Trước khi Cẩm Nhan chưa kịp phản ứng, Thanh Nhược đột nhiên rướn người, tóm lấy cổ áo của Cẩm Nhan, đỏ mắt nhìn nàng lăm lăm.
Cẩm Nhan nhìn vành mắt đỏ hoe của Thanh Nhược, hai gò má nhô lên, con ngươi đen láy sáng như ánh sao, nhìn thấy để cho người ta vừa đau lòng vừa thương yêu. Nàng mặc cho Thanh Nhược nắm y phục của mình, nhíu mày giả vờ không hiểu, tỏ vẻ nghi hoặc.
"Ngươi...sao ngươi có thể!" Thanh Nhược siết chặt cổ áo của Cẩm Nhan, làm cho cổ áo viền bạc quý giá đáng thương kia bị vò thành một nắm. Vẻ mặt Cẩm Nhan vẫn vân đạm phong khinh*, giống như người đang bị nắm lấy cổ áo không phải là mình, không có bất kỳ vẻ hổ thẹn nào.
[Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.]
Thanh Nhược cảm thấy rất ghét cái vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình như vậy.
Trong chớp mắt, Thanh Nhược đột nhiên kéo Cẩm Nhan về phía trước, sau đó thuận thế xoay một vòng đè nàng ngã xuống giường. Cẩm Nhan chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, trong lòng vừa xẹt qua ý nghĩ thật thô bạo, trên môi liền có vật mềm mại rơi xuống rất mạnh.
Răng chạm răng. Hàm răng đập vào làn môi mỏng, mạnh đến mức môi cả hai đều có chút sưng đỏ.
Lông mày Cẩm Nhan đều hơi nhíu lại, nhưng cũng không có bất kỳ phản kháng nào. Người nằm trên tựa như vì để hả giận mà gặm cắn đôi môi đáng thương của mình, cảm giác nóng hừng hực rất nhanh truyền tới từ trên môi. Ngay sau đó, chiếc lưỡi mềm mại xông ngang đánh thẳng lao tới, khuấy đảo lung tung, dùng sức duyện mút, giống như hận không thể đem mình ăn tươi nuốt sống mới phải.
Cẩm Nhan ôm lại người trên người, nhẹ nhàng hôn trả lại, đồng thời dùng tay vuốt nhẹ lưng của đối phương, cố gắng để cho thân thể khẽ run vì tức giận kia được thả lỏng.
Thanh Nhược bị lửa giận che mờ lý trí hiển nhiên lại càng nanh vuốt sắc nhọn hơn so với trong tưởng của Cẩm Nhan. Quả nhiên người càng ôn thuận bao nhiêu một khi đã bạo phát thì sẽ càng cuồng bạo bấy nhiêu. Vết thương trên môi rất nhanh lại chảy máu, nhưng máu chưa kịp chảy xuống liền bị người khác liếm khô, càng về sau, thậm chí Thanh Nhược còn dùng sức duyện mút vết thương kia, dường như muốn đem chút máu ít ỏi kia hút hết mới thôi.
Tâm trả thù thật nặng. Cẩm Nhan không nhịn được oán thầm một câu. Bên môi lại không nhịn được phát ra một tiếng tựa như đau đớn lại tựa như vui vẻ.
Chỉ chốc lát, Thanh Nhược dường như bất mãn y phục trên người Cẩm Nhan, lung tung kéo xuống. Tuy Cẩm Nhan không lo lắng y phục bị kéo rách, nhưng nghĩ tới nếu để cho tứ thị thấy y phục rách bươm như vậy, uy nghiêm của mình xem như mất sạch. Vì thế nàng thật biết điều thuận thế nửa chủ động nửa bị động mà cởi y phục. Khi nàng đưa tay muốn cởi đai lưng của Thanh Nhược, Thanh Nhược bỗng ngẩng đầu lên, trừng nàng.
"Ta không cỡi!" Ánh mắt hùng hổ.
Ánh mắt kia rơi vào trong mắt Cẩm Nhan, giống như chú hổ con cứng đầu cứng cổ, mang theo khí thế nhưng vẫn chưa đủ uy lực. Đáy mắt Cẩm Nhan ngậm cười, tất nhiên nàng sẽ không đi đả kích cái người đang xù lông như con nhím kia, thuận miệng đáp lời: "Ừ, không cởi thì không cởi thôi."
Tiếng nói vừa dứt, Thanh Nhược liền căm hận cúi đầu, lần nữa vồ lấy đôi môi của nữ tử mang theo ý cười nơi đáy mắt đó. Để cho âm cuối tung bay trên không trung, lướt qua hơi thở ám muội.
Thật quá đáng hận. Nữ nhân này...nữ nhân này luôn làm chủ tất cả, lừa gạt mình. Cho dù là muốn tốt cho mình, nhưng cũng không thể tha thứ......
Ngoài cửa sổ, sắc trời dần dần tối lại.
Nhiệt độ trong phòng cũng dần dần cao hơn.
Y phục vứt lung tung trên mặt đất, cũng chẳng buồn để ý đến áo bào màu trắng bị thấm bụi. Trên giường, chăn gấm đã bị nhét ở góc giường, vò thành một nắm, co ở dưới chân hai người.
Làn da trắng nõn của Cẩm Nhan như sứ trắng thượng hạng lộ ra trước mắt Thanh Nhược, hơi phát ra ánh sáng trong đêm đen. Mái tóc đen đã sớm xõa ở đầu vai. Ánh mắt của người dưới người phủ một lớp sương mù, đôi môi có lẽ vì thấm máu mà trở nên đỏ tươi. Mà trên làn da trắng nõn kia, tô điểm vài vết hồng lẻ tẻ, nhìn thấy, quả thật rất xinh đẹp mị hoặc.
Thanh Nhược nhìn Cẩm Nhan như vậy, chỉ cảm thấy máu như muốn sôi trào, hơi thở dồn dập, tay phải khẽ run, dọc theo dường cong trên thân thể tuyệt đẹp kia trượt xuống.
Cẩm Nhan đột nhiên ôm lấy cổ Thanh Nhược, chủ động đưa môi lên.
Trong giây phút trượt vào đó, cả người truyền tới cảm giác đau đớn.
Cẩm Nhan rên lên một tiếng, sương trắng bay lên nơi đáy mắt, ánh mắt trong suốt lấp lánh, khóe môi lại nhuộm ý cười, nhìn Thanh Nhược đang hơi khựng lại.
Máu tươi theo ngón trỏ chậm rãi chảy xuống.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, sự tức giận trong lòng Thanh Nhược hơi diệu lại, lý trí trở về, mới phát hiện mình đang làm cái gì. Đang muốn ngẩng đầu lên, bên tai lại nghe được lời của Cẩm Nhan.
"Nhược nhi ngốc, còn lo lắng làm chi?"
Không biết sao, Thanh Nhược cảm giác được trong giọng nói trong trẻo nhàn nhạt của Cẩm Nhan lại mang theo chút quyến rũ.
Thanh Nhược đỏ mặt, lần nữa cẩn thận đưa ngón tay vào, đồng thời quan sát vẻ mặt của Cẩm Nhan.
Lông mày Cẩm Nhan hơi nhíu lại, ánh mắt khép hờ, đôi môi hé mở, giống như một nụ hoa nở rộ chờ đợi được hái.
Tâm thần Thanh Nhược kích động, nghĩ đến cảnh tượng như vậy, nàng lại càng cảm giác giống như ảo cảnh.
Cẩm Nhan khẽ rên một tiếng tựa như tiếng gãy đàn, hình ảnh cầm tiêu hòa minh vừa rồi bỗng nhiên lại xuất hiện trong đầu Thanh Nhược.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy ngực dường như bị một vật gì đó lấp kín, làm cho tay nàng đột nhiên dùng sức, động tác cũng trở nên nhanh hơn.
Vật đó mang tên chiếm hữu.
Cẩm Nhan nhất thời có chút không thể thích ứng, thân thể căng cứng, a một tiếng, liền siết chặt y phục trên người Thanh Nhược. Nhưng trong miệng cũng không oán trách điều gì, chỉ cố gắn thả lỏng thân thể của mình, để có thể đi vào trạng thái.
Thân thể mềm mại của Cẩm Nhan bao lại ngón tay của Thanh Nhược, tựa như mỗi một lần bao dung trước đây.
Không lâu sau, mặt Cẩm Nhan ửng đỏ, sóng mắt như nước lưu chuyển, phía dưới đều là tình ý. Lông mày nhíu lại đã sớm giãn ra, hai tay ôm lấy Thanh Nhược, nhấp nhô theo tay của nàng, không chút nào keo kiệt âm thanh của mình, đem tất cả thả vào trong đêm tối.
Ngược lại Thanh Nhược, sau khi tức giận trút đi, nàng lại dần dần trở nên ngượng ngùng. Nhưng nàng lại luyến tiếc vì cảnh tượng như vậy rất hiếm thấy, hơn nữa giờ khắc này người kia lại đang nở rộ trong tay mình, thực sự khiến nàng mê đắm đến mức hoa cả mắt, chỉ hận không thể vĩnh viễn đem người này hòa vào thân thể của mình.
Khi tình triều mãnh liệt tràn qua thân thể hai người, Thanh Nhược mới từ trên người Cẩm Nhan lật xuống. Ngực nàng kịch liệt phập phồng, hô hấp dồn dập, sắc mặt so với Cẩm Nhan còn phải đỏ hơn mấy phần.
"Nhược nhi." Cẩm Nhan ổn định