Lý Thù Vũ và Dịch Liên An phải mất cả canh giờ mới từ điện Thải Hòa trở về Tây uyển.
Từ xa đã thấy tiểu Lâm Tử lấm lét nhìn xung quanh, đứng chờ ở trước Tây uyển. Vừa nhìn thấy thân ảnh của hai người, hắn liền vội vàng tiến lên đỡ.
Lúc này cả hai mới khập khễnh trở về chỗ của Lý Thù Vũ ở Tây uyển. Bởi vì khi tiên hoàng còn sống, tước vị của Lý Thù Vũ cao hơn Dịch Liên An, nên ban đầu phân chỗ ở cũng lớn hơn, thường ngày hai người chủ yếu đều sinh hoạt ở chỗ của Lý Thù Vũ.
Tiểu Lâm tử nhìn thấy hai vị chủ tử bị thương trở về, gấp đến mức không biết phải làm sao, cứ lẩn quẩn ở trước cửa tìm cách giải quyết. Chỉ sợ sẽ không mời được thái y, Ninh phi đã ra tay, thái y nào sẽ nguyện ý chỉ vì một thái phi tần nhỏ nhoi ở Tây uyển mà đắc tội với nàng? Có điều trong tay cũng chỉ có một ít thuốc trị thương thông thường, đối với vết thương bị gậy đánh như vậy không biết có tác dụng hay không. Tiểu Lâm tử cắn răng một cái, quyết định hay là cứ thử đi tìm thái y xem sao, xem có thể lấy được chút thuốc hay không.
Lý Thù Vũ và Dịch Liên An nằm sấp trên giường. Dịch Liên An quay đầu nhìn Lý Thù Vũ đang nhắm chặt đôi mắt, mồ hôi lạnh trên trán liên tục chảy xuống, môi đã rách da, vẫn còn lưu lại vết máu, làm cho đôi môi có màu hơi đỏ sậm. Thấy vậy, Dịch Liên An lại rơi lệ.
Dường như chú ý đến ánh mắt của Dịch Liên An, Lý Thù Vũ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về Dịch Liên An, trấn an mà cười nói: "Ấy, đừng khóc nữa, khóc ngập điện Thải Hòa thì không sao, chứ ngập luôn chỗ ở của chúng ta thì không tốt lắm."
"Đã bị thương mà còn bướng bỉnh!" Tuy nói như vậy, nhưng bị Lý Thù Vũ cười nhạo như thế làm cho tâm tình sầu hận của Dịch Liên An cũng nhất thời tan biến không ít.
"Ta cũng rất khổ sở. Lần này chắc phải mất chừng mấy ngày mới có thể cùng Liên An ân ái." Lông mày Lý Thù Vũ nhíu lại, ánh mắt u oán.
Dịch Liên An giận trách Lý Thù Vũ mấy cái, nhưng mặt lại có chút hồng, quay đầu không để ý tới lời trêu ghẹo của đối phương nữa.
Lúc này Lý Thù Vũ mới để cho vẻ mặt đau đớn của mình hiển lộ một ít. Vừa rồi Thôi công công vẫn luôn giám sát toàn bộ quá trình chịu phạt của nàng. Có bốn năm gậy rơi vào ngang hông, nàng lại gắng gượng chống đỡ một lúc, hiện giờ quả thật cảm thấy lưng cũng sắp gãy rồi, trong lòng âm thầm nhớ kỹ món nợ này.
Tiểu Lâm Tử đến thái y viện dĩ nhiên tay không mà về. Mấy tên thái y kia hình như đã được căn dặn từ trước, thấy người của Tây uyển đến lấy thuốc, hoặc là đùn đẩy nói mình rất bận, hoặc là nói dược liệu không đủ, thậm chí có vài người còn cố ý tránh mặt tiểu Lâm tử. Sau khi bị hắt hủi, tiểu Lâm tử đành phải chán nản quay về.
Lý Thù Vũ dường như cũng đã lường trước tình huống này, có chút lo lắng. Ngày mai là phải đến hoán y cục, chờ đợi hai nàng tất nhiên là cả núi công việc làm mãi chẳng xong, nhưng hiện nay thương thế còn chưa tốt, nàng cũng không biết phải làm thế nào.
Ngay lúc hai người đang than thở, tiếng gõ cửa vang lên.
"Cứ vào đi." Cả hai đều không thể nào đứng dậy mở cửa, Lý Thù Vũ đành phải bất đắc dĩ nói.
Vốn tưởng rằng là một vài những phi tần khác ở Tây uyển, nào ngờ đi vào là một nữ tử nhìn có chút quen mặt, y phục màu xanh đậm, vẻ mặt có chút thấp thỏm khẩn trương, đứng ở cửa, chần chừ nói: "Các ngươi...các ngươi vẫn khỏe chứ? Ta giúp hai người lấy chút thuốc đến."
Thì ra Cẩm Nhan đã sớm đoán được những chuyện này, lúc Thanh Nhược vẫn còn đang tự trách bản thân không giúp được gì, liền đồng ý cho nàng đi qua đưa chút thuốc.
Thanh Nhược vào phòng, nhìn thấy hai người đều nằm sấp trên giường, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, rất suy yếu, trong lòng càng lúc càng cảm thấy có lỗi.
Ngay khi Thanh Nhược vừa lên tiếng, Lý Thù Vũ liền nhận ra đối phương chính là người ở bên cạnh Ninh phi lúc đó, tuy không biết thân phận của nàng là gì, nhưng cũng biết đối phương thiện tâm, nếu không lúc ấy cũng sẽ không nói giúp cho các nàng. Giờ đây thấy đối phương đưa thuốc tới, có chút cảm kích nở nụ cười, nói: "Cô nương cứ tới đây ngồi đi, thứ cho hai ta không thể đứng dậy đãi khách. Vừa rồi cô nương vì chúng ta cầu xin, ta đã rất cảm kích rồi, không ngờ còn phiền cô nương đặc biệt đưa thuốc tới đây."
Thanh Nhược nghe vậy vội vàng nói: "A, không...không cần khách khí. Vừa rồi không thể giúp hai người tránh được tai họa, trong lòng ta đã rất áy náy. Đưa thuốc là chuyện nên làm." Nói xong, nàng đi qua đặt lọ thuốc lên bàn.
Lý Thù Vũ nhìn ra được sự câu nệ của Thanh Nhược, cũng không để ý nữa, chỉ nói: "Cảm tạ ý tốt cô nương ý. Không biết cô nương xưng hô thế nào?"
"Nói ra thật xấu hổ." Trên mặt Thanh Nhược có chút ngượng ngùng, "Ta với Ninh phi là biểu tỷ muội, gia phụ là Thanh Vũ, ta là trưởng nữ, tên chỉ có một chữ Nhược. Lần này ta phụng chỉ vào cung làm bạn với Trường Phượng công chúa, thỉnh thoảng sẽ qua điện Thải Hòa ôn chuyện với Ninh phi. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, có lòng ngăn cản, nhưng lại không thể cản nổi."
"Thì ra là Thanh cô nương." Lý Thù Vũ có chút tỉnh ngộ, Thanh Vũ là võ thần đứng đầu khi tiên hoàng còn sống, cô nương này cũng không phải là người bình thường. Có điều nàng trước giờ chỉ biết Thanh Thành, Thanh Liệt, thỉnh thoảng cũng nghe đến Thanh Linh là thư đồng bên cạnh hoàng thượng, nhưng lại không biết trưởng nữ của Thanh gia. Lúc này nhìn thấy, hiển nhiên là đối phương không thường lộ diện ra ngoài, ngược lại nàng cũng không bất ngờ lắm, chỉ nói: "Thần thiếp là Lý Thù Vũ, tiểu muội là Dịch Liên An, xin đa tạ."
Dịch Liên An ở cạnh cũng cám tạ theo.
"Hai vị tỷ tỷ đa lễ rồi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải về điện Vân Phượng rồi, hai vị tỷ tỷ nên bôi thuốc trước đi, để tránh lưu lại bệnh căn." Thanh Nhược làm xong việc, tâm tình cũng trở nên tốt hơn chút, lên tiếng rời đi.
Lý Thù Vũ trầm ngâm một lúc, nói: "Hôm nay không tiện lưu Thanh cô nương lại, chờ ngày khác thân thể tốt hơn, nếu cô nương không chê, hai ta thiết yến chiêu đãi cô nương một bữa, không biết cô nương có nguyện ý đến đây hay không?"
"Tỷ tỷ đừng nên nói vậy, Thanh