Lăng phủ cũng hồn nhiên không biết, tiểu thư nhà mình đã không thấy. Mà trong phòng Cẩm Nhan, là giữ lại một phong thư cho Lăng Kỳ Tông.
Qua chút thời gian, nhóm người Cẩm Nhan đã lên đường đi đến cửa thành.
Khi xe ngựa mới vừa đi ngang qua Hồng Vận khách điếm, chợt một viên đá bay tới, rơi vào trên nóc xe ngựa của Cẩm Nhan, phát ra bịch một tiếng. Tiếp theo khung cửa sổ cũng bị đập một viên.
Thị vệ trong cung cải trang thành người đánh xe lập tức cảnh giác, rất nhanh đã phát hiện là do một cô gái áo vàng mang nón che mặt ở lầu hai khách điếm ném xuống, ánh mắt tập trung vào đối phương tùy thời mà động.
"dừng xe. Đừng khẩn trương, là người mình." giọng nói của Cẩm Nhan từ trong buồng xe truyền tới.
Quả nhiên, người nọ nhìn bọn họ ngừng xe, rất nhanh biến mất ở lầu hai, sau đó một cái chớp mắt liền xuất hiện ở cửa chính, nữa một cái chớp mắt liền như gió thổi chạy đến xe ngựa.
Đúng vào lúc này, Mặc Vũ vén lên màn xe, nói với cô gái áo vàng không thấy rõ gương mặt kia: "lên đây đi." trong giọng nói rất là bất đắc dĩ.
Vì vậy một cái chớp mắt, đối phương lại chui lên xe ngựa.
Người nọ chính là Lăng Kỳ Hâm.
Trời còn chưa sáng, nàng liền chạy ra ngoài. Đừng hỏi nàng chạy ra ngoài bằng cách nào, Lăng Đại tiểu thư có là quỷ chủ ý, huống chi Lăng phủ lại không cố ý đề phòng nàng, dĩ nhiên bắt không được nàng. Nàng biết xe ngựa muốn đi cửa thành, cho nên chờ ở lầu hai Hồng Vận khách điếm. Thứ nhất tầm mắt tốt, thứ hai ở chỗ này để đối phương dễ nhận ra. Cho nên, nàng thành công lẻn trốn lên xe ngựa.
Chẳng qua là tất cả mọi người không nghĩ tới, Lăng Kỳ Hâm trốn nhà, còn mang theo con này.
Cho nên tình huống bây giờ chính là, Bạch Phong, Mặc Vũ ngây ngốc nhìn con vật này trong ngực Lăng Kỳ Hâm, nhất thời rất im lặng.
A Phì cũng mặc kệ ở đối diện bốn con mắt nhìn chằm chằm nó, thích ý ngáp một cái, tiếp tục ổ vào trong ngực Lăng Kỳ Hâm, híp mắt lại.
"ngươi, ngươi mang theo nó làm gì?" Mặc Vũ cảm giác mình gặp phải Lăng Kỳ Hâm, ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy.
"ta luyến tiếc nhất chính là A Phì, không yên lòng đem nó để ở trong phủ. Lại nói nó có thể xu cát tị hung (đại khái là mang theo cát lợi), mang