"Hoàng tỷ, tỷ đã đến rồi." Cẩm Lân nhìn thấy Cẩm Nhan đến, cười nói: "Đây là gia yến, hoàng tỷ cứ tự nhiên đi."
Một bên, Minh Châu công chúa cũng nũng nịu lên tiếng: "Hoàng tỷ, tỷ từ Tô Châu trở lại cũng chưa qua thăm Viện nhi lần nào, thật làm cho Viện nhi bị tổn thương!"
Bữa tiệc được bố trí ở sau vườn hoa trong điện Long Tường của Cẩm Lân, có núi giả, hồ nước, ánh trăng sáng tỏ, cùng với ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm mùa hè, gió thổi hiu hiu, quả thật khiến người ta có cảm giác rất dễ chịu.
"Chẳng phải hoàng tỷ đã cho người đưa quà đến điện Tử Minh của muội rồi sao?" Cẩm Nhan đi qua xoa đầu của Minh Châu công chúa, bế nàng ngồi vào chỗ bên tay trái của mình. Thanh Nhược tất nhiên ngồi bên cạnh Cẩm Nhan. Sau lưng là Bạch Phong và Mặc Vũ. Xích Điện vốn đòi đi theo, nhưng cuối cùng vẫn là bị Cẩm Nhan trấn an lại.
Cẩm Nhan ngẩng đầu nhìn Ninh phi và Lệ phi đã yên vị, gật đầu, xem như là chào hỏi. Nhìn thấy Thanh Nhược cúi đầu ngồi bên cạnh, dáng vẻ dường như có chút khẩn trương, Cẩm Nhan âm thầm nắm lấy tay của Thanh Nhược ở dưới bàn, cố gắng để cho nàng thả lỏng một chút.
"Sao có thể như vậy được! Ngay cả gặp, muội cũng không gặp được hoàng tỷ một lần! Thật không có thành ý!" Cẩm Viện chu mỏ oán trách.
"Viện nhi nhớ ta thì có thể qua điện Vân Phượng tìm hoàng tỷ, chắc là cùng Thanh Linh muội muội chơi đến quên đường thôi." Cẩm Nhan trêu ghẹo nói, đồng thời giới thiệu Thanh Nhược, "Vị này chính là tỷ tỷ của Thanh Linh, muội có thể gọi nàng là Thanh Nhược tỷ tỷ."
Cẩm Viện lắc lư hai chân, ngoan ngoãn gọi một tiếng Thanh Nhược tỷ tỷ.
Một bên Cẩm Lân nhìn Thanh Nhược, mở miệng nói: "Thanh Nhược cô nương, đã lâu không gặp. Đã thích ứng cuộc sống trong cung chưa?"
"Vâng...... nhờ phúc của hoàng thượng, tất cả đều rất tốt." Tay của Thanh Nhược hơi siết chặt tay của Cẩm Nhan, có chút thấp thỏm.
"Ha ha." Cẩm Lân nghe vậy không nhịn được mà bật cười, "Thanh Nhược cô nương nhờ không phải là phúc của Trẫm, mà phải là phúc của hoàng tỷ mới đúng. Nói đi cũng phải nói lại, hoàng tỷ có khi dễ ngươi không?"
Mặt của Thanh Nhược hơi đỏ: "Bẩm Hoàng thượng, công chúa......công chúa đối với Thanh Nhược rất tốt."
"Ồ? Xem ra hoàng tỷ cũng còn biết thương hương tiếc ngọc." Cẩm Lân cười nhìn về Cẩm Nhan, "Từ trước đến nay, Trẫm đều rất tin tưởng hoàng tỷ. Lúc ấy, khi nàng muốn ta triệu ngươi vào cung, Trẫm cũng tin tưởng nàng tự có lý do của mình. Nhưng hôm nay, Trẫm vẫn có chút hiếu kỳ, muốn hỏi hoàng tỷ một chút đây."
Khóe môi Cẩm Nhan cười như không cười: "Chỉ là hậu cung vắng lặng, nghe nói Thanh gia trưởng nữ dịu dàng lương thiện, nên muốn nàng theo ta một thời gian mà thôi. Bây giờ gặp mặt, quả thật đúng như lời đồn đại, trái lại cũng không lãng phí tờ thánh chỉ kia của hoàng thượng."
Một bên Ninh phi tiếp lời: "Quả đúng như vậy. Từ nhỏ Nhược nhi đã rất hiền lành. Ta nhớ mùa xuân năm đó, Thanh Liệt cùng nàng nô đùa, đem nàng đặt lên một cây đại thụ trong sân, đó vốn chỉ là một trò chơi, nên sau đó bản thân hắn cũng lỡ quên mất. Ước chừng qua ba canh giờ, lúc đến giờ cơm tối mọi người tìm mãi vẫn không thấy nàng, lúc ấy Thanh Liệt mới nhớ tới tình cảnh của muội muội, vội vã dẫn theo mọi người chạy ra sân. Có bao giờ nàng trải qua những chuyện như thế này đâu, nên lúc chúng ta tìm được nàng, nàng đã bị dọa sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chuyển sang trắng bệch, nhưng vẫn quật cường không rơi lệ, chỉ là ôm nhánh cây nhắm chặt hai mắt không dám nhìn xuống. Thanh Vũ bá bá vội vàng ôm nàng xuống, giận đến mức muốn dùng gia pháp trừng phạt Thanh Liệt. Tuy cả người Thanh Nhược đều phát run, nhưng nghe vậy vội vàng mở miệng ngăn cản, nói ca ca chỉ là cùng con chơi đùa mà thôi, nhất quyết không để cho Thanh Vũ bá bá trách phạt."
Cẩm Lân nghe vậy không khỏi cười lên: "Ha ha, Thanh Liệt tướng quân cũng quá bướng bỉnh rồi."
Thanh Nhược nghe được Ninh phi kể chuyện của mình, mặt càng lúc càng ửng hồng. Khóe mắt lại bắt được tầm mắt của Cẩm Nhan đang liếc về phía mình, dù thần sắc trên mặt không có bất kỳ dao động nào, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười, có nhiều ý vị mà nhìn nàng, khiến nàng càng lúc càng cảm thấy ngượng ngùng.
Ninh phi lại nói tiếp với Cẩm Lân: "Đúng vậy. Tội nghiệp Thanh Nhược muội muội ngoan ngoãn như thế lại gặp phải một ca ca lỗ mãng như vậy. Lúc Nhược nhi bảy tuổi, Thanh Liệt dụ Thanh Nhược lén chạy ra phủ chơi, đã vậy còn chạy một hơi tới giao ngoại mò cua bắt cá. Thanh Nhược muội muội dĩ nhiên không có chút hứng thú nào đối với những chuyện này, nhưng cũng không muốn làm trái hảo ý của ca ca, nên dự định sẽ ngồi chơi ở trên bờ. Thanh Liệt lại đùa dai, nghe nói bắt được một con rắn nước dưới sông, giấu ở sau lưng để hù Nhược nhi. Lúc ấy nàng mới chỉ là một bé gái bảy tuổi mà thôi, kết quả dĩ nhiên làm Nhược nhi sợ đến hôn mê bất tỉnh. Bấy giờ Thanh Liệt mới hoảng hồn, vội vàng cõng muội muội chạy về phủ. Lần này Thanh Nhược muội muội bất tỉnh nên không thể xin tha cho hắn, cuối cùng hắn vẫn bị Thanh Vũ bá bá đánh cho một trận."
Cẩm Lân cười vui vẻ, quay đầu nói với Thanh Nhược: "Có một ca ca quậy phá giống Thanh Liệt tướng quân như vậy, chắc chắn Thanh Nhược cô nương cũng bị trêu chọc rất nhiều đây?"
Trong lúc nói đùa, khóe mắt Cẩm Lân đã nhìn thấy Hoa Dao đang chầm chậm bước đến, y phục đỏ rực, bên ngoài lại khoác một lớp lụa mỏng trong suốt, trên eo thắt đai lưng đen tuyền bằng gấm, tóc được búi lên bằng một cây kim bộ diêu*, kẻ mày tô son, khóe mắt tung bay, thần sắc lưu chuyển, dung nhan diễm lệ, mị sắc thấu xương. Cổ chân nàng đeo một viên lục lạc màu vàng, leng keng leng keng vang vọng trong màn đêm. Thật giống như hồ mị tại thế.
[Kim bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.]
Cẩm Lân thấy Hoa Dao đến, theo bản năng liền đứng lên nói: "Rốt cuộc ngươi cũng đến rồi, chỉ còn thiếu một mình ngươi nữa thôi."
"Ta đến hai người lận a, hoàng thượng." Hoa Dao khom người, ngẩng đầu cười lên, tiếng cười véo von như tiếng chuông, "Không ngờ lại người cuối cùng, thất lễ thất lễ, vậy ta sẽ tự phạt một chén rượu."
Nói xong, nàng lôi kéo Ninh Ảnh Chi ở sau lưng ngồi vào bên cạnh Cẩm Nhan, sau đó cầm lên chén rượu trước mặt, dùng ống tay áo che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt bắn ra ánh sáng tươi đẹp khắp nơi, đem uống rượu cạn.
"Cái này xem như là bồi tội đi?" Hoa Dao để chén rượu xuống, thản nhiên cười nói.
"Dĩ nhiên là được." Cẩm Lân cười nói, đồng thời tầm mắt rơi vào toàn thân áo đen là Ninh Ảnh Chi, "Vị này là?"
"Là......à, là tri kỷ bạn tốt mà ta vừa kết giao ở Tô Châu." Trong lòng Hoa Dao âm thầm thêm vào hai chữ "hồng nhan", nàng cười đến càng lúc càng xinh đẹp, "Vì đây là gia yến, nên ta dẫn nàng đến để làm quen một chút, tránh cho ở trong cung mà lại không biết ai, đến lúc đó lỡ không may đắc tội thì cũng không tốt lắm."
"Nào dám, phải là chúng ta cần biết mặt để không đắc tội mới đúng." Vẫn im lặng từ đầu đến giờ, Lệ phi lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút mỉa mai.
Cẩm Lân nghe vậy nụ cười trên mặt trở nên gượng gạo.
Cẩm Nhan thấy không khí căng thẳng, liền quay đầu hỏi Cẩm Lân: "Bình An hầu không đến sao?"
Lúc này Cẩm Lân mới thầm thở phào nhẹ nhỏm, tiếp lời: "Ta vốn muốn mời tam ca đến, nhưng hiện nay tẩu tử đã mang thai năm tháng, hành động bất tiện, mấy ngày trước lại không cẩn thận bị mắc mưa, vì vậy huynh ấy không đến được, ta cũng đành để cho huynh ấy an tâm chăm sóc tẩu tử."
"Đúng là nên như vậy." Cẩm Nhan gật đầu một cái.
Một bên Cẩm Viện vui vẻ nói: "Nghe nói tam tẩu mang thai là nam