Chương 112
Frozen vs Bat
Chiến đbấbu đQyNã diễn ra đCbxược hơn một giờRTY.
Ngoạwfi trừ một số quân cờS đhWặc biệt, còn lạVLi tấCbxt cảs nhữbQQng quân khác đLsều bịTb kẹt trong trạUqng thái tê liệt. Có chiến đjấQyNu, có giằxPng co, có chạhSy chối chết. Nhìn chung, sinh tử tự thân khó lo, mọi ngườxPi cũng chẳng còn hơi đxPâu ý thứLc mình có còn là một quân cờtk hay không nữtka, chỉccu có toàn lực liều mạsng mà sống sót.
Ma tộc mạhSnh hơn con ngườhSi rấpTt nhiều. NhấNhqt là khi nhữyyvng ngườNhqi sống sót tới đhSược đLây đLều chỉP toàn nhữsKXng ma pháp sư, hoặc ngườUqi có khảCbx năng cận chiến yếu ớt. Bởi vì trong vòng vây của đqNám tử đQRAồ biến dịS, nhữUqng tay cận chiến giỏi đLsều đfjã ngã xuống phầSn lớn rồi.
Trung Thành bấPfVt lực nằfjm đKLNối thoạKMi với Lee Ji Won, chứMjMng kiến thanh niên này bi phẫn mà tự sát, cũng chỉTb thở dài một hơi rồi gục ở đLó, không còn đypfứpTng dậy đhWược nữzda. Trong khi đCó, Frozen gầPfVn như đTdã sống dở chết dở, máu toàn thân mấCt quá nhiều, khuôn mặt đhWã muốn trắMng lạVLi càng trắcUwng, có lẽ chỉsKX kiên trì đvYzược một chút nữPa. Claude đfSã bắuhKt đbầYGu cạYGn năng lượng, ngay từ đAtIầCbxu trận, hắqn đLã đzdụng phảpTi một con Ghouls biến dịs, hoàn toàn không đCánh trảs đuhKược cái nào, tấMt cảUq năng lượng chỉAtI dùng đbQQểxP liều mạzdng chạVLy trốn.
Có lẽ ngườIci thảQRAnh thơi nhàn hạNC nhấvYzt trong các quân cờq là kịjcs sĩj Robert.
Tấft cảbQQ công việc hắtkn cầQRAn làm là: luôn luôn lắXCPng nghe, lâu lâu tỏ ra thấhSu hiểccuu. Hind El Hinnawy như gặp đwfược bạMn tri kỉuhK, chỉccu hận không bổ luôn cái đypfầPfVu rối bù của mình ra đNhqược, đCểP khoe ra hết mớ suy nghĩAtI hỗn tạbp trong đhWó cho hắsKXn. Cô gái này hồn nhiên không nhận ra hắhWn đfjã thành công tiến tới trước mặt mình, chỉS cách một sảbi tay.
“LạPi nói lúc đsó, ta chỉNhq muốn cho Lisa có đyyvược năng lực giống như mình, hai chúng ta sẽ cùng nhau chơi thật vui ! TạSi sao chịKLN ấqy lạcUwi cứjcs chết đLi như vậy. Ta rấzzbt buồn, ta muốn thấhSy Lisa. Vậy nên ta đpTành phảhWi chế tạYGo một Lisa khác.”
“Ồ, chế tạhSo kiểbu gì vậy !?” Robert hỏi với bộ dáng nhiệt tình quan tâm. Trong đpTầTbu lạMi hận không thểQRA một kiếm xiên táo con nhỏ bệnh hoạbn này, nãy giờIc dù bỏ ngoài tai phầKLNn lớn, hắbn vẫn đLược tiếp thu một số nghệ thuật nhân loạPfVi không nên biết, làm đLsầAtIu óc kịTb sĩP muốn hỏng mấcUwt. Nhìn cô gái có vẻ yếu ớt cách mình có một chút, dườbng như chỉIc cầfSn mạhSnh tay vung kiếm là nó sẽ bay đXCPầuhKu, Robert buồn bực muốn chết, cơ hội chỉzd có một lầUqn, nếu hắPfVn không công kích nhanh hơn tinh thầyyvn lực của đxPối phương phủ xuống, thì thế nào cũng lạbi trở thành một con rối mặc cho ngườKMi ta chém giết khác. Tuy buồn bực, nhưng hắtkn cực kỳ nhẫn nạMi ứTbc chế tâm tình của mình xuống, cố gắRTYng vào trạyyvng thái: “Hít vào tâm tĩbQQnh lặng, thở ra miệng vẫn cườNCi.” Cái này là học của sếp mặt lạfjnh, không ngờRTY lúc này lạzdi cứCbxu đLược hắSn một mạzzbng.
Nếu không, với tinh thầfn lực của Hind El, hắcUwn có ý đMồ hay ho gì thì cô ta đyyvều cảQyNm nhận đLsược. Duy chỉvYz có cảjcsnh giới “vô niệm” này là ngoạsKXi lệ. ĐầsKXu óc luôn ở trạXCPng thái trống rỗng, tuy không có gì nhưng mọi thứRTY đXCPều đuhKã đKLNược lên kế hoạxPch từ trước, chỉpT lấLy sự trống rỗng đxPó che đji mà thôi.
Hắwfn sắYsp thành công. Ở khoảfjng cách này, mỗi khi Hind El thở mạjnh ra vài hơi, hắNCn cũng có thểwf nghe thấwfy, ngửi thấyyvy. NhịCbxp tim kỵ sĩP đVLập nhanh lên mấyyvy lầqNn, dù hắvYzn vẫn tận lực khắtkc chế, nhưng làm sao mà hoãn cái sự sung sướng đqó lạUqi đtkược.
“Ta muốn gặp lạsi Lisa, ta rấzdt nhớ khuôn mặt chịKLN ấtky, vậy nên ta bắwft một đQyNống ngườSi, cắxPt tỉvYza khuôn mặt bọn họ, nhưng chẳng ai giống Lisa đYsược cảS, họ đqều xấfju quá. Ngươi biết không nè, hồi nhỏ mọi ngườqNi đsKXều khen ta có hoa tay đzzbấLy nhé, ta viết, vẽ hay nặn tượng đTdều đsược khen cảS đbQQấYGy...”
“Con bé bệnh sắLp chết viết ra cái gì mà chảyyv đCược khen.” Robert thầMjMm nghĩQRA, nhưng mặt vẫn tươi như hoa:
“Ồ, đIcúng rồi, do bọn họ quá xấQRAu ! Nếu vậy tạpTi sao chịKLN không kiếm cô nào thật xinh ấsy, ngườKMi xinh xắsKXn thì sửa kiểUqu gì cũng xinh, Lisa có khuôn mặt xinh xắMn thì cũng hạvYznh phúc luôn...”
Càng nói càng nhảSm, Robert cũng chảqN hiểTbu mình vừa phun ra cái khỉC gì nữsa. HắbQQn đbã tìm đyyvược cơ hội rồi, ngay khi con bé này thở dài lẩbm bẩqm: “Ta rấqt muốn gặp chịhS ấpTy....”
“Vậy đRTYơn giảTbn thôi, xuống đyyvịypfa ngục mà gặp nhé.” Robert vung kiếm.
Lưỡi kiếm nặng nề quét qua cầRTYn cổ nhỏ bé, không phí chút lực nào đLã đPem cảKM cái đvYzầqNu với con mắhWt trợn trừng ngơ ngác kia bay lên, đNhqầsKXy vẻ bấCt ngờNhq.
Thành công, nhưng khuôn mặt Robert chẳng có lấqy chút nào vui mừng. HắTdn thở dài, cắpTm kiếm xuống đKLNấVLt, nằIcm ra sàn, dạhWng chân rạwfng tay, nhắTdm mắRTYt mở miệng hét lớn, đRTYạxPi khí lẫm lẫm:
“Coi như ông đPen đuhKủi, lạji đYGây, muốn chém muốn giết thì tùy, kêu lên một tiếng kiếp sau ta đsKXầSu thai làm ông nội cô !”
“Khục....khục... Ngươi thật thú vịQyN.” Đáp trảvYz lạzdi hắzdn là tiếng cườcUwi trầPm đfSục của Hind El Hinnawy. Cái đVLầCbxu đyyvang bay mòng mòng trên không lạfSi trôi nổi như vô trọng lực, nhìn hắbn đKMầccuy hứTdng thú.
Robert chém một kiếm mới biết mình sai lầsKXm rồi. Con nhỏ đpTiên khùng này chưa một giây nào buông lỏng kiểxPm soát trí óc hắpTn. Hình ảypfnh đTdôi mắqt hắNhqn nhìn thấbQQy hoàn toàn là giảccu. Tuy cảNCm giác chém vừa rồi khá thật, nhưng Robert làm bạuhKn với kiếm bao nhiêu năm, rốt cuộc vẫn cảIcm thấcUwy nó không đLúng lắuhKm, đfúng chỗ nào hắXCPn không giảRTYi thích đPược, nhưng nhìn cơ thểYs chẳng có giọt máu nào bắfjn ra kia, hắQyNn ngốc mấqy cũng biết mình trúng chiêu rồi.
“Mẹ nó, ông đMjMây thông minh cảfj đNhqờtki, không ngờsKX lạSi bịTd một con đvYziên lừa tình. Ta xxx....”
...
Ánh mắXCPt Simon dầwfn dầzzbn trống rỗng, chút sinh mệnh cuối cùng cũng từ từ tiêu tán.
Từ vùng eo hắNhqn trở đbQQi đjã biến mấvYzt hoàn toàn. CắXCPm ngập vào lồng ngực vạNhqm vỡ của hắhSn là hàm răng sắKMc nhọn bóng loáng của tên Ghouls đxPã tiến hóa, nửa ngườTbi nửa dơi kia.
Cây thương trên tay vẫn luôn nắNhqm chặt đQRAã gãy thành mấzdy đccuoạwfn, rơi xuống sàn nhà phát ra nhữQRAng tiếng đfinh đyyvang đQyNơn đSiệu.
Sinh cơ của đsối thủ đNCã đAtIoạfSn tuyệt làm tử đKLNồ hú lên một tiếng khoái trá, mấSy vết thương trên ngườUqi nó đKLNang lành lạTbi với tốc đjcsộ nhanh chóng, mắccut thườuhKng cũng thấuhKy đTbược.
Chiến đQRAấtku kết thúc lập tứtkc đtkược bảMng đCbxiều khiểUqn báo cáo lạYsi. Cảzd hai vịYG vua đIcều nhìn thấcUwy, King biết nhưng không hề đIcểM ý, hắPfVn biết tên Ghouls này sắMjMp đqNược Richard dùng vào việc gì, tạbQQm thờVLi vẫn không thểKM cảTdn trở con đUqườVLng tới chỗ phận pháp trung tâm của hắbn. Richard thấLy chiến đLấSu này đKLNã kết thúc thì mừng rơn. Lượt của hắYGn đYGã tới, Richard lập tứfc đVLiều tên Ghouls này về, ngay tạTbi vịvYz trí căn phòng của hắbQQn.
BảSng đcUwiều khiểPn chỉyyv cầhSn ra lệnh bằAtIng ý niệm, Richard chẳng tốn mấypfy hơi đNCã di chuyểxPn đyyvược tên Ghouls này tới đfiểqNm đQyNến.
Mọi sự xong xuôi, Richard nở nụ cườji bỉQRA ổi đjặc trưng với Shaorin:
“Chào nhé, không chơi với ngươi nữsa !”
HắLn đuhKưa tay lên vẫy vẫy một cái tiêu sái vô cùng rồi cảbQQ ngườhWi bọc trong bạzdch quang, biến mấbQQt nhanh chóng.
Cùng lúc đbó, một luồng ánh sáng khác cũng nhanh chóng hiện lên thay thế hắqn.
Tên Ghouls đtkã hoàn thành tiến hóa này vừa xuấccut hiện đbQQã gào lên mấXCPy tiếng khí thế vô cùng, lông tóc dựng đyyvứMng như vừa bịtk đwfiện giật, mắLst đPfVỏ long lên xòng xọc, hoàn toàn phát huy hết cái đQyNẹp của một dã thú tiêu chuẩyyvn.
Khi quân cờf thuộc hai phe khác nhau gặp nhau trong cùng một gian phòng, chỉf có bên thắfng mới đTbược đsKXi tiếp, nhưng có một ngoạQRAi lệ đvYzặc biệt, đzzbó là quân King.
Trong cờtk vua có một phép chuyểSn đccuặc biệt trong nội thành, gọi là hoán vịpT. Quân vua có thểwf tùy ý thay đjcsổi vịzd trí với một quân cờQRA khác, thườqng là quân xe, sau đcUwó vịC trí của cảM hai quân cờcUw đYsều thay đIcổi. Bàn cờqN này đsKXặc biệt hơn một chút, quân vua ở đCbxây có thểQyN sử dụng thuật hoán vịtk này một lầypfn, kêu gọi một quân cờYG khác lên thế mạTbng, còn mình có thểccu rờNhqi đhWi.
Richard chính là dùng thuật cờUq hay ho này đwfểC níu chân Shaorin, còn mình thì nhanh chóng phóng tới chỗ King.
...
Mặt sàn đjcsã kết lên một tầtkng băng lạSnh, khói xanh tỏa ra nghi ngút, tràng cảUqnh giống như bên dưới là một đcUwầjcsm nước sôi chứLs không phảqNi mặt băng vậy.
BấsKXt kểsKX nóng hay lạLnh, nhiệt đMộ không khí thay đKLNổi cũng đfều có thểNC làm cho cảsKXnh tượng xung quanh vặn vẹo.
“Ngươi chạYsy quanh suốt từ nãy vì muốn chế tạMjMo mặt băng này !?” Lão Bat nhếch mép cườsi nhạNhqt.
Một dơi một ngườNCi cùng đhSứMjMng trên mặt sàn băng lam đNhqẹp mắhWt ấPy. Vốn đPây là môi trườbQQng rấYst có lợi cho Frozen, nhưng khuôn mặt cô ta so với một bà lão gầTbn đbấCbxt xa trờNCi chẳng khác là bao.
ĐểQRA tạIco ra môi trườbQQng bằqng băng này gầQyNn như đKLNã muốn mạMng của Frozen, lúc này còn đyyvứKLNng đKLNược cũng đyyvã rấLst miễn cưỡng, đKMá ma lực không còn, mana không có chỗ bổ xung, dùng một là ít đLi một. Hoàn cảLnh cực kỳ xấtku.
Nhưng con ngườfi khi lâm vào tuyệt cảNCnh thườsng có một sứyyvc mạKLNnh kỳ lạTd chống đhSỡ, ngườzdi ta hay gọi đNCó là sứhSc mạpTnh niềm tin. ChỉQyN cân có chấIcp niệm không buông, thì toàn bộ tiềm năng của cơ thểccu sẽ đhWược khai phá hoàn toàn, Frozen chính là nhờXCP vào nguồn sứjcsc mạyyvnh vô danh này chống đTdỡ cho tới tận bây giờf.
Đinh...
Mũi kiếm băng đtkâm xuống mặt sàn, nảsy lên nhè nhẹ, tạfo ra tiếng đNhqinh đqang êm tai, chính là câu trảUq lờccui của Frozen dành cho lão Bat.
Sát chiêu mạhWnh nhấst của băng hệ pháp sư.
Cánh đPồng băng.
Lên.
Mũi kiếm vừa nảMjMy nên nhè nhẹ, cảQRA mặt sàn bằPng băng như cùng sống dậy, theo sau đTbó, từng cột băng trụ phóng lên ngập tràn. Nếu nhữKMng băng trụ này màu xanh, bạwfn có thểTd liên tưởng đMjMến một ruộng lúa bạsKXt ngàn. Tiếc là chúng màu lam, lạYGi còn tỏa ra nhữpTng đQyNợt hàn khí nặng nề, có thểbQQ đccuóng băng cảpT thịhS lực ngườbi xem.
Ma khí có thểTb ăn mòn, vô hiệu hóa mọi loạtki năng lượng siêu nhiên, nhưng với nhữfjng thứL hữSu hình hữCu chấQRAt như băng trụ, hiểAtIn nhiên không thểbQQ cảqn phá.
Lão Bat trợn trừng con mắft, tràn đhWầSy vẻ không tin tưởng. Chỉf một phút sơ sảLy, một thân dơi già đLsã thành cái tổ ong không hơn không kém, máu không tự chủ đbQQược bịuhK ép phảYsi phun ra như suối. Đối với vampire sống, đfji lạfi đpTều nhờj máu, hiểhWn nhiên việc này rấzdt đsáng sợ.
Đây là lầfn thứjcs hai lão Bat ăn quảMjM đKMắVLng từ con ngườLi. Nguyên nhân vẫn không thay đYsổi.
“Ta đjã nói rồi, đsKXừng xem thườqNng con ngườKMi...” Giọng nói yếu ớt vô cùng, nhưng lão Bat vẫn nghe ra sự châm biếm sâu sắMc.
Grừ...
“Mới có vậy đjcsã đtkắVLc chí sao !? Lũ sâu bọ này !”
Từng sợi lông trên cơ thểMjM