Sau khi Thanh Nhược đi tới Bạch phủ liền được Bạch Diệc Hoa an bài ở biệt viện, cơ hồ là trải qua cuộc sống ngăn cách với ngoại giới. Bạch Diệc Hoa cũng không để cho nàng đi ra ngoài, chỉ nói là Cẩm Nhan phân phó. Mà Hoa Dao cũng đã biến mất kể từ sau khi đưa nàng đến Bạch phủ.
Đáng giá nhắc tới chính là ở Bạch phủ, Thanh Nhược lại gặp được Lăng Kỳ Hâm người mà nàng vẫn cho là còn đang mất tích!
Lăng Kỳ Hâm giống như rất không thú vị khi ở Bạch phủ, ngày ngày ôm con mèo trắng A Phì ở dưới bóng cây hóng mát. Kể từ Thanh Nhược qua tới, khó được gặp người quen, thường xuyên tới đây lôi kéo Thanh Nhược tán gẫu. Thanh Nhược thấy nàng bình yên sống sót, nhất thời cũng rất tò mò, hỏi thăm chuyện của ba người các nàng.
Thì ra là hôm đó gặp nạn, ba người liều chết vừa rút lui vừa chống cự. Vốn định cùng Cẩm Nhan hội hợp, không ngờ đối phương nhìn rõ các nàng ý đồ, nhất quyết đem mỗi người các nàng đẩy vào hướng khác. Lúc ấy, tràng diện rất loạn. Bốn phu xe che chở các nàng cũng là cả người đẫm máu.
Mấy người bất tri bất giác liền lui vào trong rừng.
Trong mấy người, công lực của Mặc Vũ là cao cường nhất, nhưng một mình không thể chống lại nhiều người, lại phải che chở Bạch Phong cùng Lăng Kỳ Hâm, tất nhiên rất chật vật. Lúc đó, mọi người cho là sẽ như vậy mất mạng, không biết từ nơi nào lại đột nhiên lao ra một đám người áo đen, từ phía sau lưng một đường chém giết những áo đỏ đạo tặc kia. Những áo đỏ đạo phỉ kia thấy sau lưng gặp địch, cũng không buồn chém chết các nàng nữa, cùng đám người áo đen kia chém giết. Nhưng người áo đen tuy số lượng so với người áo đỏ không nhiều, công lực lại càng cao thâm hơn. Các nàng mấy người thừa dịp loạn thế, vội vàng bỏ chạy vào trong rừng.
Khi các nàng chạy ra khỏi một khoảng xa, bởi vì vết thương trên người quá nhiều, thể lực không chống đỡ nổi nên Mặc Vũ đã hôn mê.
Bốn phía đều là rừng cây, Bạch Phong chỉ có thể cho Mặc Vũ băng bó qua loa, sau đó quyết định phải thật nhanh đi tìm chỗ ở lại nói. Sự thật chứng minh cái quyết định này là chính xác. Ngày đó, sau khi ba người thật vất vả mới tìm được một nông trại, Mặc Vũ liền phát sốt cao. Hai người bận rộn suốt cả đêm, thay phiên canh gát, đổi khăn lông hạ nhiệt cho Mặc Vũ.
Mất máu quá nhiều cộng thêm sốt cao kéo dài, mấy ngày đó, Mặc Vũ cả người cũng mau ốm đi, Lăng Kỳ Hâm thấy rất là không đành lòng. Nàng cơ hồ là hôn mê ba bốn ngày, một mực lúc hảo lúc yếu, ở giữa sinh tử bồi hồi. Các nàng gấp đến độ không được, cũng tạm thời không để ý tới đi tìm công chúa, chỉ có thể thay phiên coi chừng Mặc Vũ. Bạch Phong liền đi gần thành Trừ Châu mua thật nhiều thuốc trở lại cho Mặc Vũ uống vào.
Lại qua hai ngày như vậy, Mặc Vũ mới tốt một chút.
Trong lúc Bạch Phong trở về khu rừng đó lần nữa, phát hiện tất cả thi thể đã được dọn dẹp xong. Trong lòng ngược lại yên tâm chút, có lẽ công chúa đã được cứu. Tuy không rõ quan hệ rắc rối phức tạp giữa người áo đen cùng áo đỏ đạo tặc, nhưng cũng không phải lúc tra cứu, liền tạm thời thôi.
Bởi vì sợ Mặc Vũ quá mức mệt nhọc dẫn phát bệnh chứng, mấy người lại ở nông hộ nghỉ ngơi mấy ngày mới lên đường. Ở trên đường lại trì hoãn chút, mấy ngày sau mới tới nơi.
Mấy người vừa vào bên trong thành Tô Châu không lâu, lúc tìm gian khách điếm âm thầm hỏi thăm tin tức của công chúa, thì được người của Bạch gia nhận được tin tức báo cho Bạch Diệc Hoa. Bạch Diệc Hoa đích thân đến tìm mấy người, đem các nàng âm thầm mang về biệt viện của Bạch phủ, đồ dùng sinh hoạt cũng vì các nàng chuẩn bị thỏa đáng, không để lộ ra bất kỳ tin tức gì, muốn chờ Cẩm Nhan quyết định. Khi đó Thanh Nhược mới vừa mất tích, Bạch Diệc Hoa không tiện đi quấy rầy Cẩm Nhan, chờ chuyện sau khi kết thúc thông báo tiếp. Không nghĩ lại xảy ra chuyện Cẩm Nhan bị thương, được Hoa Dao tìm đi chữa trị cho Cẩm Nhan. Cũng là khi đó Bạch Diệc Hoa mới nói đầu đuôi sự tình. Cẩm Nhan suy nghĩ chốc lát, liền viết thư để cho nàng giao cho Bạch Phong, để cho các nàng âm thầm tiến hành chuẩn bị một ít sự nghi.
Chính là vào lúc đó, Cẩm Nhan mới bắt đầu phản kích.
Từ miệng Lăng Kỳ Hâm, Thanh Nhược biết tất cả mọi chuyện, mà theo như Lăng Kỳ Hâm nói, mấy ngày gần đây, Bạch Phong 、 Mặc Vũ bận rộn đến không thấy bóng dáng, có lẽ được Cẩm Nhan phái đi làm chuyện. Suy nghĩ một chút, cũng không khó để đoán ra, gần đây Ninh phủ bị những tai họa kia đích thực là do võ công cao cường Mặc Vũ làm ra. Nhưng trong lòng Thanh Nhược không khỏi vẫn còn có chút hoảng sợ, lo lắng an nguy của Cẩm Nhan. Nghĩ đến Cẩm Nhan vào lúc này đem mình đưa ra Ninh phủ, chính là do nguyên nhân này. Nhưng là nàng ấy thì sao? Ninh phủ làm sao sẽ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói mặc cho Cẩm Nhan xẻ thịt đây? Mà nàng ấy có thể toàn thân trở lui sao?
Sự lo âu từng chút từng chút leo lên mỗi góc trong cuộc sống, đến nỗi khi cùng Lăng Kỳ Hâm tán gẫu, Thanh Nhược cũng thường thường đi thần.
Biệt viện ở Bạch phủ liền giống như một bức tường, tách rời ra thế giới tấp nập hỗn loạn ngoài kia, bên trong vẫn tĩnh mật an tường, không biết thế sự.
Cho đến ngày đó.
Hôm đó là ngày thứ tư sau khi Thanh Nhược được mang vào biệt viện. Bất quá chỉ một cái chớp mắt, nhưng đối với Thanh Nhược mà nói đã là tương đối rất dài. Ngày qua chậm chạp mà lặng yên không một tiếng động. Biệt viện ở Bạch phủ chỉ có nàng cùng Lăng Kỳ Hâm hai người, giống như là bị giấu đi để bảo vệ. Bên trong phủ, người hầu cũng chỉ có hai ba người, phụ trách cuộc sống thường ngày của các nàng, còn lại liền không có người ngoài.
Một ngày sáng sớm, Lăng Kỳ Hâm đâm sầm vào cửa phòng Thanh Nhược.
Thanh Nhược bị kịch liệt tiếng đụng làm cho thức tỉnh, mở mắt ra, mặt của Lăng Kỳ Hâm liền phóng đại ở trước mặt nàng.
Thanh Nhược tất nhiên bị sợ hết hồn. Vội vàng ngồi dậy.
Thanh Nhược phục hồi tinh thần lại, liền phát hiện Lăng Kỳ Hâm có cái gì không đúng. Chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hô hấp dồn dập, giống như chạy vội vã, phì phò thở hào hển, ngay cả A Phì cơ hồ nửa bước không rời cũng không có ở bên cạnh nàng, đừng nhắc tới thần sắc trong ánh mắt kia rõ ràng lóe ra hốt hoảng.
Không biết sao, thấy cảnh tượng như vậy, tâm của Thanh Nhược hơi trầm xuống.
"thế nào?" Thanh Nhược mở miệng hỏi.
Lăng Kỳ Hâm bị hỏi