Chương 90
Chuyện trong hang đCIeá nhỏ (2)
...
“Được rồi, bây giờe nói cho tôi biết, tạOmi sao cô có mặt ở đaó đMMRúng lúc vậy !?”
Trong hang đdYộng ẩgm ướt, dưới tiếng thác đdtDổ rầpFwm rì, Trung Thành ngồi khoanh chân trước mặt Frozen, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Tôi đHei tìm anh.” Frozen ném cho hắcmn một ánh mắKQHt ngu ngốc rồi bảao. Không có việc gì thì cô rỗi hơi chạeGy quanh cái điqảvCCo toàn thây ma này chắLzvc.
“TạvCCi sao phảUki tìm tôi !?” Đầgu Trung Thành to như cái đtAấLzvu, hắCaIn đRvdâu có nợ tiền gì bà cô này.
“Sợ anh bịvSo ngườupui ta giết mấmt.”
“Thế thì liên quan gì đgến cô !? Mà tôi dễ chết vậy à !?” Trung Thành buồn bực.
“Anh cứCaIu tôi một mạiqng, nếu đgểMMR anh chết lãnh nhách như vậy thì tôi sẽ khó chịzMNu. Và nếu tôi không đvSoến kịdtDp anh đgã chết tốt rồi.” Frozen thật thà đcTáp.
“Cô nghĩRvd tôi tin đdYược lý do này sao !?” Trung Thành mặt đeGầIPn ra. Đây là đzMNạdYo lý gì !? Ăn một quảiq trảIP cục vàng à !? ThờbTRi đkaạRvdi này còn có ngườupui như vậy sao !? Đánh chết hắwKvn cũng không tin.
“Tin hay không tùy anh.” Frozen nhún vai nói.
...
Yên lặng đcmược vài phút. Frozen cũng không phảCcti dạHeng ngườcTi thích nói nhiều, hơn nữdYa cô đRvdang mệt chết đHei đvCCược, nhấvCCc tay còn không nổi, mở miệng dĩvLk nhiên là khó khăn. Nên đkdMành tuân theo chương trình giáo dục cơ sở, đCIeược hỏi gì thì đRvdáp nấay.
Trung Thành khoang chân, khom lưng, cúi đvCCầvLku, cau mày cắCaIn môi liên tục. Chẳng ai biết hắCaIn nghĩcm gì. Sau cùng hắkan mới ngẩtUcng đdtDầDOiu lên, nhìn Frozen nói:
“Còn bao lâu nữIga thì cô khôi phục đLzvược !?”
“ít nhấkdMt là một ngày nữcma mới cử đrộng đvCCược. Anh có việc thì cứSP đQri trước, dù sao chúng ta cũng điqã hết nợ...”
Bụp.
Trung Thành búng tay lên trán Frozen, làm cô choáng váng một chút, rồi mới tứMQc giận nhìn lên:
“Làm cái gì vậy !?”
“Hết nợ sao điqược, vừa rồi ai vấRct vảg khiêng cô về đdYây !? Vượt qua bao nhiêu núi non hiểOmm trở, dã thú cảHen đoXườCaIng bla...bla... Còn nữwKva, áo cô đbTRang mặc cũng là của tôi đSPấbTRy nhé.”
“Trước đKQHó là tôi cứkau anh, không phảQri sao !?” Frozen ấbTRm ứrc nói. Bịiq thế này rồi mà hắzMNn còn đzMNòi nợ, nếu còn cử đdYộng đeược cô đUkã cho hắIgn thành thịCIet xiên băng rồi. Hơn nữzMNa điqảIgo này thì đupuào đtAâu ra dã thú cảCIen đRcườang...
“Lầcn đkaó là trừ nợ lầMYn trước, cô vẫn nợ tôi một lầHen.” Trung Thành nghiêm túc khẳng đRvdịmnh.
“Thế bây giờg anh muốn thế nào !?” Frozen nghiến răng giận dữKQH, nhưng quảeG thật hắan nói có lý.
Trung Thành đCctột nhiên chống tay vào vách tườwKvng, kê sát mặt vào Frozen, cao giọng nói.
“Cô... từ giờQr là con nợ của tôi. Không đIgược dờoXi khỏi tầMMRm mắQrt của tôi cho đkdMến khi có khảkdM năng trảP nợ. Có làm đDOiược không !?”
“Được....” Frozen đRvdáp yếu ớt, lảHeng tránh, không dám nhìn thẳng vào mắtUct hắIPn. Rõ ràng hắkdMn yếu hơn Frozen rấvLkt nhiều, nhưng khi nhìn sâu vào trong mắKQHt hắTgn, nhấtAt là vịCaI trí có vết sẹo dưới lông mày rậm đRcó. Cô cảIPm thấRvdy có chút áp lực.
“Tốt, nghỉg ngơi một chút đNTi, khi nào cô di chuyểcn đOmược chúng ta sẽ đLzvi tìm nhữmng ngườIgi khác.” Quen thói trong quân đMYội,Trung Thành ra lệnh đbTRơn giảFbCn mà dứLzvt khoát, mang theo khí chấkdMt quân nhân khiến ngườri ta khó lòng kháng cự.
Frozen chỉP gật đCIeầCIeu một cái lấbTRy lệ, sau đkdMó gối đkaầHeu lên cái ba lô lớn của Trung Thành, nằvLkm nghĩMQ miên man một chút rồi yên tĩOmnh thiếp đmi luôn.
Có lẽ do mệt mỏi, rấUkt nhanh cô đCaIã chìm vào giấCctc ngủ thật sâu. Không khí tuy lạDOinh lẽo, nhưng chỗ gối đQrầpFwu rấmt ấgm áp, mang theo một mùi lạtUc - rấtUct nồng, nhưng hít sâu vào không hề cảSPm thấvCCy khó chịSPu, lạFbCi còn cảIgm thấPy có chút yên tâm và an tĩrnh.
Trung Thành đwKvểMY cô gái nằmm ngủ, còn mình thì tấvCCt bật kiếm củi, nhóm lửa. Hang đvSoá này có một lỗ thông gió hướng thẳng tới thác nước. HắKQHn chỉiq việc đgốt lò, gió thổi qua sẽ mang theo đvCCám khói đRvdến chỗ thác nước, sau đCctó mấCIet hút sau làn nước bạtUcc kia – hoàn toàn không đPểCIe lạMQi mùi gì.
Đến khi lửa đgã ổn đGịmnh, Trung Thành mới cởi chiếc quầtAn dài và giày ra, hong cho khô. Nhìn sơ hắtUcn cũng biết, cô gái đcmã chìm vào giấwKvc ngủ sâu rồi, hơn nữIPa cô ta có tỉRcnh thật hắDOin cũng chẳng ngạmi. Dù sao lúc nãy cũng đkaã nhìn chán chê của ngườvCCi ta rồi, cho nhìn lạri coi như hòa. ChứG cứG mặc quầkdMn áo ướt sẽ rấmt khó chịSPu. Đột nhiên hắQrn mới nhớ ra, cái áo Frozen đcTang mặc cũng ướt sũng.
“Mình có nên phơi luôn cái áo cô ta đwKvang mặc không nhỉupu !?”
Nhưng ngẫm đTgi ngẫm lạupui, hắcTn cũng ko dám chắIPc có thểiq lột quầbTRn áo ngườeGi đDOiẹp mà không làm cô ta tỉHenh dậy không, nên đNTành thành thật chỉc hong quầOmn áo của mình thôi. Nhớ lạmi thì trước đHeây mấvCCy thằzMNng anh trong quân đoXội cũng có dậy cách lột đMMRồ phụ nữe sao cho trôi chảMYy nhấMQt, hắDOin khinh thườUkng không thèm nghe, chỉcT vùi đeGầpFwu khổ luyện, giờHe ngẫm lạri mới thấupuy tiếc.
“Biết thế trước đtAây đHei học đHeã chịQru khó nghe giảCIeng hơn.” Trung Thành cảtAm thán.
Nhàm chán không có việc gì làm, Trung Thành ngắgm tới ngắAm lui, ngắIgm trờiqi ngắNTm đdtDấMQt, ngắcm thác nước và cái bếp lò, sau đvCCó hắkdMn mới ngắtAm đIgến cô gái.
Frozen đSPang ngủ, yên tĩwKvnh và hiền lành, hệt như con cừu non không nhận ra sói. Đôi môi tái nhợn nhưng trơn bóng, sống mũi cao – thẳng đkdMặc trung của ngườcTi phương tây. Hai mắat nhắcm nghiền, an tĩSPnh mà dễ chịCaIu. Bộ ngực không lấupuy gì làm tự hào, lúc này cũng phập phồng lên xuống đgều đRvdặn mà nhịeGp nhàng. NgoạIgi trừ cái khiếm khuyết này, thì không thểFbC không nói, cô gái này cũng thuộc vào hàng top trong số nhữCIeng ngườDOii mà Trung Thành ít ỏi đaược gặp hay xem trên ti vi. Chân dài, da trắIgng, dáng xinh, mặt ưa nhìn. Nhấat là mái tóc xanh rủ xuống bờDOi vai thon nhỏ, nhìn có phầrn nhu nhược và yếu điquối...
Chậc... nói chung là đOmồng chí Nguyễn Vũ Thành Trung của chúng ta, sau hai mươi năm cô đCctộc một mình, đGã tìm thấCaIy mùa xuân đkdMầHeu tiên của mình. NhấUkt là từ sau khi nghe thấAy câu nói : “tôi đai tìm anh” kia.
Dù chẳng biết thật hay giảLzv, nhưng có một cô gái lo cho mình, Trung Thành vẫn cảMMRm thấtAy rấtUct ấCctm áp cộng với chút khó tảDOi – nói chung là rấRvdt dễ chịtUcu. Vậy nên hắLzvn mới nghĩm ra trò đcòi nợ nhảcm nhí kia, muốn buộc cô gái này ở bên mình một thờGi gian nữtAa. Không ngờHe cũng có tác dụng, đrúng là thánh nhân đMYãi kẻ khù khờG.
Frozen ngủ ngon lành như một chú cừu nhỏ, không hề hay biết mình đvCCã bịRvd một con sói đtUcưa vào tầSPm ngắRcm.
...
Đến giữGa trưa, Frozen tỉvCCnh lạdYi, vì một mùi thơm phứvLkc bay đtUcến.
Mở mắgt ra nhìn trầan hang, cô phảNTi mấOmt hơn ba mươi giây mới nhớ lạmi đIgược hoàn cảSPnh của mình. Đến khi nhìn thấQry bóng lưng trầNTn của Trung Thành, cô vẫn thấCIey có chút ngượng nghịRcu.
Nhưng sau đró, Frozen lạiqi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi:
“MấtAy vết sẹo trên lưng anh... có đgau không !?” Hỏi vậy vì qua ánh sáng hiu hắRvdt trong hang đeGá, Frozen vẫn nhìn rõ đvLkườupung hàng loạcmt vết sẹo ngang dọc trên lưng Trung Thành, xém chút nữpFwa thì có thểG tạRvdo thành một bàn cờbTR rồi.
HắHen có đvCCược tư cách lên đmảLzvo này, lạMQi chẳng có siêu năng lực gì, hẳn là rấat gian khổ. Frozen đUkột nhiên thấcTy có chút thương cảkam.
Trung Thành thoáng giật mình, hắHen còn đeang cố nặn óc nhớ lạRci mấry bài đvCCối phó phụ nữiq của các đvCCàn anh... nghĩMQ đMYược một lúc bắHet đNTầCctu tưởng tượng nhảzMNm, ai ngờNT đGúng lúc có ngườvCCi gọi, tý nữdYa thì miếng thịvCCt xiên trên tay cũng rơi xuống. Miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt trầam ổn, nam tính nhấDOit có thểoX, Trung Thành cố gắrng nở một nụ cườgi như mếu, ôn hòa nói:
“Khi nào trở giờgi cũng hơi khó chịkdMu, nhưng cũng quen rồi. Ăn không !?”
Nói rồi mới nhớ ra là Frozen còn chưa đdtDộng đpFwậy đtAược, hắNTn thở dài, mang hai xiên thịMQt đrến trước mặt cô.
Frozen thoáng ngạSPi ngùng một lúc, rồi cũng phảCIei ăn. Chưa nói đkdMến bộ dáng ra lệnh của Trung Thành, nếu không ăn thì cô cũng khó chịeGu, vì pháp sư không phảpFwi là siêu nhân. Bụng đCctói thì lấCaIy đwKvâu ra năng lượng đMYểdY làm việc.
Trung Thành dựng cô ngồi thẳng dậy, giơ tay xé nhỏ từng miếng thịct, đzMNưa đCctến tận mồm cho cô. Nhìn bàn tay đMMRầay dầRvdu mỡ của hắgn, phảGi một lúc Frozen mới có thểG làm quen đkaược, nhưng vẫn cố gắRcng nuốt xuống cho nhanh.
“Nhai kỹ, đRvdừng đeểcT phí phạIgm, thịIgt này tôi đpFwểUk dành từ lúc mới lên điqảOmo, đDOiựng trong túi chân không, đPắzMNt lắQrm đbTRấTgy. Nếu không phảRci sợ ra ngoài lưu lạCIei mùi cho thằeGng đriên kia tìm tới, tôi cũng không muốn phí phạdtDm đgâu.” Trung Thành nhìn Frozen tận tình nhai nuốt, thấUky có chút phí phạRvdm, nhíu mày nói. Nhưng hắoXn vẫn tận tình, kiên nhẫn xé nhỏ từng miếng thịoXt đRvdút cho Frozen.
“Tôi ăn đdYủ rồi.” Frozen đQráp. ĐểRvd ngườSPi khác đMYút cho mình ăn mãi, lạvCCi còn là đvCCàn ông, cô thấPy không quen đHeược, nên chỉA ăn vừa bụng, đpFwểUk cảQrm giác đTgói biến mấNTt là thôi.
“Tùy cô.” Trung Thành cũng chẳng miễn cưỡng, hắen đRcút nốt chỗ thịtUct còn lạKQHi vào miệng, nhai nhồm nhoàm. Phí phạIPm thứmc ăn sẽ bịIP trờtAi đdtDánh, bịHe đTgồng đLzvội khinh bỉdtD, bịdY sếp treo lên giá phơi nắeng, ăn sạPch sẽ mọi thứRc trong khẩTgu phầGn đDOiã thành một phầLzvn bảwKvn năng của Trung Thành.
Hai ngườCaIi cũng chẳng nói thêm câu nào cho đSPến khi đDOiêm xuống.
Một chuyện khó xử xuấPt hiện.
Vốn dĩRc cái áo Frozen đaang mặc đgã ướt sũng từ trước, bây giờG vẫn còn ẩUkm ướt. Mà cô nhấdtDt quyết không cởi ra hong khô. Nên bây giờMQ khi đkdMêm xuống, Frozen bắFbCt đgầdYu cảpFwm thấoXy lạMMRnh.
Nhưng đkaó không phảvLki và vấpFwn đpFwề khó xử nhấIPt.
Frozen là ma pháp sư thuộc tính băng hệ, có thểiq đmiều khiểpFwn khí lạAnh, quanh thân luôn có một luồng khí lạNTnh bảCaIo vệ. Đó là hiệu ứSPng sinh ra từ một pháp trận đGược khắUkc lên ngườdtDi cô từ nhỏ. Lúc trước bởi vì mana cạvLkn kiệt, nên thứvSo này không có xăng đOmểvLk chạKQHy. Nhưng nghỉRvd ngơi đOmến tối, mana đdYược hồi phục, luồng sương này lạkai tự đwKvộng hiện ra.
Như bình thườgng thì pháp trận sẽ có nút tắCaIt – mở cho các pháp sư. Nhưng nhát chém của Tanker không chỉDOi đMYánh tan lớp giáp băng, mà còn tình cờe, chặt luôn cảRc trận pháp nhỏ khống chế luồng khí lạIPnh này. Vậy là trong hang điqá nhỏ, tràn ngập một lớp vụ khí lạkdMnh thấwKvu xương. CảG hai cùng rét run cầNTm cập.
“Cô không có cách nào giảFbCi quyết à !?” Trung Thành rùng mình mấey cái, thiếu chút nữOma thì nước mũi cũng đSPóng băng, khổ sở nói.
“Có, nhưng không làm đzMNược.” Frozen vẻ mặt khó coi đvSoáp.
“Nếu không cầen mana thì có thểzMN bảTgo tôi làm cho.” Trung Thành nói. Trước khi lên thực nghiệm đaảvSoo, Trung Thành từng giao đpFwấtAu với đdYủ loạdYi siêu năng lực gia, trong đNTó có cảe các pháp sư, việc nghiên cứHeu các pháp trận của họ hắSPn cũng làm rấHet tỉg mỉkdM. Dù sao dùng lực lượng của ngườvLki thườvLkng, muốn chiến thắeng nhữMMRng kẻ thuộc về siêu nhiên này, thông tin và sự hiểau biết cũng rấGt quan trọng.
“Không cầen mana, nhưng anh cũng không làm đCaIược.” Frozen vẻ mặt như sắep khóc nói. Cô cũng đMYang lạLzvnh run, hai hàm răng đeGã đdtDập vào nhau lập cập, nhưng cương quyết không than vãn tiếng nào.
“Không làm thì cô cũng chết đCIeấzMNy.” Trung Thành buồn bực đvSoáp, hắen có thểvSo tránh xa khí lạUknh này, nhưng cô gái này thì chạRcy đIgâu đRvdược !?
“Nghe này bà cô... tôi vấvLkt vảMY lắwKvm mới có con nợ như vậy, chưa trảDOi đtUcược cho tôi thì cô đMMRừng hòng chết ! Hiểeu không !? “ Trung Thành nắkdMm lấkdMy tay Frozen kéo lên cao, đzMNểr gương mặt cảLzv hai đMMRối diện nhau, gằSPn giọng nói.
Sau một giây ngơ ngác.
“Vẽ...vẽ...lạCaIi trận pháp cho tôi.” Frozen thoáng đvSoỏ mặt, ngượng ngùng quay đSPi, lý nhí đRvdáp.
“Thế mà không nói sớm. Ở đcTâu !?” Trung Thành thở phào, cái này thì hắHen biết làm, chỉMY cầkdMn biết mẫu trận pháp, sau đHeó vẽ lạSPi bằkdMng máu là đFbCược.
“Trái...tim...” Giọng cô gái đQrã nhỏ như muỗi kêu.
“Ừm, mấry thứg này đeúng là cầDOin khắbTRc ở gầHen.... ớ....ớ....” Trung Thành gật gù ra vẻ đIgã hiểupuu, nhưng sau đdtDó đQrầtUcu hắiqn như xì khói, ú ớ... đRcáp...
“ThấTgy chưa... anh không làm đAược đvSoâu.” Frozen nhí nhí nói, co ngườPi lạgi, ôm chân, cúi mặt, lảvLkng tránh ánh mắCctt của hắRcn.
“Không phảdYi là không có cách. Trước hết cô cứG vẽ trận pháp ra đwKvã.” Trung Thành phủi phủi đcTám khói nghi ngút trên đMYầru mình, hít sâu vài hơi khí lạanh, ổn đHeịMYnh khuôn mặt đvCCỏ bừng như gấcc, bình tĩRcnh nói.
Frozen nửa tin nửa ngờQr, nhưng cũng cố gắkdMng vẽ lạdYi trận pháp ra. MấUky thứg này là tuyệt mật, giống như bảQrn quyền nghiên cứbTRu khoa học của một ma pháp sư. Nhưng Trung Thành không có mana, cũng chẳng hứGng thú gì với ngành này nên có nói cho hắcTn cũng chẳng sao. Hơn nữTga bây giờCct cô cũng hết cách, chỉeG hi vọng hắCctn có diệu kế.
“Xong, là như vậy, vòng tròn này là trận pháp đHeóng băng. Chỗ này là nơi đPiều tiết khí lạIgnh, vùng này đvCCểka ngắOmt, mở dòng mana chảSPy vào trận pháp, cũng là chỗ bịMMR hỏng, phảdtDi vẽ lạmi như vầAy...như vầAy... Vòng tròn này cũng là vùng bịUk hỏng, dùng đIgểTg giữTg ấvCCm thân thểkdM, ngăn cách với lớp nhiệt đkaộ bên ngoài, chú ý chỗ móc nối này, một đRcườbTRng không thông thì trận pháp sẽ không thểOm hoạvLkt đvCCộng đeGược...”
Trung Thành cố gắFbCng chịCaIu đRvdứcTng cái lạenh càng lúc càng thấdYu xương đCctểMY học thuộc với tốc đNTộ nhanh nhấGt có thểtA. Mana của Frozen hồi phục cành nhiều thì nhiệt đMQộ trong hang lạMYi càng giảupum xuống, cứIg thế này chỉdY hơn nửa tiếng nữra, cảA hai sẽ thành tượng băng.
Sau cùng, khi đAã hoàn toàn hiểGu hết, hắKQHn mới vẽ lạei một lượt trên đtUcấRvdt, sau đró mới trầOmm giọng hỏi:
“Thế này đaúng chưa !?”
“Đúng rồi. Làm sao mà anh thuộc đgược như vậy !? Tôi phảvCCi mấCIet hai tuầPn mới hiểTgu hết cơ cấCaIu của nó đPấzMNy.” Frozen che miệng, ngạec nhiên đAáp.
“Tôi là thiên tài.” Trung Thành bình tĩanh cởi thắeGt lưng của mình ra, sau đRcó có vẻ đzMNắtUcc ý đKQHáp.
“Xì... ai lên đRvdảCaIo này chẳng là thiên tài.” Frozen không cho là