Chương 9
Hồn ma
Đêm đIzNầZrZu tiên của hai con ngườTTQi tham gia cuộc trọn lọc bấVHt đEtắJqfc dĩZrZ trên thực nghiệm đnảlZbo không hề đMtược yên bình như mong đhxoợi, dù King đaã mở một trận pháp trên dảqti đZrZấVHt bao quanh căn nhà, ngăn cách tiếng thác nước đnang không ngừng ầnm ầzPm đVHổ xuống kia, tạao thành một dảai tĩVHnh lặng bao quanh ngôi nhà này. Linh vẫn bịid mấlZbt ngủ.
Không phảKRi vì lầQpn đQpầQNu ngủ trên một chiếc giườrEyng lạgqK lẫm, cũng không phảgqKi vì đynã đzPộng xuân tình với chàng trai bên bia bứBac vách, mà là cô không thểtY khống chế đKRược nhữtYng suy nghĩqt toán loạIzNn trong đQpầoxfu mình, một ngườTXAi bình thườNXng, có bạxBMn bè, có cha mẹ, có nhiều ngườtVi theo đAuổi như cô, đTXAột nhiên bịdI đlZbấgqKy đVHểFgpn một nơi hoang vu, chém giết máu me thế này, có cố mấlZby cũng không thểrEy nào mà bình tĩhxonh đZrZối mặt đZrZược.
Nhấnt là hình ảTnh thiếu niên tóc vàng tàn nhẫn đbTrá bay đZrZầfzu của một thiếu niên khác, làm tim cô như muốn rụng rờTTQi lúc đTXAó, bây giờEt nghĩJqf lạyni vẫn còn run rẩfzy, nếu không phảVHi đzPược chứIng kiến cảrVtnh sắqFTc tuyệt vờXzi nơi đtây làm cô phầoxfn nào cũng đTTQược thảNX lỏng, còn có một ngườzi có thểhxo tin tưởng đQNược ở cùng với cô lúc đpó, nếu không chỉid sợ đZdQầRRJu óc của cô bé này sẽ hỏng mấMTt.
Nhận biết càng nhiều sự việc thì càng cầrhln phảlZbi phân tích thật nhiều, phân tích thật nhiều thì suy nghĩgqK miên man, và vì thế, cô mấoxft ngủ.
Bên kia bứtVc vách, King cũng không ngủ, không phảfrIi vì nhữTng lý do tâm lý như của Linh, mà là do hắynn đfrIột nhiên cảrhlm nhận đynược cấptim chế mình đptiặt trên vùng trờhxoi thung lũng chợt rung lên nhè nhẹ, tuy chỉEt rung đtYộng rấZrZt nhỏ thôi, nhưng một con kiến bịNX gãy chân hắEtn cũng có thểa cảTXAm nhận đIzNược trong pháp trận này. Rung đZdQộng nhỏ này, chắrVtc chắxAn là có chuyện.
Nhẹ nhàng rờyni khỏi căn phòng mà không làm ảbTrnh hưởng đTXAến cô gái phòng kế bên, King đynứMtng ra trước khoảfzng sân trước cửa căn nhà, khẽ nhắXzm mắhxot lạXzi, sử dụng thầrEyn thứZdQc đptiểKR cảQNm ứbTrng, nếu có kẻ đfzột nhập qua vòng bảlZbo vệ phía trên thung lũng, chắRRJc chắfrIn sẽ nhìn thấJqfy căn nhà rấMtt nổi bật này, trốn tránh cũng vô dụng, chi bằrhlng trực tiếp đdIối mặt.
ChỉlZb là trong phạfrIm vi cảtm nhận của mình, King không thấrVty bấNt cự hiện tượng dịpti thườVHng nào, không khí cũng vẫn lưu chuyểKRn từ từ đrhlúng quy luật, không hề có sự sáo trộn nào.
HắVHn khẽ nhíu mày.
Triệu tập ra ánh sáng quyền trượng, sứxAc mạfrInh ánh sáng không ngừng truyền vào trong cơ thểqFT, đZrZấZrZy sứZdQc mạMtnh của hắBan lên tương đptiương với ngườidi có thểrhl kết nối sử dụng 1% sứEtc mạtnh cube, phạfrIm vi cảzPm nhận của hắnn đMTột nhiên tăng mạanh, thầXzn thứxBMc gầtYn như thực thểp bao trùm cảxBM thung lũng.
Từng nhánh cây, ngọn cỏ đbTrều thểzP hiện rõ ràng trong óc của King, không một vật chấzt nào có thểZdQ trốn thoát đynược luồng thầfrIn thứBac cực mạZdQnh này tra xét. HắVHn cẩMtn thận cảAm nhận mọi sự vật trong thung lũng.
Thế nhưng, vẫn không có gì.
King chưa bao giờAv nghi ngờlZb tầrhlng cấEtm chế cũng như khảZrZ năng cảNXm ứQNng của mình, vật hắMtn không thểQN cảlZbm ứpting đxBMược, lạzPi có thểXz nhẹ nhàng xuyên qua cấAm chế của hắAn, có lẽ chỉhxo có thểZdQ là…
Á Á Á !!!
RấEtt nhanh, suy nghĩoxf của hắtn bịZdQ cắynt đfrIứgqKt bởi tiếng hét của một cô gái, trong cái thung lũng nho nhỏ này, khỏi cầbTrn nghĩAv cũng biết chủ nhân tiếng hét là ai, King khẽ nhún chân, cảIzN ngườxBMi hắEtn như đIzNược bọc trong một vầlZbng ánh sáng nhè nhẹ, lao thẳng về phía căn phòng Linh đxBMang ở.
Tay khẽ phấQNt, cánh cửa phòng vốn đXzang đXzóng chợt mở ra như thểVH khóa cửa không tồn tạIzNi vậy, một tiếng đrhlộng cũng không có, khóa cũng không hề bịid tổn hạNi, cho thấoxfy trình đIộ sử dụng lực xảrhlo diệu cùng bàn tay tinh tế đidến cỡ nào. BảZdQn lĩpnh này nếu dùng đbTrểqt nửa đynêm thâu hương trộm ngọc hay xông vào tiệm vàng chắhxoc chắMTn sẽ có thểQN làm đTXAạTo tặc nổi danh một thờNXi.
Trên thực tế, đfzây cũng là một lầpn hắMtn tìm đMTược trong chân lý kỹ năng này, của một tên vua trộm mấzPy trăm năm về trước.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, làm hai nhân vật trong căn phòng nhấIzNt thờpi chưa kịidp chú ý đXzến ngườxAi mới đnến, cô gái thì vẫn đFgpang trùm chăn ôm đMTầdIu mà hét, còn cái bóng trắTng đtVang lơ lửng cách cô chưa đrhlến nửa mét kia, vẫn đqFTang không ngừng làm đrEyủ mọi loạKRt biểfrIu cảfzm mà nó cho là đXzáng sợ nhấEtt, đZdQểxBM… dọa ma cô ta.
Đúng vậy, cảqFTnh tượng đZrZập vào mắtt King lúc nhẹ nhàng xông vào phòng là một màn kì dịXz trên, sở dĩNX hắIn lặng lẽ vào phòng vì muốn tận mắqtt xem nhân vật có thểZdQ giấfrIu đtVược thầynn thứync cảAm ứoxfng của mình là kẻ ba đFgpầNu sáu tay nào, nhưng không ngờn đrEyó lạni chỉoxf là một con…ma.
…
Linh đynã sống mườNXi tám năm trên cuộc đTXAờQpi này, có vui buồn hờBan giận, có may mắbTrn đzen đhxoủi, nhưng cô thật sự cảhxom thấAvy ngày hôm nay là ngày đIzNen đxAủi nhấKRt trong cuộc đzPờzPi mình, có lẽ bấtt hạBanh mấty chục năm nữrhla của mình đoxfã đQNược dồn hết vào ngày hôm nay mấVHt rồi.
Đang nằoxfm suy nghĩz miên man về nhữidng kinh biến trảzi qua trong ngày, cô trằzPn trọc mấfrIt ngủ, nên dự đTịqtnh ra ngoài ngắlZbm cảrEynh một chút cho khuây khỏa, ai ngờgqK vừa đaứlZbng dậy khỏi giườpting. Bỗng cánh cửa sổ bên nhà từ từ mở ra.
K....ẹ...ẹ....t....t
Một luồng gió lạKRnh lùa vào làm cô đdIột nhiên cảJqfm thấKRy sống lưng lành lạTXAnh.
Mà quảyn thật là lạxAnh, từng luồng gió âm u thổi dít vào làm cho ngườtYi ta cảqtm thấhxoy dựng tóc gáy. Linh run rẩKRy tiến đxAến nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì cánh cửa bỗng đzPập liên hồi, rồi một bàn tay trắtng toát nhô ra bám vào thành cánh cửa...
Gió cũng mạqtnh hơn, tiếng cửa kêu cọt kẹt....cọt kẹt......hòa vào tiếng gió thét gào khiến ai cũng phảKRi run lên vì sợ....Một tiếng nói run run vọng lạBai từ phía cửa sổ...
“Sống....s...ố...ng....”
Bên phía cửa sổ đgqKối diện, đNột nhiên hiện ra một hình bóng mơ hồ, một cô gái, không, cũng chẳng nhìn rõ là nam hay nữz, nhưng với mái tóc dài che phủ phầIzNn lớn khuôn mặt đtó, có lẽ là nữgqK, tà áo trắrhlng đEtung đTưa trong gió bồng bềnh lấJqfp đhxoi tứtY chi, đFgpôi mắfrIt không có lòng trắnng, cũng chẳng có lòng đxBMen, đidập vào mắtVt ngườTTQi xem là một mảrEynh u tối, đten đNặc, không có chút sinh khí nào.
Ngũ quan của bóng trắTng này mờgqK mờEt ảNXo ảKRo, không thấNXy đdIược rõ ràng, nhưng chính vì không rõ ràng mới làm cho ngườrVti nhìn vào có một cảNXm giác sợ hãi không thành lờKRi, có lẽ con ngườTTQi luôn có nhữynng nỗi sợ hãi vô danh với nhữNng gì mình không biết rõ đMTược.
Bóng trắJqfng hiện ra chưa đNược nửa giây thì đBaã biến mấfrIt, đtVểdI lạbTri cô gái ngơ ngác, mặt trắZrZng bệch đnứrEyng đtó.
Chỉp còn cánh cửa sổ mở toang toác với từng cơn gió lạJqfnh ùa vào...
Linh không phảrVti là ngườidi quá nhát gan, nhưng cũng giống như nhữgqKng cô gái bình thườNXng, cô sợ chuột, sợ rắzn, mối, côn trùng các loạKRt, và nhấQNt là sợ ma, nhưng hôm nay gặp quá nhiều chuyện kì quái rồi, đMtang đgqKau hết cảlZb đRRJầIzNu, nên cô theo bảZdQn năng nghĩKR là mình bịFgp đbTrảid kích quá nhiều rồi bịxBM sinh ảTo giác, chán nảKRn, cô quay đTầqFTu đXzịnnh lên giườtng ngủ cho yên chuyện, dẹp hẳn sang một bên cái suy nghĩA ra ngoài ngắptim cảQNnh. Dù tim vẫn đzPang đZdQập tango, nhưng nếu lúc này không ngủ đNXược thì thầIn hồn sẽ nát thầNn tính, trực tiếp thành ngườIi đaiên mấrEyt cũng nên.
Vừa kéo đfzược cái chăn lên ngang ngườTXAi, đMTột nhiên cô thoáng thấxBMy có một cơn rét lạnnh chạMty dọc sống lưng, theo bảxAn năng, cô ngẩTXAng đhxoầfrIu, hoang mang nhìn ra xung quanh, nhớ lạdIi cái bóng trắAng vừa rồi, nỗi sợ vừa đaược bỏ qua lạFgpi âm ỉfz trở lạMti với một tốc đKRộ không thểZrZ tưởng tượng nổi.
Linh cũng không phảAvi nhìn quanh quá lâu, vì ngay khi cô quay đtầKRu sang bên trái, một khuôn mặt kinh dịQN, với hốc mắTTQt đJqfen ngòm, cái lưỡi dài ngoằAng đJqfỏ lòm phủ trên gương mặt trắrEyng bệch, đfrIang đVHung đIưa trước mắat cô nửa mét.
ĐạZrZi não Linh chợt ngừng hoạJqft đzPộng, nhưng tay, chân, miệng của cô vẫn hoạtt đZrZộng mà không cầFgpn thứpti này chỉgqK huy, và thế là mới có một hồi kểxBM trên, chàng trai xông vào căn phòng nơi mà cô gái đTTQang chùm chăn ôm đoxfầoxfu, chân giẫy giãy đTTQạrEyp đtYạqtp, miệng không ngừng la hét và con ma lơ lửng cách đlZbó nửa mét.
…
Xác đMTịAnh nhân vật có thển vô thanh vô thứync xuyên qua cấIm chế của mình chỉdI là một con ma, King cũng thảxA lỏng đBai phầMtn nào, với đlZbủ loạNXi kiến thứoxfc