Chương 2
Cậu học sinh lập dịNVu
…
…
Vô thầRZRn lịdtWch (non-god calendar) năm 32
Đã 22 năm trôi qua kểuT từ trận chiến một năm với chúng thầhOn liên minh. Loài ngườNXki đqqNã giành chiến thắtLng dù phảoUi trảoU giá bằmng xương máu của mấdy triệu phi công ưu tú cùng hàng tỉkE tấXtn kim loạArzi, nhữamNng thứmNi mà trước đnyây từng là nhữmNnng con robot đyờiXni mới nhấArzt, mang trên mình niềm tin và hi vọng của cư dân trái đYQoấLqdt.
Lớp không gian bên ngoài mặt trăng đuTược bao phủ bới một vành đihMai kim loạMi, nhìn từ xa như nhữfwCng lớp bụi sao xung quanh các hành tinh lớn nào đMOó. Mặc dù đzdã đfược quét dọn nhiều năm, nhưng số lượng quảuT thật quá lớn, nên các nhà lãnh đnạMOo cũng đnZành đkEểq mặc xác nhữXfng robot, chiến hạNbm này ở đfấXty.
Năm tháng qua đMi, nhữqng mảdtWnh kim loạbkmi vỡ vụn này không ngừng quay xung quanh mặt trăng, kéo theo vô số thiên thạWych nhỏ, thật sự đZIyã trở thành 1 phầCnn của ngôi sao đhOặc biệt này. CứyiL đkaYiểCnm đbkmầfu tiên của con ngườMi ở ngoài vũ trụ.
Mặt trăng. Khu dân cư số 5
Do có nhữmng thiết bịQG lọc oxi cao cấamNp mà tập đmNnoàn IMI đihMưa ra, nhữoUng khu dân cư trên mặt trăng ít thấNVuy có cây cối, dù sao vai trò lá phổi xanh của thực vật cũng không lạzdi đnZược với thiết bịnZ nhân tạno mà con ngườQGi làm ra. Có chăng cũng chỉnZ là mỗi nhà cố gắqng trồng lấfwCy 1, 2 cây gì đró trang trí cho có mà thôi.
Khu dân cư số 5 cũng chẳng phảzdi điXnịyiLa phương cao cấnyp gì, nhữzdng ngườihMi ở đmNnây đZIyều là lớp ngườqi đfwCầdu tiên tình nguyện lên mặt trăng sống thử nhữnng năm mới xây dựng. NhữNVung đdtWạNXki gia nhà giàu bỏ tiền ra mờzdi họ lên đqqNây, kiểmNim tra chấYQot lượng cuộc sống trước khi bỏ tiền ra xây nhữyiLng biệt thự tiện nghi cho riêng mình ở khu dân cư số 1.
Nói đfwCi cũng phảfwCi nói lạNmi, nếu không có nhữbkmng nhà giàu đMó bỏ tiền ra, nhữCnng ngườmNni sống ở khu dân cư số 5 này có lẽ cản đQGờCqi này cũng đbkmừng bao giờn mơ đNVuến cuộc sống tốt như bây giờm. Dù cảWynh vật có hơi đArzơn đNVuiệu, khắoUp nơi đfều ánh lên màu kim loạNVui, trắihMng xám, nhìn rấmNnt nặng nề, kết hợp với màu bê tông trên đhOườNXkng, thật sự cũng chẳng phảZIyi là cảyiLnh vật đqẹp đfwCẽ gì cho cam.
Tuy vậy, có chỗ mà sống là đyiLược rồi, nhấXtt là ở đihMây cũng không thiếu thốn thứNb gì. Trẻ em vẫn đzdược đArzi học, ngườtLi lớn vẫn có chỗ làm. TấCqt cảNVu vẫn an ổn sống dưới lớp bảyo vệ do cây cột to lớn mà tập đtLoàn IMI dựng lên từ lúc xây khu dân cư này tỏa ra.
Dù lớp bảRZRo vệ có thểCq cách ly đQGược với môi trườamNng chân không bên ngoài, chặn đZIyược nhữArzng tia đVSộc hạXfi của ánh mặt trờCni, ngăn không cho oxi thấArzt thoát. Nhưng nó cũng không thay thế đyược nhữWyng tia nắkEng mà mặt trờMOi vĩoU đXfạoUi tỏa ra, ngườCni dân ở đYQoây lúc nào cũng sống trong đkaYiều kiện thiếu ánh sáng mặt trờXti nên làn da của ai cũng có chút trắhOng bấWyt thườkEng.
Tuy vậy, nhiều ngườYQoi vẫn rấhOt thích làn da này, hơn nữArza, vitamin D cũng đQGược cung cấCnp đmNnầuTy đArzủ thông qua nhữCqng viên nén mà tập đhOoàn IMI bán ra với giá rẻ như nhữCqng viên kẹo dừa trên trái đoUấrt.
Không có nắdtWng, nhưng vẫn có mưa, tấLqdt nhiên là đmNiểM gột rửa đNVuườrrng phố, nhà cửa sau nhiều ngày tích lũy bụi bẩkaYn.
Và dưới cơn mưa này, là nhân vật chính của chúng ta
...
Cơn mưa có vẻ càng lúc càng nặng hạXtt, kèm theo nhữkaYng cơn gió lạnynh rít qua làm hai con ngườNmi dưới mưa dù đkaYang vấZIyt vảWy nép vào nhau che ô cũng chẳng thấNmy đVSỡ hơn chút nào.
TườVSng sóng vai cùng Linh, hai ngườmNii nép sát vào cái ô nho nhỏ của cô, mặc dù hắamNn đfwCã cố gắiXnng đCnấQGy chiếc ô sang che cho Linh nhiều hơn, làm nửa ngườdtWi bên trái của hắArzn ướt đCqẫm, tuy vậy cũng không có tác dụng là bao, thân hình nhỏ nhắVSn của Linh thỉNbnh thoảQGng vẫn run lên vì lạnnh.
Tườyng là một tên đtLầyybu gỗ, đQGương nhiên, nếu không có lẽ hắmn đQGã cố gắkEng ép sát vào cô nàng hơn, dù không ôm ấRZRp gì đYQoược, nhưng cũng phầihMn nào sưởi ấiXnm hơn cho cô. Khốn nỗi với bộ não vô cảihMm của mình, hắfwCn chỉiXn nghĩkE đrrược thế này :
“Hay là cậu cứNb cầLm ô đhOi một mình đwMi” Dù sao hắihMn có gặp mưa đMOá cũng chẳng ngạNbi, có lẽ nên nhườArzng chiếc ô trảNVu cô ấfwCy.
“Hừ, nếu thế thì công tôi chịbkmu ướt suốt từ nãy giờYQo là vô ích à !? Ở yên đnZó đnyi, đnầoUu gỗ.”
Linh đArzáng thương, thấyy hắdn đrri dưới mưa một mình, đmã không ngạXti khổ, chịRZRu ướt, mờZIyi hắtLn đXfi cùng, nếu biết đmược giờny này trong đQGầMu hắMn đMOang nghĩyiL gì, chắQGc cũng tứnyc đVSến xỉyu mấtLt, tuy vậy, ngườni này thật sự rấWyt ấCqm, bên phảMi thì lạArznh lẽo do nước mưa đNVuã thấnZm ướt tay áo của cô. Bên trái lạuTi có cảRZRm giác ấmNnm áp ôn hòa, rấWyt dễ chịdtWu, đriều này làm cho cô không tự chủ đhOược mà nép vào hắmn sát hơn. ThầmNim nghĩmNi, con ngườfi nhạtLt nhẽo chẳng có gì thú vịtL này nhưng trong nhiều hoàn cảihMnh lạmi đNVuem cho ngườfwCi ta cảyiLm giác rấmNnt ấamNm áp, an tâm, hơn nữIAfa, cái gì hắyn cũng biết, thật sự rấiXnt thầihMn bí.
“Cậu lúc nào cũng vậy, làm ra cái vẻ ngầqqNu ngầmu khinh đkaYờkaYi, có biết là bịCq nhiều ngườbkmi lên án lắtLm không !?” Linh bắYQot đLầIAfu kéo chuyện.
“Họ nói gì !?” TườkEng hỏi.
“Nói cậu là đLqdầtLu gỗ, máy tính biết đyiLi, không giống con ngườNmi.”
Quảr thật, TườkaYng đyúng là một tên đWyầkEu đihMá, hắamNn phảdtWn ứArzng lãnh đZIyạkEm với tấrt cảdtW nhữNbng ai muốn lạyi gầMn, kết thân với mình, không phảdi hắmNin cố ý bơ ngườXti ta, trên thực tế, hắYQon đkaYối xử với ai cũng như nhau, chỉZIy là khuôn mặt không cảnZm xúc ấCny của hắnn làm ngườZIyi ta xa cách mà thôi.
Linh biết rõ nhữwMng đihMiều này, bấWyt cứMO ai đLqdến bắnZt chuyện với Tườmng, hắamNn đNVuều không cự tuyệt, nhưng chỉf là ngườRZRi ta hỏi gì, hắnZn đXfáp nấyy, không bao giờNm có ý đMịArznh kéo dài câu chuyện một chút nào. Nhưng hắyybn luôn kiên nhẫn trảtL lờNmi tỷ mỉNb từng câu hỏi của ngườnZi ta. Thậm chí cảNm việc tình cảNVum, hắArzn cũng đVSưa ra nhữXfng giảfwCi thích dưới góc điXnộ logic, hợp lý rồi đwMưa ra nhữXtng phương án hợp lý nhấLqdt cho ngườkEi hỏi, nhữNbng lúc này, ai cũng cảNXkm thấmNiy hắwMn như là một bác sĩCq tâm lý vậy. Dù vậy, lâu dầNXkn, ngườMi ta cũng cụt hứiXnng với hắqqNn, mọi ngườNmi trong lớp lúc này chỉihM xem hắCqn như một cái bách khoa toàn thư sống, có gì không hiểVSu, cứNm tìm mr.biết tuốt này chắqqNc chắbkmn sẽ có câu trảzd lờnZi.
DầmNin dầZIyn, hắkaYn chỉuT còn ở đuTó, lặng lẽ như một tảRZRng đArzá nơi góc lớp, một tên tự kỉbkm toàn tập.
“Ồ, nói gì là việc của họ chứArz.” TườYQong đLáp với đNbiệu bộ chẳng hề quan tâm.
“Nè, nói xem, cậu nhạNmt nhẽo như thế, làm sao sống đrược vậy !?” Linh chu cái mồm nhỏ nhắwMn lên hỏi.
Ngồi cạdnh hắyn một năm rồi, Linh có thểkE nói cũng hiểXtu rõ một phầwMn nào tính cách của Tườmng, cô luôn cảfm thấqy hắyybn đQGến trườNbng chỉr đZIyểrr ngắdtWm nhìn, đMOúng vậy, là ngắMOm nhìn, hắmNnn thích nhìn mọi ngườIAfi qua lạri, đwMối thoạkaYi với nhau, thích nhìn các thầnyy cô giảamNng bài, thích nhìn mọi ngườdi họp nhóm chơi đCqùa, nhữkaYng lúc hắrrn xuấnZt thầoUn nhìn xa xa, ánh mắuTt hắihMn như là lóe lên nhữLqdng đfiểArzm tinh mang vậy, không còn lạfnh băng như thườLqdng lệ, mà rấnZt lấhOp lánh.
Nhưng hình như chỉYQo có mỗi Linh là hiểkEu đZIyược TườYQong không phảkaYi lúc nào cũng tỏ ra đmầmu đná như vậy, hắhOn đuTến ngôi trườdng này vì một việc gì đqqNó, chắfc chắnn thế. Vì với khảwM năng của hắLn, các thầihMy cô cũng phảhOi tự nhận là không bằVSng. Đã đqqNược đMOạwMi học IMI tuyểArzn thẳng, hắWyn cũng chẳng cầkaYn đmến trườiXnng làm gì. Nhưng hắrrn vẫn cứny điXnến, rồi cảXf ngày ngồi trơ ra như gỗ đRZRá.
“Ăn cơm, đkaYọc sách, ngủ.”
“Sặc, vậy còn chơi bờqqNi và đZIyi vệ sinh !?”
“Không nằwMm trong danh sách chính sự phảzdi kểQG.”
“Nói chuyện bực mình thật, đLúng là… thảZIyo nào bịVS ngườZIyi ta gọi như vậy !?”
“Nói gì vậy !?” TườZIyng muốn kết thúc việc nói nhảZIym này ngay nhưng không thểq, cô gái này thật biết cách gợi chuyện.
“Nói cậu là là siêu não, siêu máy tính, Wikipedia sống, ngườNmi ngoài hành tinh, mr.biết tuốt… Thiên tài trong lốt thằamNng quái dịNVu… nói chung là tự kỉM toàn tập.”
Đây đMOều là nhữnyng gì mà mọi ngườXti xung quanh ác ý ghép cho hắCnn, nhữNVung biệt danh này cũng phầIAfn làm cho một vài ngườCni đmNiểoU ý đNbến hắqqNn, nhưng cũng làm mọi ngườyiLi xa cách hắLn hơn.
“Ồ, nói gì là việc của họ chứhO.” Tườnng đamNáp với đyiLiệu bộ chẳng hề quan tâm lầVSn 2.
“Chính vì thế mới không ai thèm ngồi cạZIynh cậu đLó.” Linh thật muốn đkEánh cho tên này 1 trận.
“Chẳng phảiXni cậu vẫn ngồi cạynh tôi sao !?”
“Là do tôi cầihMn chép bài thôi.”
Chiếc bàn của Linh và TườYQong gầnn như bịYQo dồn vào góc tườamNng, khoảIAfng cách đkEến bàn trên, bàn bên cạVSnh xa đmNiến cảWy nửa mét, làm Linh có nhiều lầzdn xúc đWyộng muốn chuyểdtWn chỗ đLi cho rồi ! Nhưng ngẫm lạyi, thì cô cũng chẳng muốn nói chuyện trong giờArz học cho lắym, nên bàn trên bàn dưới có cách xa thì cũng mặc thôi. Hơn nữya, cô phảni ngồi cạynh đnZầzdu đLá này với lý do đfơn giảCnn, cô học không đYQoược tốt lắmNnm.
Cô ngồi