Sau khi trừ độc tính trong cơ thể, Thẩm Bình tình nguyện tốn thêm chút linh thạch, cũng nhất định phải chuyển qua, điều này đối với hắn mà nói cực kỳ quan trọng.
Ở ngõ Hồng Liễu, mỗi lần ra ngoài đều như trải qua cuộc chiến sinh tử.
Những ngày tháng bữa sớm lo bữa tối, nơm nớp lo sợ, hắn đã trải qua rất nhiều năm, cực kỳ chán ghén.
Sau đó, Thẩm Bình bắt đầu giảm bớt thời gian nghỉ ngơi của mình.
Mỗi khi tới giờ Dần, hắn sẽ rời giường đi chế phù.
Vất vả như thế, làm cho thê thiếp càng thêm đau lòng.
Ngay cả độ hảo cảm của Bạch Ngọc Dĩnh cũng tăng lên 5 điểm.
Thùng thùng!Tiếng gõ cửa phòng truyền đến.
Thẩm Bình mở cửa ra.
“Thẩm đạo hữu, ta là tu sĩ ở phòng bên cạnh mới vào thuê! ”Đó là một hàng xóm mới.
Cách vách hắn ngoại trừ Vu đạo hữu, phòng ở phía bên khác đã bỏ trống hơn nửa năm, vị tu sĩ kia chính là nhóm đầu tiên đi Vân Sơn đầm lầy mạo hiểm mở đường, dù không có tin tức ngã xuống truyền ra, nhưng hiện tại xem ra có lẽ đã chết rồi.
Hàn huyên vài câu, đối phương liền rời đi.
Và những ngày sau, tu sĩ đến cửa bái phỏng dần dần tăng lên.
Dù sao Thẩm Bình là một trong số rất ít Phù Sư trung phẩm ở ngõ Hồng Liễu, lại sống ở đây nhiều năm, tu sĩ mới thuê vào phần lớn đều sẽ tới đây, sau khi bái phỏng sẽ thăm dò tình huống đại khái của