Không biết từ khi nào, sắc trời đã dần tối. Màn đêm bao phủ sông Tô Châu, vài ánh sao ngọn đèn chiếu lên mặt sông lấp lánh, theo từng đợt sóng nhẹ tỏa ra từng vòng sáng.
Thế mà dù đã vào đêm, Tô Châu vẫn náo nhiệt không giảm ban ngày.
Có rất nhiều thuyền hoa đang trôi trên sông, trên thuyền cũng treo nhiều loại đèn lồng, càng lộ vẻ khác biệt. Từ phía xa nhìn lại, ánh sáng tràn ngập khắp nơi trên sông Tô Châu, chiếu sáng cả con sông tựa như một sợi xích màu bạc. Có tiếng vui cười phát ra từ những chiếc thuyền hoa kia.
Thiên hạ văn nhân đều biết, thanh quan diễm kỹ ở Tô Châu đều là nhất tuyệt.
Mà giờ phút này, Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược đang ngồi trong một chiếc thuyền hoa tinh xảo, nghe mỹ nhân đánh đàn.
Chuyện là như vầy.
Lúc đó, sáu người vừa dùng bữa xong, Hoa Dao liền lôi kéo Ninh Ảnh Chi không biết chạy đến nơi nào đi chơi. Lăng Kỳ Hâm thì được Mặc Vũ đưa về Bạch phủ trước rồi mới quay trở lại, yên lặng đi theo sau lưng Cẩm Nhan. Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược thì tiếp tục dọc theo bờ sông đi dạo, thưởng thức thành Tô Châu dưới bóng đêm mang lại một phong vị khác.
Bỗng nhiên, trên sông có tiếng đàn truyền tới.
Tiếng đàn hào hùng, lấy tư thế khí thôn sơn hà mạnh mẽ ép tiếng nhạc xuống. Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, lại đột ngột vút cao, tựa như chiêng trống chấn minh, sau đó ở nơi cao nhất lại nhanh chóng chuyển xuống, rung động không dứt. Trên bờ có không ít người chú ý đến tiếng nhạc này, dừng bước.
Thuyền hoa dần dần cách gần Cẩm Nhan bên này.
Có giọng nói đột nhiên từ trong đám đông phát ra: "là Thất cô nương!"
Ngay sau đó liền có tiếng thảo luận tẻ lẻ từ trong đám đông tràn ra. Loáng thoáng có thể biết được Thất cô nương này có lẽ là hoa khôi của Yên Thải Quán, dường như rất có danh tiếng ở Tô Châu.
Vừa rồi Cẩm Nhan nghe khúc đàn kia cảm thấy rất tốt, trong lòng cũng có chút tò mò, liền lôi kéo Thanh Nhược lẳng lặng nhìn.
Lúc này, nghe đến một giọng nói tráng kiện vang lên từ trong đám đông: "Thất cô nương! Ta, ta ra năm trăm lượng! Có thể cầu kiến một lần hay không! Chỉ cần cho ta vào thuyền nghe một tiểu khúc là tốt rồi."
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn đến nơi phát ra tiếng nói.
Nói chuyện là một nam tử chừng hai mươi tuổi, thể trạng mập mạp, mặc cẩm y, trên ngón cái mang nhẫn phỉ thúy, trên cổ đeo một cái khóa bình an lấp lánh kim quang trong bóng đêm. Thoạt nhìn đâu chỉ là giàu sang bức người.
Lại một vòng tiếng bàn luận xôn xao từ trong đám đông truyền ra.
Đối phương chính là Thẩm Uy Đàm, con trai của Thẩm Trọng Hào giàu nhất ở Tô Châu.
Trong thuyền hoa, tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, trở nên yên tĩnh.
Chờ giây lát, vẫn không có tiếng động.
Mọi người khinh bỉ nhìn Thẩm Uy Đàm một cái, trách hắn quấy rầy hứng thú của Thất cô nương, lần này ngay cả tiếng đàn cũng không được nghe nữa.
Nam tử bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm có chút căm tức, cảm thấy bẽ mặt, lại cao giọng hô: "Thất cô nương thật không cân nhắc sao?"
Trong thuyền hoa vẫn lặng yên không một tiếng động, càng lúc càng hiện ra tình cảnh lúng túng.
Thẩm Uy Đàm cuối cùng có chút thiếu kiên nhẫn, nhỏ giọng nói mấy câu với người hầu ở sau lưng, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
"Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Thời gian chỉ bất quá cạn chung trà, một chiếc thuyền hoa liền chạy đến chỗ Thẩm Uy Đàm. Thẩm Uy Đàm từ hai hộ vệ đỡ lấy, nhảy lên thuyền.
Lúc này người vây xem mới hiểu được chuyện gì xảy ra, trong ánh mắt cũng xuất hiện vẻ tức giận.
Người này, lại không biết xấu hổ đến vậy!
Cẩm Nhan vốn không muốn xen vào việc của người khác, đang muốn rời đi, bị Thanh Nhược kéo lại tay áo.
"hắn sẽ không làm gì cô nương trên thuyền chứ?" Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan, có chút thấp thỏm nói.
Cẩm Nhan ngẩn ra, vẫn là dừng lại. Ánh mắt tiếp tục chuyển đến trên sông.
Quả nhiên, thuyền hoa của Thẩm Uy Đàm thật nhanh đến gần thuyền hoa của người được gọi là Thất cô nương.
Trên bờ mọi người tuy tức giận, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng. Mắt thấy hai chiếc thuyền hoa càng lúc càng gần, tâm tình cũng càng lúc càng nôn nóng.
Cuối cùng, thuyền hoa của Thẩm Uy Đàm cũng đến thuyền hoa của Thất cô nương, hắn nhảy một cái, liền nhảy qua thuyền hoa của đối phương, sau đó hướng mọi người trên bờ cười đắc ý, vén lên thuyền liêm chui vào.
"Cẩm Nhan, làm sao bây giờ? Có nên để Mặc Vũ qua giúp cô nương kia hay không?" Thanh Nhược khẩn trương đến mức siết chặt tay áo của Cẩm Nhan, ánh mắt nhìn chằm chằm thuyền hoa không rời.
Cẩm Nhan bất đắc dĩ thở dài, lui về phía sau nhìn về phía Mặc Vũ.
Mặc Vũ hiểu được, lập tức hơi nhón mũi chân, lướt qua mọi người, bay qua mặt sông, nhẹ nhàng rơi vào thuyền hoa của Thất cô nương.
Trên bờ, mọi người đang lo lắng, bị khinh công này làm kinh sợ, thốt lên oa một tiếng.
Mặc Vũ đã theo sát hộ vệ của Thẩm Uy Đàm chui vào.
Mấy chục con mắt nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền hoa kia trên sông Tô Châu. Thậm chí ngay cả một vài thuyền hoa còn lại cũng dừng lại, chỉ là không dám tiến lên, từ xa ngắm nhìn sự việc tiến triển.
Chỉ nghe trong sương thuyền truyền ra hai tiếng ầm ầm, ngay sau đó một người liền bị ném ra, vừa vặn rơi vào trên một chiếc thuyền hoa khác.
Mọi người còn chưa kịp nhận rõ, lại là hai bóng người lần lượt bị ném ra, rơi xuống cùng một chỗ.
Ba người dường như cũng hôn mê bất tỉnh, không thấy cử động nữa.
Mọi người lúc này mới thấy rõ thì ra người đầu tiên bị ném ra chính là Thẩm Uy Đàm, sau chính là hai hộ vệ, vừa vặn nện trên người hắn. Không khỏi một trận hả giận.
Mặc Vũ cũng đi ra, đạp một cước ở mũi thuyền của đối phương. Trên chân vận ám kình.
Thuyền của đối phương rất nhanh bị lui về phía sau, ẩn vào bóng tối.
Cũng không biết là ai, dẫn đầu kêu hay.
Lúc này, một đôi tay trắng nõn vén lên thuyền liêm.
Một nữ tử trẻ tuổi mặc sa y màu hồng, kết búi tóc đi ra.
Quần dài thấm đất, tóc mây nhẹ động.
Mặc dù trong bóng đêm, cô gái vẫn rất chói mắt.
Chính là Thất cô nương. Thất Chức.
"đa tạ cô nương tương trợ." Thất Chức hơi khom lưng với Mặc Vũ, nói.
Giọng nói êm ái bay bổng, khiến lòng người xôn xao.
"cô nương không cần khách khí.
Ta cũng chỉ phụng mệnh chủ tử nhà ta xuất thủ thôi." Mặc Vũ chắp tay một cái từ chối.
"Ồ? Không biết chủ tử cô nương là ai, Thất Chức có thể gặp mặt cám ơn hay không?" Thất Chức lễ phép nói.
Mặc Vũ có chút chần chừ, không tự