Mọi người nghe vậy sắc mặt đều biến đổi.
Cẩm Nhan muốn tiến lên, bị Mặc Vũ ngăn lại lần nữa: "công chúa không nên nhìn. Người này...người này chết rất thảm."
Cẩm Nhan khoát khoát tay, ý bảo không sao, đi tới cửa.
Cách cửa không xa, một nam tử trung niên nằm ngửa trong vũng máu. Trên người mặc cẩm y, giờ đây đã bị cắt ra rất nhiều vết rách, nhìn thấy được da thịt bên trong bị nứt ra. Mà trên gương mặt kia, cũng đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, giống như bị con gì gặm qua, máu thịt lẫn lộn. Đôi mắt kia chỉ còn lại hai lỗ máu, lõm xuống thật sâu. Thậm chí lỗ tai bên phải cũng đã rơi mất một nửa. Trong phòng, máu tươi văng khắp nơi, bàn ghế ngã lộn xộn, dường như người này đã từng ra sức vùng vẫy, muốn chạy ra khỏi phòng, nhưng cuối cùng vẫn ngã ở cửa, chết thảm.
Chẳng biết từ lúc nào, Hoa Dao cũng từ sau lưng Cẩm Nhan đến gần, nhìn thấy thảm cảnh như vậy, tặc lưỡi hai tiếng, nói: "người này chết thảm như vậy, khó trách lại truyền ra lời đồn có quỷ, căn bản không giống do người gây ra." Nói xong, liền muốn đạp cửa đi vào.
Bỗng nhiên cánh tay bị một bàn tay khác kéo lại.
Hoa Dao kinh ngạc theo bàn tay này nhìn lên.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, màu da tái nhợt quen thuộc.
Ninh Ảnh Chi mím đôi môi, trên mặt lại không có bất kỳ cảm xúc nào, thấy Hoa Dao nhìn về phía nàng, mới lên tiếng nói: "Không nên xông loạn. Để ta đi vào trước thôi."
Bởi vì vừa rồi chuyện quan trọng bị cắt ngang, Hoa Dao vẫn luôn có chút buồn bực khó chịu, giờ phút này nghe vậy, trên mặt bỗng nở ra nụ cười: "Ảnh Chi là đang quan tâm ta sao?"
Ninh Ảnh Chi không thừa nhận, cũng không phủ nhận, không thèm quan tâm đến vấn đề này, đi thẳng đến trước Hoa Dao, che chở Hoa Dao đi vào trong.
Hoa Dao tất nhiên vui vẻ thuận theo.
"Bảo vệ tốt Thanh cô nương." Trước khi vào, Cẩm Nhan vẫn không quên dặn dò ám vệ ngoài cửa.
Thanh Nhược thấy Cẩm Nhan muốn đi vào, gấp đến độ tiến lên lập tức nắm lấy góc áo của nàng nói: "ta...ta cùng ngươi đi vào." Tầm mắt vô thức nhìn về phía cửa, hoàn toàn quên mất lời Mặc Vũ vừa nói.
Cẩm Nhan chợt che lại mắt của nàng, đem nàng ấn vào trong lòng mình, cúi đầu nói ở bên tai nàng: "Đừng nhìn. Nhược nhi ở bên ngoài chờ ta, được không? Ta sẽ ra nhanh thôi."
Lần đầu tiên Thanh Nhược bị Cẩm Nhan ở trước mặt mọi người ôm vào trong lòng, trên mặt có chút nóng lên, chẳng hiểu sao lại gật đầu.
Lúc này Cẩm Nhan mới buông Thanh Nhược ra, xoay người nàng lại, đưa nàng trở về chỗ cũ, mới dặn dò: "Nhớ, tuyệt đối không được qua bên đó. Bên trong hơi khinh khủng." Nói xong còn không quên dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Phong chú ý nàng, lúc này mới đi theo ám vệ vào cửa.
Mặc Vũ đã vào cửa lúc Cẩm Nhan xoay người, dựng bàn lên, rồi đặt lên đế cắm nến ngã dưới đất, thắp sáng, bắt đầu cẩn thận quan sát căn phòng.
Còn Hoa Dao thì lại cảm thấy hứng thú với người chết hơn, đi mấy vòng quanh nam tử đã chết kia, đối với xác chết bi thảm này thấy như không thấy. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, trong những năm tháng luyện độc đó, dạng xác chết nào mà nàng chưa từng thấy qua, những thứ này còn chưa đủ để làm nàng sợ.
Ninh Ảnh Chi đứng lặng lẽ bên cạnh Hoa Dao, chú ý động tĩnh bên trong phòng.
Cẩm Nhan đứng ở cửa, âm thầm quan sát gian phòng nửa sáng nửa tối này, như có điều suy nghĩ.
"Tất cả những cái này đều là dấu răng và vết cào." Hoa Dao quan sát chốc lát rồi chỉ vết thương trên người nạn nhân, ngẩng đầu nhìn hướng Cẩm Nhan nói, "khoảng cách giữa mỗi vết cào trái phải vừa phải, sâu đến nửa tấc, sắc bén vô cùng. Mà ở bên má, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy dấu răng. Nhất là so sánh độ sâu cùng với hai vết cào, có lẽ đối phương bị răng nanh cắn xé mà thành. Có chút giống bị động vật hung mãnh cắn chết."
Vẻ mặt mọi người cũng hơi cứng lại.
Mặc Vũ không nhịn được lên tiếng: "đây là quái vật gì, trong ấn tượng chưa từng nghe qua."
Cẩm Nhan hướng về phía thi thể trầm ngâm một lát, nói với Hoa Dao: "ngươi cẩn thận lưu ý vết thương, cũng không bình thường."
Hoa Dao nghe vậy, dường như cũng phát hiện ra điều gì, cúi người xuống, ngừng một chút nói: "Ừm, xem ra không đơn giản như vậy. Vết thương kia hình như có độc. Mặc dù vết thương không có màu xanh đen rõ ràng, nhưng nếu chú ý kỹ, vẫn có thể nhìn thấy vết thương của người chết có mức độ thối rữa nhanh hơn thời gian bình thường."
Cẩm Nhan tiếp lời: "Đúng vậy. Lúc chúng ta nghe được tiếng thét chói tai ấy, thời gian từ đó qua đây bất quá một chung trà, không ngờ vết thương đã bắt đầu thối rữa. Cho dù là mùa hè nóng bức, cũng không thể nào như vậy."
Mọi người nghe vậy, chân mày không khỏi nhíu lại.
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, bỗng nhiên giọng nói của Cẩm Nhan vang lên, giọng điệu nóng nảy vội vàng: "Không ổn, vật kia vẫn còn trong phòng!"
Gần như tiếng nói vừa dứt, một bóng đen liền từ phía trên lao xuống nhanh như gió, đánh về phía Hoa Dao đang đứng gần nhất!
Cũng gần như trong tích tắc đó, khi Cẩm Nhan vừa lên tiếng, Ninh Ảnh Chi phản ứng nhanh nhất, chỉ một bước liền vọt đến trước người Hoa Dao, nàng không kịp rút kiếm ở thắt lưng, nên đành vội vàng xuất quyền.
Vừa chạm vào, bóng đen kia lại chợt biến mất vào bóng tối trên xà nhà.
Hoa Dao tiến lên, kéo tay phải của Ninh Ảnh Chi qua, chỉ thấy phía trên có một vết máu rất sâu. Thấy vậy, Hoa Dao từ trong ngực lấy ra hai cây ngân châm luôn mang theo bên người, đưa tay hơ hơ lên ánh nến đặt trên bàn, sau đó mắt nhìn thẳng, xuống châm thật nhanh đâm vào hai huyệt vị trên mu bàn tay bị thương của Ninh Ảnh Chi. Động tác nhanh đến mức khi mọi người phản ứng kịp Ninh Ảnh Chi bị thương, thì Hoa Dao đã xuống châm.
"Mọi người cẩn thận. Vật kia tốc độ rất nhanh." Vẻ mặt Hoa Dao như có chút tức giận nói.
"Để ý vết máu. Trên người vật kia vẫn còn dính máu chưa khô." Cẩm Nhan nhắc nhở. Vừa rồi nàng nhìn thấy một vệt máu thẳng tắp kéo dài đến góc tối phía Đông Bắc, vết máu kia còn ướt, không phù hợp lẽ thường, nên mới cảnh giác.
Tất cả mọi người ngẩng đầu cẩn thận nhận rõ nơi bóng đen kia vừa tồn tại.
Đúng vào lúc