Chương 56
Cô gái không may mắKQAn.
Linh chạFQy một mạdZch trong rừng.
Dù bịdZ nhữNdng cành cây quệt phảZi đJau rát công cũng không màng, đIzoôi môi nhỏ nhắNCn cắNn chặt, chẳng biết có phảzJi vì thế không mà cô bỗng thấZy khóe mắnKrt mình có chút cay cay. Cô biết, so với Ren, mình còn thua kém quá nhiều, nhưng cảIzom giác tình cảVIm của mình bịJ ngườdi khác khuyên nhủ phảgLti gạcdt bỏ, thật sự không hề dễ chịIu.
Nhớ lạNi lầNdn đWRầPGPu tiên gặp hắVIn, tên ngốc đFQó ngồi lầdZm lỳ một mình ở bàn cuối, không nói chuyện cùng ai, cũng chẳng ai dám đPUến bắnjyt chuyện vì thái đUộ lạNCnh nhạNCt cự ngườChIi từ ngàn dặm của hắdZn. Ánh mắKQAt xa xăm, mông lung thờaPy ơ quan sát mọi ngườjci. Hệt như tấtdt cảPU chỉcd là diễn viên, cuộc đIờDvi chỉU là một bộ phim nhạoPt nhẽo còn hắnjyn là một khán giảP rỗi việc nhàm chán ngồi xem vậy.
“Này cậu, không thểPU thân thiện hơn với mọi ngườjci đLBược hảPU !?” Cô chống tay đnjyứoPng trước bàn hắChIn, khom lưng, mặt đNối mặt.
“Nói vậy là có ý gì !?” Hắvn đLBáp mà không buồn nhướng mắkqFt lên.
“Đừng có vờPGP vịWRt nữUa, cậu lúc nào chẳng thế !?”
“Lúc nào cũng ra cái vẻ cô đjcộc lạPnh lùng như sói vậy ý.
Rồi xa lánh mọi ngườPcDi, cậu như một tên ngốc vậy đPGPó.”
“HảAI, vậy thì có sao !? LạVIi gầKQAn mọi ngườChIi thì tôi đVIược cái gì vậy !?”
“cậu…”
Thế đaPyấDvy, lầdn đaPyâu tiên gặp mặt cùng nói chuyện đcdã bịN hắUn chặn họng. Nói chuyện với ngườZi này quảrgn thật làm Linh tứtdc chết. Nhưng hắtdn là ngườJi duy nhấzJt đrgnối xử với cô như vậy. Nhữdng tên khác không xum xoe bắPGPt chuyện thì cũng làm ra vẻ liêm chính rấlYt giảQkE tạIo. Thậm chí một số còn bắGPVt chước các style lạnKrnh lùng nhưng quan tâm sến phát ớn như mấVIy phim Hàn Quốc thờNi đKQAạtdi trước hay chiếu.
Nhưng ở ngườcdi này, hắkNn thật sự khác mọi ngườjci, ánh mắNt của hắIn không phảDvi vẻ lạnjynh lùng kiêu ngạNo, hay tỏ ra đUUnứdng đoPắUn, nghiêm chỉLBnh gì cảJ, mà thuầENNn túy là sự lạNdnh nhạkqFt. Như thểkN tấKQAt cảG nhữPUng gì sảhGdy ra xung quanh đAIều không liên quan đybến hắAIn vậy.
Cuộc sống phảWRi như thế nào mới tạPGPo ra một con ngườcdi với ánh mắNdt như vậy !?
Linh tò mò, và rồi bấPcDt tri bấENNt giác, cô phát hiện mình đtdã ở gầzJn hắLBn từ lúc nào không hay, thậm chí cô còn ở cạAInh hắnjyn nhiều hơn là ở với mấQkEy cô bạUn gái bằvng tuổi đrgnang suốt ngày đAWlàn đyECúm, chỉdZ trỏ xem anh nào đjcẹp trai, anh nào galan hơn kia.
Mới đJầIu chỉqf là tò mò, nhưng bây giờDv, cô cũng không hiểIu cảUUnm giác của mình ra sao nữKGa.
ChỉAI là, nghe nhữjcng lờUUni Ren nói, Linh có cảQkEm giác tim mình đrgnập mạAWlnh hơn trước, co thắgLtt cũng nhiều hơn trước, cảkqFm giác hụt hẫng, đqfau... rấgLtt đnKrau.
“Khóc vì ngườQkEi như thế thật sự không đkNáng mà, dám cá cậu ta còn chẳng thèm quan tâm nữAIa ý chứkN.” Linh dựa vào một gốc cây, cườPGPi tự diễu, lấENNy tay quệt quệt đSaSôi mắZt đQkEang ầVIng ậc nước của mình.
Sống mũi cay cay nhưng không hắNt hơi đVIược thật khó chịdu.
...
Ren thảvn nhiên mặc quầGn áo vào, trước con mắdZt sưng húp nhưng vẫn rực sáng vì phấtdn khích của kịnKr sĩN cùng Claude.
Hai tên này chỉPGP còn mỗi cái đIầLBu trên mặt đPcDấyECt, nhưng khuôn mặt không tìm thấaPyy chút hối lỗi nào, vẫn ra vẻ hiên ngang chính nghĩVIa, như nhữWRng chiến sĩNd vĩEAk đkqFạoPi sẵQkEn sàng chết vì lý tưởng vậy.
“Frozen, nói xem, nên xử lý hai tên này thế nào đVIây !?” Ren ngồi trên một tảPcDng đnjyá, nhạVIt giọng hỏi với Frozen vẫn còn đyECang đrgnỏ mặt ở bên cạdnh, vừa rồi cô chạnKry ra quên không mang theo quầGPVn áo, đNdúng lúc lọt xuống cái hố mà hai tên này đtdào lên. Thật sự rấSaSt mấSaSt mặt.
“Có nên móc mắkNt ra không !?” Frozen phẫn hận nói.
“Ý hay.” Ren cườdi lạENNnh.
Hai chiến sĩEAk dũng cảUm nghe đzJến đoPây cũng thấSaSy lạyECnh gáy, Robert ho khan một cái rồi cườAIi giảkN lảQkE:
“Việc này, Queen.... nghe nói King cầNdn bọn tôi đrgnểNd làm gì đJấgLty cơ mà !? Cô không thểUUn bỏ qua lờAWli ngài ấtdy chứQkE !?” Đến cuối câu giọng hắjcn lạKQAc hẳn đAIi, nghe như sắKQAp khóc đoPến nơi.
Claude gật đEAkầaPyu liên tục, khổ nỗi cổ hắvn hơi ngắENNn, nên phầFQn nhô trên mặt đkNấAWlt cũng chẳng là bao, cố gắIzong gật đENNầIzou thoạybt nhìn rấPUt buồn cườPi.
“Yên tâm, ta không giết hai đQkEứNda đJâu mà sợ..” Ren cườNdi duyên, Robert cũng cườPGPi sáng lạGn, như thểaPy chết đGuối vớ đhGdược cọc.
“Nhưng tội chết có thểd miễn, tội sống khó tha.” Ren vẫn cườWRi, còn hai chiến sĩIzo mặt mày lập tứZc trở lên méo xệch.
“Yên tâm, nhanh gọn thôi, không đcdau đZâu....” Ren đoPứFQng dậy, lôi trong cái túi tùi thân ra một con dao nhỏ sáng loáng, nhỏ nhẹ nói.
Đột nhiên cô dừng lạLBi, ngưng thầybn, chăm chú nhìn vào một hướng.
“HảI...” Robert ngớ ra vì đPGPộng tác của Ren dừng lạEAki, chẳng cầNdn biết cái quái gì đWRang xảJy ra, nhưng chắaPyc chắvc với hắdZn, đChIây là chuyện tốt.
...
“Có kẻ đybịnjych.” King nói ngắLBn gọn với Trung Thành rồi cảKQA hai cùng phóng về một hướng.
Ở cách đVIó không xa, ThầENNn tiễn cũng thoáng ngạhGdc nhiên, bằtdng tốc đGộ nhanh nhấIt quay trở lạQkEi.
...
Linh mệt mỏi đdứcdng dậy, thật sự cảKQAm giác kềm nén không khóc làm ngườdi ta khó chịENNu hơn cứFQ khóc òa ra rấIt nhiều. Hơn thế, cứNC trữrgn lạybi cảKQAm xúc tiêu cực trong lòng, thật sự là rấAWlt mấrgnt sứtdc.
Cô thấWRt thểcdu đEAki không mục đAIích trong khu rừng. Cái ngạPc nhiên vì cảdZnh sắyECc thiên nhiên tuyệt đgLtẹp nơi đrgnây lúc mới đyECến đkqFã không cánh mà bay. CảnKrnh rừng lúc này sao mà u ám, đPcDơn đPcDiệu thế.
Đột nhiên, trong đaPyầUu cô lóe lên một số tin tứJc, hình ảJnh lúc đNCi đvến ngã ba con đrgnườQkEng.
Chẳng biết có phảWRi trực giác phụ nữQkE không, nhưng cô cảPGPm thấPUy chắIzoc chắWRn rằLBng, nếu đAIi về ngã rẽ bên trái, mình sẽ gặp một thanh niên mặt mày trắdng bệch cưỡi trên con dơi lớn. Còn nếu đAIi về bên phảLBi, sẽ gặp một thanh niên khác, đFQôi mắSaSt đAIen ngòm, mái tóc xõa cùng thanh katana dài không ngừng tỏa ra khí đIen.
Chợt thấGPVy ớn lạlYnh, nhìn lạzJi thì hình như cô đdZã cách xa đWRịWRa đhGdiểKQAm cắPUm trạNi hơi quá rồi. Linh lẩdZm bẩEAkm cho cuộc đWRờqfi không may mắPn, lấtdy hết tốc lực chạkqFy về hướng ngược lạAIi.
Trực giác của phụ nữPU thườnjyng rấKGt chính xác, thà tin là có còn hơn không.
...
“Ủa, sao ta vừa ngửi thấkNy mùi trinh nữFQ. Bat, nhanh nhanh lên nào, hình như đNdằnjyng trước có hàng tuyểKGn đGó. Mũi của ta không bao giờnKr sai đPGPâu.” Richard khịLBt khịdt mũi, liếm liếm môi nói với con dơi to lớn dưới chân.
“Vâng thưa ngài.” Lão bat đPáp một tiếng rồi đFQập mạdnh đybôi cánh, tăng tốc.
Ở một chỗ khác:
“Kỳ lạChI, đkqFang di chuyểcdn về hướng này đhGdột nhiên lạJi chạnKry ngược lạUi !?” Orochi cưỡi trên một con chó sói lớn màu bạdZc lẩUm bẩqfm, đPUằyECng sau hắybn là Hind - el – Hinnawy đIzoang xoay xoay một