Trường Phượng Khuynh Nhan

Ôn Nhu Tàn Nhẫn


trước sau




Rất nhanh, Thanh Nhược lại trở về điện Long Tường.
Nàng nghĩ công chúa vốn có việc, mình cũng không tiện theo tới. Vậy mà công chúa chỉ nhàn nhạt nói là dựa theo thánh ý ngươi là phải đi theo hầu hạ, mặc dù ta không thích có người thân cận nhưng hảo ý của Hoàng thượng cũng không tiện cự tuyệt. Thanh Nhược không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi theo nhưng trong lòng thật là nghi hoặc.
"Hoàng thượng tìm ta có chuyện gì?" vừa vào điện Long Tường, Trường Phượng công chúa liền tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, cũng không câu nệ, có thể thấy được quan hệ giữa công chúa cùng Hoàng thượng vô cùng thân cận như trong tin đồn.
"Hoàng tỷ, Trẫm gặp phải chuyện khó giải quyết, chỉ có thể nhờ Hoàng tỷ giúp một tay." Cẩm Lân ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười mà nói.
"Ồ? Là chuyện gì vội vả như vậy, gấp đến nỗi cần ngài đặc biệt mời người tới gọi ta rời giường." Cẩm Nhan thuận tay cầm lên chung trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp miệng, giống như không thèm để ý nói.
"dĩ nhiên là thiên đại việc gấp. Huống chi ta thấy Thanh Nhược khéo léo động lòng người, lại muốn để cho các ngươi hiểu rõ nhau nhiều hơn, để Hoàng tỷ có người làm bạn mới tốt. Nỗi khổ tâm của Lân nhi, Hoàng tỷ chớ cô phụ mới phải." Cẩm Lân thu hồi khuôn mặt tươi cười đứng đắn nói.
Cẩm Nhan từ trong chén trà ngẩng đầu, khóe mắt liếc Cẩm Lân một cái, khóe môi vểnh lên một chút độ cong: "ngược lại là Hoàng tỷ ta không đúng, nếu Hoàng thượng hảo tâm như vậy, sao không dứt khoát đem Hoa Dao thưởng cho Hoàng tỷ, ta sẽ vui mừng hơn, cũng tốt không còn một thân một mình nữa."
"ách...... a a, Hoàng tỷ nói nơi nào. Thanh Nhược có thể so với Hoa Dao tốt hơn nhiều. Ân, chúng ta nói chánh sự. Ta cần Hoàng tỷ thay Trẫm đi một chuyến Tô Châu. Bây giờ, nơi đó rất huyên náo. Hoàng tỷ vừa đúng cũng có thể thật tốt cùng Thanh Nhược du ngoạn một phen."
Cẩm Nhan nghe vậy hơi nhếch lông mày, đuôi mắt lộ ra một tia tà mị: "xem ra Ninh gia không quá an phận a. Ta biết, chỉ mong Hoàng thượng đến lúc đó không cảm thấy ta nhẫn tâm là tốt."
Thanh Nhược xem tình cảnh này không biết vì sao rùng mình một cái.
"dĩ nhiên sẽ không. Hoàng tỷ cứ buông tay đi làm là được. Làm phiền Hoàng tỷ." Cẩm Lân rõ ràng thở phào nhẹ nhỏm nói.
Bất quá thời gian một nén nhang, công chúa đã mang theo Thanh Nhược ra khỏi cửa điện.
Không nghĩ đến ở trên đường trở về Vân Phượng điện, xảy ra một chút chuyện.
Một thái giám bị bọn thị vệ lôi kéo, tay bị đá ma sát đến máu thịt mơ hồ. Thái giám khóc lớn kêu cứu mạng, lúc đi ngang qua hai người, chợt dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của thị vệ, một cái kéo lấy góc quần của Thanh Nhược, lớn tiếng cầu xin tha thứ. Tay đầy máu tươi khắc ở trên quần màu xanh nhạt của Thanh Nhược, chọc cho nàng một trận không đành lòng.
"buông tay."
Giọng nói uy nghiêm trầm thấp ở bên tai Thanh Nhược vang lên. Thái giám kia tựa hồ bị ánh mắt lạnh như băng

của Trường Phượng công chúa chấn động, bị dọa sợ đến thật sự là buông lỏng tay ra. Chẳng qua là vẫn cầu cứu nhìn Thanh Nhược, trong mắt là khát vọng sinh tồn.
Thị vệ thấy vậy vội vàng đi lên kéo thái giám đó, sợ chọc giận tới Trường Phượng công chúa.
"hắn...... phạm vào tội gì mà bị như vậy?" Trong lòng Thanh Nhược không đành lòng, thật thấp hỏi thăm, quay đầu nhìn về phía Cẩm Nhan, lộ ra khẩn cầu.
Cẩm Nhan mím đôi môi, cũng không ngăn cản.
Trưởng thị vệ thấy vậy, cúi đầu theo sự thật giải thích: "tên thái giám này làm vỡ trâm lưu ly (trâm làm bằng ngọc lưu ly) mà Hoàng thượng ban thưởng cho Hoa cô nương. Hoa cô nương ra lệnh tại hạ mang xuống thật tốt chiêu đãi."
"Ồ? Hoa cô nương a......" Từ trên cao nhìn xuống, Cẩm Nhan liếc mắt nhìn thái giám trẻ tuổi bị trói hai tay sau lưng, nhìn thấy gương mặt kia tràn đầy sợ hãi, chẳng qua là lắc đầu một cái nhẹ giọng nói, "vậy thì tiếp tục đi."
"công chúa!" Thanh Nhược kinh ngạc nhìn về phía Cẩm Nhan. Bất quá là làm vỡ một cây trâm, xem tình hình tựa hồ là muốn mạng người. Đến mức này sao?
"Hả?" Cẩm Nhan nghe được người bên cạnh phát ra giọng nói tựa hồ như bất mãn, cố ý không hiểu ý nhìn về phía Thanh Nhược.
"Ân...... ta nói là...... một cây trâm mà thôi, chỉ hơi răn đe không được sao?" Thanh Nhược cân nhắc tìm từ, muốn vãn hồi một tính mạng.
"Thanh Nhược." Cẩm Nhan gọi ôn nhu. Thanh Nhược nghe được tên của mình từ trong đôi môi kia nói ra, không biết tại sao tâm chợt nhảy nhảy. Vậy mà lời nói tiếp theo của Cẩm Nhan lại làm cho tâm của Thanh Nhược lại trầm xuống: "lệnh này là Hoa cô nương hạ xuống, thái giám này chỉ có thể chết. Chúng ta đi thôi."
"cô nương! Cô nương! Ta không phải cố ý! Cô nương cứu ta! Cô nương cứu ta a!" Mắt thấy thị vệ nghe lệnh Trường Phượng công chúa bắt đầu lôi kéo thái giám, ánh mắt thái giám tràn đầy tuyệt vọng kêu gào vang lên, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo nhào về phía trước, tay khó khăn lắm bắt được góc quần của Thanh Nhược một lần nữa, một giây kế tiếp liền bị kéo ra nhưng vết máu trên tay vẫn ở lại trên quần Thanh Nhược. Thanh Nhược ngơ ngác nhìn vết bẩn này, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh một mảnh.
"Thanh Nhược quần cũng dơ bẩn. Ta dẫn ngươi đi tắm rửa thôi." nhìn Thanh Nhược ngây ngẩn sợ run, Cẩm Nhan kéo cổ tay Thanh Nhược, bước đi hướng Vân Phượng điện.
Tiếng la khàn khàn của thái giám càng ngàycàng nhạt, Thanh Nhược lại cảm thấy vẫn trôi lơ lửng ở bên tai không tiêu tan. Cúiđầu nhìn cổ tay được ôn nhu dắt, khóe miệng nổi lên cay đắng. Mình, năng lực saomà yếu ớt, ngay cả vận mệnh của mình cũng giữ không được, làm sao có thể cứungười khác đây?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện