Tin tức Lệ phi bị đưa vào Hình bộ lan truyền rất nhanh trong cung, giống như ném một tảng đá lớn vào mặt hồ phẳng lặng, làm bắn lên vô số bọt nước. Mà nguyên nhân trong đó, mọi người tất nhiên đã quá rõ ràng.
Trong lúc mọi người vẫn đang đoán già đoán non xem Lệ phi sẽ bị đối xử như thế nào, thì Cẩm Lân và Bình An hầu đã ngồi trong đại sảnh ở Hình bộ, lạnh lùng theo dõi cấp dưới thẩm vấn.
Hình bộ thượng thư Dư đại nhân năm nay đã hơn bốn mươi, chính hắn cũng không ngờ, mới nhậm chức chưa được bao lâu liền gặp phải vụ án khó giải quyết như thế này. Khóe mắt không ngừng liếc nhìn sắc mặt của hoàng thượng và Bình An hầu đang ngồi dưới công đường nghe hắn tra hỏi. Hắn hồi hộp đến mức lòng bàn tay cũng hơi đổ mồ hôi, sợ làm cho hoàng thượng không hài lòng.
Nha hoàn kia vẫn chưa nhận tội, Lệ phi cũng luôn miệng khẳng định nàng không có truyền gọi nha hoàn đến ngự thiện phòng, hỏi nha hoàn có chứng cứ hay không, nhưng đáp án cũng chỉ là lúc ấy không có ai xung quanh. Quả thật, nếu chỉ dựa vào lời nói từ hai phía thì rất khó vặn lại.
"Hoàng thượng......Người xem cái này......" Hình bộ thượng thư theo bản năng lau lau mồ hôi trên trán, có chút khổ sở mà nhìn Cẩm Lân.
Cẩm Lân trầm mặt cũng không mở miệng. Hình bộ thượng thư không khỏi càng thêm lo sợ. Lúc này, Bình An hầu nhìn thấy cả hai người đều căng thẳng, lên tiếng hóa giải, nói: "Dư đại nhân, cứ tra tấn cũng không sao. Quy củ như thế nào, thì ngươi cứ làm theo như vậy, không cần kiêng dè chúng ta."
Dư đại nhân như được cứu rỗi mà gật đầu, hướng Bình An hầu nở nụ cười cảm kích, lúc này hắn mới nghiêm mặt, bắt đầu nghiêm hình bức cung.
Được đại hình chăm sóc dĩ nhiên là nha hoàn, bị đánh ba mươi đại bản.
Lệ phi ở một bên nhìn thấy cũng sợ hết hồn hết vía, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh.
Mộc bản cứng rắn rơi xuống thân thể phát ra từng tiếng nặng nề. Nha hoàn lại dường như tuyệt vọng, cắn chặt môi dưới, cho đến khóe môi chảy máu, nhưng vẫn không mở miệng nói nửa lời, mà là gắt gao nhìn chằm chằm Hình bộ thượng thư trên công đường, nhìn đến mức làm trong lòng hắn cũng có chút run sợ.
Ba mươi trượng rốt cuộc cũng đánh xong. Đối phương đã hôn mê từ lâu.
"Người đâu, giội nước!"
Một chậu nước trộn ớt giội lên người nha hoàn đang nằm dưới đất. Đối phương phát ra một tiếng đau đớn, bị ép tỉnh lại.
"Nô tỳ to gan, mau khai ra sự thật! Nửa câu cũng không được nói dối!" Ánh mắt Dư đại nhân nhìn xuống nữ tử suy yếu trước mặt, lớn tiếng quát mắng.
Nha hoàn rất khó khăn mới lắc đầu được một cái, đau đến nói không ra lời.
Dư đại nhân nhất thời lâm vào khó xử. Hắn đã tra hỏi mấy lần, hình như không giống do nha hoàn làm. Nhưng Lệ phi......nếu nói đến việc dùng hình, e rằng hắn không thể làm chủ......
Cẩm Lân dường như hiểu được sự băn khoăn của Hình bộ thượng thư, nhàn nhạt mở miệng: "Còn một người nữa, cứ làm theo quy củ thôi."
"Hoàng thượng!" Lệ phi bị dọa sợ đến mức ba hồn cũng bay mất hai hồn, nhào qua ôm lấy chân Cẩm Lân. Nhưng Cẩm Lân chỉ là bình tĩnh nhìn Lệ phi gào khóc, chẳng hề nhúc nhích.
"Hoàng thượng! Nhất nhật phu thê bách nhật ân! Thần thiếp...thân thể thần thiếp không tốt, không chịu nổi......"
Nhưng không đợi Lệ phi nói hết câu, liền có hai thị vệ đi lên đem Lệ phi từ bên chân hoàng thượng kéo lại, đè trên đất.
"Hoàng thượng!"
Tiếng kêu bi thống đến thế nào cũng không thề ngăn được đại hình rơi xuống. Vẫn là ba mươi đại bản. Từng gậy cứng rắn rơi vào trên người được nuông chìu từ bé như Lệ phi. Lệ phi là con gái của Cửu môn Đề đốc - Sở đại nhân. Vì lúc các hoàng tử tranh đấu, hắn đã sớm lựa chọn đứng về phía Trường Phượng công chúa, vì vậy sau khi Cẩm Lân lên ngôi, nàng liền được tuyên làm một trong tứ phi, mượn chuyện này để bày tỏ sự tín nhiệm của hoàng gia đối với Sở gia. Không ngờ chỉ mới ba năm, nàng lại bị cuốn vào sự kiện ám sát Trường Phượng công chúa. Đúng là thế sự khó lường.
Khi Thanh Nhược gặp lại nha hoàn đó đã là chuyện của sáng sớm ngày hôm sau. Nếu không phải nhớ được y phục mà nha hoàn kia mặc trên người lúc ấy, Thanh Nhược nhất định sẽ không nhận ra nữ tử máu me khắp người kia chính là nàng! Y phục đó đã sớm loang lổ vết máu, chỉ có thể từ kẻ hở nhìn thấy hoa văn. Nàng bị hai ngục tốt kéo vào thiên lao giống như kéo một tấm vải rách, sau đó tiện tay ném vào phòng giam cách vách.
Khóe mắt Thanh Nhược rốt cuộc cũng rơi lệ, ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh. Nhìn nàng chảy máu. Thở dốc. Hôn mê. Rên rỉ.
Nữ tử đáng thương ấy cuối cùng vẫn không thể qua được ngày hôm đó. Không được trị thương. Không thể ăn uống. Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, cuối cùng trong lúc nửa tỉnh nửa mê ấy, nàng đã hoàn toàn thoát khỏi thế giới khổ nạn này. Ngay đêm hôm đó, liền có ngục tốt đến bọc vải trắng, mang xác ra ngoài.
Thanh Nhược quỳ trên mặt đất, nhìn vải trắng đã nhuộm đỏ kia đi qua trước mặt, một lát sau bụm mặt, thất thanh khóc nức nở.
Chuyện cứ như vậy mà trở nên bế tắc.
Lệ phi cuối cùng vẫn không chịu thừa nhận, nha hoàn cũng đã chết, càng là không có chứng cứ chứng minh tất cả những chuyện này. Sắc mặt Cẩm Lân càng ngày càng không tốt. Đợi đem nha hoàn đưa vào thiên lao, Lệ phi tạm thời được cho phép trở về cung chữa trị, hắn và Bình An hầu cùng đi tới điện Vân Phượng.
Lại bị Tử Lôi ngăn lại ở bên ngoài.
"Vì sao cản Trẫm!" Tâm tình Cẩm Lân vốn đã không tốt, nhưng vì là ở điện Vân Phượng nên có hơi kiêng kỵ một chút, vì vậy đè nén giọng nói.
"Bẩm hoàng thượng," Vẻ mặt Tử Lôi vẫn không thay đổi, nhưng trong giọng nói lại có chút khó xử, "Tối hôm qua, Hoa Dao cô nương thử dùng phương pháp lấy độc trị độc để trị liệu cho công chúa, không ngờ độc khí lên mặt, công chúa có chút......không tiện gặp người."
Cẩm Lân nghe vậy sắc mặt biến đổi, dẫn đến giọng nói cũng có chút gấp gáp: "Có ý gì! Hoàng tỷ rốt cuộc thế nào?"
"Công chúa vẫn như vậy, Hoa Dao cô nương chỉ tạm thời giữ được mệnh của công chúa, chờ tìm được thuốc giải."
"Mau để ta vào nhìn một chút!" Cẩm Lân không nhịn được nói.
"Đúng vậy, Tử Lôi cô nương, để chúng ta vào xem hoàng muội một chút. Chúng ta làm sao lại ngại những chuyện này được. Để cho chúng ta đi vào thôi." Bình An hầu ở bên cạnh ôn hòa nói.
"Hoàng thượng, Hầu gia thứ tội. Không phải là ta ngăn cản, có điều thật sự là ngại cho danh tiếng của công chúa." Tử Lôi tiếp tục nói.
Cẩm Lân nhíu mày thật chặt. Nhưng bởi vì thường ngày tôn trọng tứ thị nữ nên hắn cũng không trách cứ, nghe Bình An hầu ở một