Chương 13
ThầNn tiễn và sự kiêu ngạocQo
Lưng bịqmo cắVwim hai con hao nhọn, mũi đqmoao có lẽ đyqã chạhm đRTến phổi làm hắoVHn hít thở không thông, nhưng thầyQqn tiễn vẫn cắEn răng chịQftu đPhựng. Hắhn dùng tốc đkNộ nhanh nhấwt của mình lao về phía Takeshi, thật sự muốn một cước đmLạluSp chết tươi tên đkNáng ghét này.
Vút vút vút
Tiếng xé gió sau lưng làm ThầEn tiễn cũng phảSqri thấBy ớn lạLLhnh cảN xương sống, hắfBn thét lên một tiếng rồi liều mạkNng dùng linh lực bao bọc toàn bộ cơ thểcR, tuy thế vẫn không ngăn đXhược loạXyKt phi tiêu cắrym phầdm phập lên lưng mình, chỉoVH làm cho chúng đZvỡ cắQXm sâu vào trong cơ thểWGo thôi.
Tuy vậy, hắRn vẫn bịyq đmlQấfBy văng lên thêm vài bước về phía trước.
Chưa kịVwip đOEịhmXnh thầTn lạqxi, ThầyQqn tiễn đdã thấQfty bụng mình đjrjau nhói, hắTn gian nan ngẩBng mặt lên thì thấocQy đryối diện mình là một khuôn mặt quỷ quái dữqx tợn, với hai chiếc sừng nhỏ trên đGgkầqmou, đidã nhìn qua cảRw chục lầfBn rồi, tấjrjt nhiên hắqn biết, đrqWây là thứmyRc thầwn của Takeshi. Lúc này, bàn tay lực lưỡng của nó đidã đPhặt trên bụng hắQXn, hai chân dẫm xuống đQXấcRt, phát lực.
Uỳnh… Không khí như bịRT chấfan đyqộng bởi một quyền đoVHánh ra từ cánh tay mạqnh mẽ ấKPmy, dư lực chấZvn văng toàn bộ nhữryng phi đLLhao, phi tiêu cắgEm trên lưng ThầTn Tiễn.
Hộc…
ThầcRn tiễn không kềm đyqược mà phun ra một ngụm máu tươi, rồi bay như một cánh diều dứmLt dây về hướng ngược lạBi, năm xõng xoài trên mặt đEấwt. Dù có linh lực bảido vệ, nhưng cơ thểSqr hắwn lúc này cũng đyQqã bịh nội thương nghiêm trọng, thật sự đRTã mấuOZt khảkN năng hoạQftt đKPmộng.
Bên trong xe ngựa, Takeshi sắjrjc mặt âm trầwm nhìn ra ngoài, trên tay hắtTn vẫn còn cầkNm một lá bùa đBang bốc khói, trong khoảuOZng thờluSi gian cực ngắryn, hắTn đcRã triệu hồi ra thứcRc thầmlQn giáng một kích thật mạQwnh vào Thầwn tiễn đfaang lao đmLến, và hắwn đTã thành công, đgEối thủ mà hắqmon cảjrjm thấQwy đVwiáng ghét nhấRt, giờoVH này đwã nằNm xõng soài đXyKằjrjng xa. Sau khuôn mặt âm trầgEm của mình, nội tâm hắmyRn đgEang âm ỉqx kích đrqWộng thật lớn.
Sướng quá.
Đánh đRTược kẻ mình ghét thật sự cảdm thấmlQy rấrqWt dễ chịtTu, cảidm giác khoan khoái làm tâm tinh hắPhn như đEược gột rửa, có vẻ sắyqp có đPhột phá về mặt cảfanh giới đuOZến nơi.
“Shirayuki.” Takeshi gọi.
“Vâng, thiếu chủ ! “ Shirayuki phủi phủi lớp bụi rồi ứluSng tiếng.
“GiảgEi quyết nốt cho xong đXhi.”
“vâng.” Cô ta đháp một tiếng rồi từ từ tiến về phía thầWGon tiễn, hai tay cầBm hai thanh Kunai (http://media.giantbomb.com/uplo/6/66178/1181587-kunai7.jpg) thay thế cho hai thanh tiểidu kiếm vẫn còn cắocQm trên lưng hắTn.
ThầRwn tiễn nằwm vùi mặt vào đfaấuOZt cát, máu từ nhữoVHng vết thương vẫn rỉqx ra từng đRTợt, cơn đqeau từng chập kéo đgEến làm hắRTn rấNt nhanh đqmoã lâm vào mê sảKPmng.
…
…
“ThầOEn tiễn, con có biết ngườRwi tu chân chúng ta khác với phàm nhân ở đXhiểkNm nào không !?”
“Đó là chúng ta có thểfa sử dụng thiên đuOZịrqWa linh khí đGgkểGgk cảqi tạido cơ thểkN, tu luyện đjrjến cảGgknh giới cao có thểyQq đryiều khiểSqrn thiên đhịda linh khí đtTểQft chiến đRwấmLu.” Thiếu niên thầhn tiễn dùng ánh mắoVHt kiên nghịw nhìn vào lão nhân trước mắkNt đmyRáp.
“vậy con có biết thiên đocQịOEa linh khí trên thế giới này từ đwâu mà có không !?”
“Không phảhi từ khi thiên đkNịRwa mới thành hình đfaã có rồi sao ạw !?”
“Sai rồi, toàn bộ thiên đqmoịhmXa linh khí trên thế giới này, hay đhmXúng hơn, toàn bộ các loạRTi thuật pháp, sứqxc mạTnh không phảhi của con ngườrqWi trên đRTịqea cầgEu đWGoều đqmoến từ một thứhmX. “ Ông lão nhắhm mắcRt vuốt râu bắidt đidầqu giảOEng giảwi.
“Sao nghe giống đqxịidnh nghĩcRa về cube của IMI thế ạh !?”
“Hừ, ngườwi của IMI luôn tự phụ là biết hết mọi thứgE, còn muốn tính ra khảyQq năng sử dụng sứwc mạyqnh bảqn nguyên đwịQfta cầrqWu của từng ngườNi, bọn chúng còn cuồng vọng hơn ngườfai tu chân chúng ta, nhưng quảqx thật cũng có vài phầuOZn bảmlQn lĩfBnh.”
“vậy tứrqWc là đqúng rồi ạN !?”
“Đúng, cube của IMI, hay đRTịWGonh giới lập phương của chúng ta, đmyRều là một thứtT. Khối vuông vĩjrj đXhạdi đWGoó là khởi nguồn của mọi loạQwi sứSqrc mạmLnh trên thế giới này, chỉKPm nhữSqrng ngườqxi đmLược chọn mới có thểmyR vận dụng đqxược sứyQqc mạXhnh của nó, từ đqeó diễn hóa ra nhiều khảRw năng khác nhau, trong đmlQó, thuật tu tiên của chúng ta là công pháp có thểluS khai thác đQftược sứmLc mạtTnh của thứXyK này nhiều nhấqet. Sau này khi có thành tựu, con có thểcR đRTến tiên giới, hấXyKp thu tiên khí, còn mạXhnh gấQftp trăm lầryn hấqmop thu linh lực ở đWGoịqa cầQwu này.”
Nhìn thật kỹ thiếu niên trước mắWGot, nhìn vào ánh mắmyRt kiên nghịGgk, cơ thểB chưa phát triểyQqn hết nhưng tràn đBầryy sứjrjc mạRTnh của hắBn, ông lão khẽ gật đtTầQwu tán thưởng rồi nói tiếp:
“NgườBi tu tiên chúng ta, ngay từ nhữXyKng bước đyQqầPhu đdã đocQược xác đfaịqmonh là đZvi trên con đRwườjrjng không giống phàm nhân, con có hiểyQqu không !?”
“HiểRwu, thưa Trương lão.” Thiếu niên gật đXyKầjrju đHfXáp.
“Đã xác đkNịdnh là chúng ta không giống ngườTi thườmLng, vậy tự chúng ta phảqxi hiểqeu rõ bảLLhn thân mình, chúng ta ở một đWGoẳng cấSqrp hoàn toàn khác với bọn họ, vậy nên chúng ta phảkNi có một khí chấQwt đXhặc thù của mình, đyqó là gì, con biết không !?”
“Là kiên trì, không ngừng cố gắuOZng đBểuOZ giữfB lấSqry sự cách biệt đjrjó !?”
“Sai, là kiêu ngạdo, con phảidi luôn giữN đmlQược sự kiêu ngạcRo của riêng mình, và cũng luôn phảoVHi có thực lực tương xứtTng với sự kiêu ngạVwio đqmoó, thực lực của con, là đNểXyK bảoVHo vệ lấWGoy sự kiêu ngạfBo trong nội tâm này.”
“Chúng ta không giống với ngườNi thườqxng, chúng ta ở một đidẳng cấfap khác.”
“Công pháp tu tiên có thểRw đmlQiều đQftộng thiên đdịqa nguyên khí là công pháp mạKPmnh nhấGgkt có thểRT khai thác sứyQqc mạSqrnh của đluSịluSnh giới lập phương.”
“Là ngườmyRi có tu chấGgkt tu tiên, con phảryi lấOEy đkNó làm kiêu ngạrqWo, đyqó cũng là ranh giới lớn nhấdt giữQwa chúng ta và nhữmyRng kẻ khác.”
“Là kiêu ngạqeo sao !?” Thiếu niên khẽ lẩkNm bẩqmom, hắRTn ngồi đRwó nhắmlQm mắSqrt nhập đuOZịRnh, miên man suy nghĩVwi.
HắWGon cứkN ngồi như vậy không đQXểXh ý đocQến thờjrji gian, dùng nhữqxng lờXhi mà lão nhân nói đTểQw cọ rửa tâm cảdnh của mình.
…
Không biết bao lâu sau, thiếu nên Thầryn tiễn mở mắjrjt ra, cặp mắht hắmyRn lúc này anh khí sáng bừng, tràn đgEầidy một cỗ ngạQXo khí khó tảtT, tuy chỉOE mang mác, nhưng cũng nhận đQXược sự tán thưởng cùng nụ cườgEi hòa ái của ông lão, hắqxn cấEt giọng, giọng nói mạhmXch lạEc hơn trước đhây rấKPmt nhiều:
“Con hiểhu rồi thưa Trương lão, từ bây giờfB, con sẽ sống cùng sự kiêu ngạgEo này, không cho phép bấwt cứOE kẻ nào làm nó lung lay.”
Ông cụ vuốt chòm râu, mỉidm cườRwi rồi gật đocQầSqru hỏi:
“Nếu có kẻ nào đuOZó làm vấqey bẩgEn sự kiêu ngạNo của con !?”
“Đánh cho mẹ hắjrjn cũng không nhận ra đyQqược luôn.” Thiếu niên khẳng đqxịhnh.
“Nếu có kẻ nào muốn dẵmLm lên sự kiêu ngạqmoo của con !?” Ông lão nói tiếp.
“Đánh cho nó vĩdnh viễn không thểyq siêu sinh.”
“Tốt. Từ giờjrj, con sẽ là chân truyền đmyRệ tử của Trương Chân ta, tu chân giảXh hóa thầmLn kỳ duy nhấjrjt trên hành tinh này.”
…
“GiữR lấfay sự kiêu ngạhmXo à !?” ThầLLhn tiễn nằHfXm bẹp dưới đyqấKPmt lẩTm bẩhmXm, hắRwn đNang bắmLt đWGoầcRu mê sảqmong. Nhìn hình tượng của hắRTn lúc này quảtT thật chẳng ra sao, khuôn mặt anh tuấRn bịN vùi vào đrqWấmLt, mông còn hơi