Chương 66
ĐỉFkUnh núi cao cao - long hiện ban ngày.
Thanh Phong Sơn.
Tòa núi này vào hơn hai mươi năm trước, đPokột nhiên hiện ra trong đoUịiPwa phận Trung Quốc, ngay khi đoUạoUo luật cho phép các siêu năng lực gia thoảSIi mái thểFK hiện khảS năng của bảJn thân ra đDXmờkHi. Lớp vụ khí che phủ ngọn núi bắDeDt đejzầtpu tan đSi. Làm cư dân dưới chân núi hò hét mấpy ngày vì khiếp sợ.
Vịhz trí ngọn núi trước đaPFây, vốn tưởng chỉXJ có ngọn đtSồi nhỏ cùng rừng cây thăm thẳm, đoUi sâu vào rấJt dễ lạPdcc, lạtDti chưa đPdcược chính phủ khai phá, nên thôn dân chưa từng dám đkHi sâu vào trong. Nay khi lớp sương mù tan đaPFi, họ mới bàng hoàng phát hiện hóa ra lâu nay mình vẫn sống bên cạStnh một ngọn núi lớn, thật lớn.
Hơn nữwSFa trên núi còn có tiên nhân.
Đây là cách gọi chung của nhữzng thôn dân chấejzt phác xung quanh Thanh Phong Sơn, khi họ nhìn thấVOy đkHệ tử của NgạFDo Thiên Môn dùng phi kiếm ra ra vào vào nhữFkUng lầkNu các trên đJỉoUnh núi.
HằJng năm, nhữdVhng ngườJi mộ danh đDến núi dâng hương triền miên không dứDeDt, chính phủ cũng muốn đpầpu tư một chút đjjkểFkU cảSIi thiện, dù sao, mấpy vịXXn “tiên nhân” này sống ở trên núi quá cao, trực thăng muốn bay lên còn khó, nói gì đDến nhữgpVng ngườhIi mộ danh.
Nhưng khi phái ngườnFhi tiếp xúc, đpám đDặc công hay chính khách của chính phủ Trung Quốc lầSIn lượt bay ra khỏi cửa, hoàn toàn không có chỗ thểSI hiện công phu mồm mép của mình với các “tiên nhân” chút nào.
Cũng đaPFành chịPoku, vài lầUdn phái ngườWaii đaPFi giao thiệp đoUều mấVpt mặt mà về, các ông to trong chính phủ cũng nảnSn lòng, chẳng còn muốn đWaiem mặt nóng dán vào cái đSít lạoUnh của ngườVpi ta nữhza. Hai mươi năm sừng sữejzng trong lòng Trung Quốc, các “tiên nhân” này cũng chẳng làm lên đdVhạSi sự gì to tát, hơn nữJa lạmgni có giá trịejz vũ lực mạmnh không tưởng. Mọi ngườjRi cũng chỉm đRành nhắzm một mắnSt mở một mắWait, coi như không thấjRy ngọn núi này tồn tạmgni.
Thế nhưng hôm nay, các “tiên nhân” lạWaii đSang phảUdi đnFhón tiếp một vịwSF khách đPdcặc biệt.
Một cô bé, thoạmgnt nhìn còn chưa đVOầtpy mườkHi tuổi.
...
“Ren tiểtpu thư, tệ môn tọa lạwSFc trên đjjkỉkHnh núi này đgpVã bốn ngàn năm nay, từ khi Long thầtDtn của quý đkHảoKo cho phép sư phụ lưu lạVOi nhân giới.”
ĐứkHng dưới chân núi, Trương Viễn một thân áo trắFKng nhẹ nhàng giảDXmng giảIi từng chút một cho Ren.
“Ngọn núi to thế này mà giấhzu đUUWược bốn ngàn năm, ngườIi tu chân các ngươi lắFKm trò thật.” Ren biểPoku tình kinh ngạnSc nói.
“Chút tài mọn, không dám bêu xấjjku.” Trương Viễn xấKu hổ cườtDti cườUdi.
“Ta muốn xem thử.” Ánh mắtSt cô bé sáng lên vẻ háo hứwSFc.
“Xin cứhz tự nhiên, có cầtpn tôi cử một sư đVpệ hướng dẫn cô không !?”
“Không cầpn, ta muốn tự đkHi.” Ren xua tay nói.
Rồi thân hình cô bé như mấnFht đtSi trọng lực, từ từ nổi lên không trung như bong bóng, nhắSIm hướng đXJỉPoknh núi bay đnSi. Trương Viễn nhìn theo chỉctk còn biết cườtSi khổ. HắFKn vẫn còn phảjjki đwSFạKp lên phi kiếm mới bay đctkược...
Tu mấSy trăm năm rồi đgpVấmgny.
Rồi đejzược một lúc, như sực nhớ ra đoKiều gì, Ren quay lạjRi, chỉVp tay một cái vào a CẩtSu.
ThằVOng bé lập tứwSFc luống cuống tay chân, khi cơ thểVp nó mấFKt dầKn sứFkUc nặng, bay lên trờIi như bóng tay, mấdVhy ngọn gió thổi tới cũng làm nó bay đFKi bay lạaPFi trên trờtSi. Chân tay quẫy quẫy đFKạhIp đDXmạhzp như đSang bơi, bộ dáng a CẩWaiu lúc này trông vô cùng hoạSIt kê, trên trờzi, dưới tiếng cườIi lanh lảInh không dứzSot của Ren, làm nó đkHỏ bừng mặt.
Nhưng chỉPok một lát, nó bắSIt đSIầnSu kiểpm soát đPdcược các dòng khí lưu trôi qua cơ thểzSo, hai tay hai chân quẫy đgpVạoUp đtSúng nhịtDtp, phối hợp tầDn số với từng luồng gió. Miễn cưỡng, a CẩFkUu đjjkã có thểFkU cố đkHịnSnh trên không trung, ít nhấgpVt không còn bịejz gió thổi bay qua bay lạVOi nữwSFa.
“Ồ.” Ren ngừng cườctki, đkNôi mắtSt nheo nheo lạhzi, đwSFánh giá với a CẩDXmu lạkmi khác đtSi một lầhzn nữwSFa.
Rồi cô bé mỉVOm cườtDti, nắtpm lấVpy tay thằRng bé, cảiPw hai cùng bay đDeDến đVOỉDnh ngọn núi, nơi có một căn nhà tre cổ kính, linh khí nồng đkNậm. Dù ở trên cao, nhưng không khí chẳng nhữkNng vô cùng điPwầnFhy đkNủ mà còn vô cùng trong lành.
Cùng phiêu diêu bay trong làn sương mù, a CẩjRu ngước mắnFht nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tinh sảzSoo của Ren, mặt nó đhzỏ lên, tim đkVập loạhIn nhịkHp. Lúc này đkmây, a Cẩjjku thật sự muốn ở cùng với cô bé này mãi mãi.
Tiếc là cảPoknh đzẹp chưa đejzược bao lâu thì họ đPokã đkVến nơi.
Đây là nơi cư ngụ của môn chủ NgạVpo Thiên môn, một trong lục đVpạzi phái của tiên giới. ChỉPok đjRứjRng dưới thiên đXXnình của thiên đnSế - Trương Chân đRạtSi tu sĩdVh.
“Trương lão, Queen của IMI đkVến rồi đkmây, nhích cái mông ra gặp ta nào.” Lơ lửng giữJa trờzSoi, Ren đoUưa hai tay lên miệng, dùng hết sứnSc hét xuống dưới.
Giọng nói lanh lảkNnh của cô bé đRược bốn bề vách núi hưởng ứXXnng, vang văng vẳng không ngừng, làm tấoUt cảkV các đgpVệ tử của NgạPdco Thiên môn mặt mũi vô cùng đwSFặc sắtpc, hiếu kỳ nhìn lên trên.
Tiếp theo, một ông lão bộ dáng tiên phong đPokạJo cốt, chật vật bay lên, mặt mũi đmgnỏ bừng, chỉz tay giận mắIng:
“Con bé không biết quy củ kia, có hiểPoku kính lão đwSFắnFhc thọ là gì không hảXJ !?” Ông ta phồng mồm trợn má, dáng vẻ chỉkV hận không lao lên liều mạnFhng với cô bé ngay lập tứtDtc.
“Với cái thứWai bủn xỉhIn giữJ đVOồ không trảjR như lão, ta hét vậy là còn nểoK mặt lắDm rồi đXJó.” Ren không cho là đDXmúng đUdáp.
“Ai nói ta không trảiPw, Hậu Nghệ cung vốn không nhúc nhích, không phảgpVi giới hoàng đpừng hòng nhấtSc nó lên đFkUược, cô có giỏi thì đUdến mà mang nó về đJi.” Ông già bực mình đtDtáp, khí thế bùng nổ vô cùng dọa ngườjjki. Nhưng ngẫm lạmi, không thểoK ra tay với một con bé, nên đhIành nhịRn xuống.
“Khỏi thách, hôm nay ta đKến là đmgnểWai mang nó về mà. ĐểgpV ở đtDtâu rồi !?” Ren như chẳng hề bịSI ảkVnh hưởng bởi khí thế của ông lão, cũng không khách khí đFKáp lạDi. Nhưng a Cẩctku đjjkã rấkVt không xong, mỗi một câu nói của ông lão đkHều như sấUUWm đzánh ngang tai nó, cậu nhóc lập tứpc hộc máu đtDtương trườXXnng, nhưng vẫn cắjRn răng không kêu lấhzy một tiếng.
“Đi theo ta... ủa, mà thằRng nhóc kia là ai !? Cô dắoUt theo ngườPoki thườUUWng lên đkNây, muốn giết nó sao !?”
“Ý không đUUWúng.”
Trương Chân đjRang xoay ngườwSFi đctkịdVhnh dẫn điPwườDng thì hiếu kỳ quay lạctki hỏi. Nhưng hồi ông ta lập tứUdc trợn mắhIt, dưới cái nhìn đFKắkmc ý của Ren, ông ta không hề quan tâm, mà mắSIt chữkH A, mồm chữVp O, biểStu tình khiếp sợ nhìn vào a CẩDXmu.
“Không linh thểjjk chấDXmt. Tam thanh đkHạtpo thượng tôn tạmi thượng, thật sự là không linh thểnFh chấSt.”
“Queen, cô kiếm đaPFâu ra cậu bé này !?” MắFkUt Trương Chân giờhI này sáng như cái đDèn pha, khi nhìn qua Ren, biểjjku tình ngưng trọng nói.
“Nhặt đhIược trên đaPFườoUng.” Ren nhún vai đXXnáp.
“Ta kháo, con mẹ nó, đFkUứXJa nào dám vứzt không linh thểhI chấhIt ra đwSFườtSng !? “
“Ai mà biết. Mà không linh thểnFh chấJt là cái quái gì vậy !? ” Ren vẫn nhún vai, làm Trương Chân nghẹn họng trân trối.
Thế giới này đJiên cuồng mấkHt rồi, đnSổi lạiPwi thểD chấjjkt của cậu bé này ở tiên giới, chỉjR sợ thiên đejzế cũng phảgpVi tròn mắtSt. Đây chính là thểdVh chấnFht của Hồng Quân lão đgpVạKi năm đXXnó a.... Đây là thểmgn chấjRt thích hợp nhấoKt đJểhz thành tiên, thậm chí còn siêu việt tiên nhân nữoKa. Có thểnFh chấhzt này, ngườnFhi ta tu mườDi năm chỉz bằIng ngươi tu một giờdVh. Chưa kểhI còn có thểhI học tấejzt cảXJ các công pháp của tiên giới mà không lo bịFK xung đhIột nữIa. Trên hết là đXXnếch sợ thiên phạDXmt vì tu chân.
“Được rồi, nhìn cái bộ dáng tham lam của lão kìa, như sắFKp sửa đpem con nhà ngườdVhi ta đDXmi mổ xẻ không bằaPFng. Mặc kệ cái không linh thểJ chấzt gì gì đDó, đkVưa ta đzến chỗ thanh long cung nào.” Dù sao cũng đWaiịKnh đRem tặng a CẩUdu cho Trương Chân, Ren chẳng hề đXJểgpV tâm xua xua tay nói.
Được Ren nhắSIc nhở, Trương Chân mới từ khiếp sợ tỉSInh lạIi, lạiPwc giọng đIáp:
“Thanh Long trong hậu nghệ cung vẫn nằFkUm ở sau tiểkVu viện của ta, cô thích thì đtSến đStó mà lấFkUy, nhưng nó già lắFkUm rồi, mà càng già càng khó tính, cô mà chọc nó đpiên lên thì Huyền vũ cũng chưa chắVpc đVOã cảRn lạUUWi đPokược đXXnâu đFKấPdcy.”
“LắUdm lờtpi.” Ren không đFkUểoK ý, lập tứkHc đUUWổi hướng, bay về phía tiểjjku viện.
ĐểkV lạJi một mình a CẩkNu ngơ ngác đgpVứtDtng đejzó với ông lão mắhIt đFKang sáng như hai cái đgpVèn pin, thiếu chút nữPdca nước dãi cũng chảPdcy ra khỏi mồm. Nó mới đRầPoku còn lóng ngóng tay chân, không biết làm gì, nhưng chẳng bao lâu sau đoKã lấjRy lạIi bình tĩctknh, cẩFKn thận hỏi:
“Lão gia gia, ngài là tiên nhân ạUUW !?”
Trương Chân ngạgpVc nhiên, cũng âm thầXJm tán thưởng khảR năng trấzn đtpịSInh của cậu bé, liếc nhìn Ren đFkUã bay đkHi xa rồi, lập tứFkUc quay trở lạhzi bộ dáng tiên phong đXXnạgpVo cốt, gật gù cườjjki nồng hậu, hay tay vuốt vuốt râu cườRi đgpVáp:
“Trước đWaiây thôi. GiờD ta phảejzi là thánh nhân mới đKúng, còn hơn tiên nhân một bậc.”
“Vậy lão gia gia, ngườhIi có thểWai nhận con làm đejzồ điPwệ đtDtược không !?” a CẩnFhu ướm hỏi. Từ khi nhìn thấDeDy Trương Viễn tươi cườDeDi đpạVOp trên phi kiếm, hay nhìn thấUdy Trương Chân mỗi câu nói như sấjRm sét, trong lòng nó kịkHch liệt rung đpộng, nhưng không phảejzi vì khiếp sợ, mà là vì hưng phấmgnn. Nó biết, gặp đwSFược nhữzSong ngườtDti này, tầoKm mắJt của nó so với bọn trẻ ở khu ổ chuột đDXmã cao hơn rấoUt nhiều. ThấDy bộ dáng của Trương Chân, nó lập tứFkUc bắXJt lấJy cơ hội. A cẩnSu tim đejzập thình thịSch, biểpu tình mong đStợi nhìn vào Trương Chân.
Nó nào có biết, dưới cái vẻ tiên nhân già đtpạiPwo mạiPwo, trái tim Trương Chân cũng đzSoang rung đStộng kịpch liệt, đFkUập thình thịkHch như nhảdVhy tango. Tam Thanh điPwạjRo thượng tôn ơi.... làm sư phụ của không linh thểmgn chấctkt, sợ là cảp Thiên đPdcế cũng phảpi đhIiên cuồng a.... Ngoài mặt thì không tỏ vẻ gì, nhưng nguyên anh của Trương Chân trong bụng thì đoKang reo hò, nhảkmy nhót kịkHch liệt như đKứza đzSoộng kinh.
Muốn thu đdVhồ đIệ không ý hảUd !?
Muốn, trăm triệu lầDXmn muốn.... đVpánh chết cũng muốn. Làm sư phụ của thiên tài sau này có thểPdc siêu việt tiên thánh, là vinh dự bậc nào chứR. Chẳng qua vừa nãy tưởng cậu bé này là ngườaPFi của TrườPokng Sinh đzSoảoUo, Trương Chân còn cố kỵ một chút. GiờWai này ngườDeDi ta đtpã mở miệng, bảRo sao nguyên anh của lão không cườjjki đKến mứXJc toác mồm ra đVpược ấnSy chứtDt.
(ghi chú: Nguyên anh của tu chân giảkH là phiên bảzn thu nhỏ của chính bảIn thân họ, nằpm trong cơ thểkm - thườIng ở đtSan đaPFiền – dưới rốn ba tấmc )
Á á á....
Tiếng kêu lanh lảDXmnh của