Nhìn cảnh vật vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, Thanh Nhược chỉ cảm thấy những chuyện đã trải qua kia dường như trở nên thật xa xôi. Nhưng nàng biết những chuyện đó đều là sự thật, không phải là mộng cảnh mà bản thân tự tạo ra. Nàng lấy tay chậm rãi vuốt lên bàn trang điểm không nhiễm một hạt bụi kia, ngẩng đầu nhìn tấm chăn gấm màu xanh thêu hình hoa sen trên giường, Cẩm Lý* bơi xuyên qua cành lá rất linh động chân thực, chân thực đến mức giống như trong chớp mắt nó sẽ trốn mất vào mép chăn.
[Cẩm Lý: là một loại cá chép cảnh nhiều màu.]
"Tiểu thư, mỗi ngày phu nhân đều cho người quét dọn căn phòng này, mọi thứ vẫn giống như lúc tiểu thư rời nhà, mọi người đều không di chuyển bất kỳ vật gì trong phòng. Phu nhân nói làm như vậy khi tiểu thư trở về, mới có cảm giác gia đình. Lần đầu tiên, tiểu thư rời nhà lâu như vậy, Thúy nhi rất nhớ tiểu thư." Thúy nhi thấy tiểu thư nhà mình trở về, hưng phấn đến mức ríu ra ríu rít nói mãi không ngừng.
"Ừm." Thanh Nhược chỉ nhẹ nhàng đáp lời.
Nhưng Thúy nhi vẫn rất hưng phấn, nói: "Tiểu thư, hoàng cung như thế nào? Ngươi ở đó có tốt không? Ta nghe nói trong hoàng cung đâu đâu cũng là vàng là bạc, cơm ngon áo đẹp hưởng không hết, nhưng tâm của nữ nhân trong đó lại như rắn độc, tâm địa của thái giám cũng rất xấu xa, có phải thật không?"
Thanh Nhược nghe vậy ngẩn ra, hồi lâu mới lắc đầu một cái, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện.
Thúy nhi cũng hậu tri hậu giác* phát hiện tiểu thư nhà mình có gì đó bất thường, nhưng nàng cũng chỉ cho rằng đó là chuyện đương nhiên vì Thải Ninh tiểu thư vừa mới qua đời. Nàng một lòng muốn giúp tiểu thư hóa giải nỗi buồn, muốn dụ nàng cười. Nhưng nàng chưa kịp nghĩ ra phải nói gì, thì sau lưng đã vang lên giọng nói của phu nhân.
[*Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.]
"Nhược nhi."
Thanh Nhược quay đầu, nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Thẩm Vân, miễn cưỡng nở nụ cười: "Mẹ."
Thẩm Vân cho Thúy nhi lui xuống, kéo Thanh Nhược ngồi bên cạnh bàn.
"Mẹ có chuyện tìm Nhược nhi sao?"
Thẩm Vân cẩn thận quan sát nữ nhi một vòng, lựa lời mà nói: "Nhược nhi. Con gầy đi rất nhiều. Nghe nói vì chuyện Trường Phượng công chúa trúng độc, con bị giam trong ngục ba ngày. Mẹ luôn muốn tới thăm con, nhưng đều bị ngăn cản. Bây giờ không sao là tốt rồi. Không sao là tốt rồi."
Hốc mắt Thanh Nhược chua xót, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: "Mẹ......để cho người lo lắng, hài nhi thật bất hiếu."
"Khờ quá, chuyện này không phải lỗi của con. Hoàng cung vốn là nơi nguy hiểm, thân bất do kỷ......" Vẻ mặt Thẩm Vân bỗng nhiên có chút bi thương, "Tội nghiệp đứa bé Thải Ninh này......"
Trong lòng Thanh Nhược đau đớn, sắc mặt cũng tái đi mấy phần.
Thẩm Vân thấy phản ứng của Thanh Nhược, vội vàng ngừng nói, khi bà lên tiếng lần nữa đã chuyển sang đề tài khác: "Trước hãy khoan nói chuyện này đã. Con đã lâu không về nhà, thừa dịp mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng thân thể. Mẹ thật không muốn con trở về hoàng cung......" Thẩm Vân tất nhiên chú ý đến tinh thần sa sút của con mình, bà mơ hồ cảm thấy đó cũng không hẳn đơn giản đến từ cái chết của biểu tỷ. Nữ nhi gầy hẳn đi làm bà rất bất ngờ. Ngày ấy, bà muốn đi thăm Thanh Nhược dù cho vẫn bị ngăn cản. Nhưng không lâu sau, một trong tứ thị nữ của Trường Phượng công chúa là Bạch Phong cô nương đến phủ, để cho lão gia yên tâm, nói Thanh Nhược cô nương bị giam chỉ là kế tạm thời mà thôi, và bảo đảm nàng ở trong ngục sẽ an toàn không lo, sẽ không phải chịu bất kỳ hình phạt nào. Bây giờ nhìn nữ nhi gầy gò như thế lại khiến bà có chút nghi ngờ. Nhưng Thẩm Vân biết bây giờ nhất định nữ nhi sẽ không nói nhiều, bà cũng chỉ hy vọng có thể bồi dưỡng thân thể cho nữ nhi thật tốt, những chuyện khác tạm thời gác lại trước.
Thanh Nhược không biết phải an ủi mẫu thân như thế nào, chỉ im lặng gật đầu một cái.
"Nhược nhi nghỉ ngơi trước đi, chờ đến cơm tối, mẹ sẽ đến gọi con. Mẹ đã căn dặn phòng bếp chuẩn bị cho con món ngon."
"Cám ơn mẹ."
Thẩm Vân vỗ nhè nhẹ cánh tay của Thanh Nhược, quan tâm lui ra ngoài. Bà thấy nữ nhi rất mệt mỏi, cảm thấy giờ phút này điều nàng cần chỉ là được yên tĩnh một mình mà thôi.
Thanh Nhược vẫn mặc nguyên y phục nằm trên giường, cũng không ngủ.
Nàng chỉ cảm thấy thế sự quá nhiều thay đổi, mấy canh giờ trước, nàng còn đứng bên cạnh nàng, giờ phút này đã nằm trong ngôi nhà mà nhiều tháng chưa về, chỉ có thể từ xa mà nhớ lại chuyện đó.
Linh đường của Thanh Thải Ninh.
Cẩm Lân theo lời của Cẩm Nhan, đối với bên ngoài chỉ tuyên bố rằng lúc đang lùng bắt thích khách, Ninh phi ngoài ý muốn bị thương, chết vì không kịp cứu chữa, quyết định dừng quan hai ngày, sau đó lấy lễ dành cho quý phi để an táng.
Về phần thích khách, thì chỉ cần một cái xác là đủ rồi.
Thân là người Thanh gia, ngày đó tất nhiên Thanh Nhược được Cẩm Nhan dẫn tới linh đường. Đó là lần gặp mặt đầu tiên sau khi hai người tranh cãi.
Thanh Nhược cũng không muốn mở miệng, vẻ mặt nàng bi thương, cúi thấp đầu không nói một lời. Tuy nàng biết cái chết của Thải Ninh tỷ tỷ không thể hoàn toàn trách Cẩm Nhan, nhưng biết thì biết, đáy lòng vẫn có chút không thể nào quên được. Hơn nữa......những ngày thê thảm đó đã khắc sâu vào tâm trí nàng. Trong tiềm thức, nàng không muốn tin những chuyện dơ bẩn này có liên quan đến con người hoàn mỹ đó. Nhưng thậm chí...đó còn là do một tay Cẩm Nhan âm thầm sắp đặt. Thật ra thì, ngay từ đầu mình nên sớm biết rõ. Trong lời đồn đãi, Trường Phượng công chúa chính là một nhân vật như vậy, nếu không làm sao có thể chém chết phản loạn ngay trước mặt, huyết tẩy thế lực triều đình? Chỉ là, con người luôn tin vào mắt mình. Ở trước mặt nàng, Cẩm Nhan vĩnh viễn là người thanh nhã như tiên giáng trần, dịu dàng đến mức làm cho người ta quyến luyến. Sự tương phản như thế khiến cho tâm thần Thanh Nhược rối loạn, không biết phải đối mặt như thế nào.
Nhìn Thanh Nhược mím chặt môi, hoàn toàn không chịu nhìn mình, Cẩm Nhan thầm thở dài.
Sau đó, hai người gặp được Thanh Vũ và Thẩm Vân.
Thẩm Vân thấy Thanh Nhược, nói mấy câu bên tai Thanh Vũ, liền một mình đi qua.
"Mẹ." Thanh Nhược thấy mẫu thân nên có hơi kích động.
Thẩm Vân đến gần Thanh Nhược, sau khi thấy rõ tình trạng của nàng. Bà không khỏi thất kinh, ý niệm muốn đưa Thanh Nhược về nhà càng lúc càng mãnh liệt.
Nhưng không ngờ chuyện lại đơn giản như vậy.
Bà khách khí mở miệng, cảm thấy trải qua nỗi đau mất cháu gái lần này, để cho bà càng nhớ nữ nhi nhiều hơn, vì vậy hy vọng tạm thời mang Thanh Nhược về nhà một thời gian. Đối phương nghe vậy im lặng một lúc lâu. Ban đầu bà còn tưởng rằng đối phương có chút không muốn, nhưng cuối cùng Trường Phượng công chúa cũng không nói gì, chỉ là sau khi ngẫm nghĩ rồi gật đầu một cái.
Tất nhiên Thẩm Vân rất vui vẻ. Nhưng khi