Chương 94
Ký ứGWRc ùa về
“Đủ rồi TiểnSDu Thanh à !”
Tiếp tục môt giọng nam trầzkm ấnJBm vang lên trong căn phòng đXXdó.
Là hắSjn.
Linh như bừng tỉdJfnh, giọng nói này cô mới chỉVI nghe qua vài lầGWRn, nhưng đfkmều có cảnJBm giác không thểNDN quên đVIược.
...
BảmSr vai LạeKc TiểGWRu Thanh khẽ run lên, áy náy quay lạeKi, khuôn mặt đwầDnNy vẻ hối lỗi, đfuGôi mắSLt rưng rưng lên chỉDR trực trào lệ tuôn, rụt rè nói:
“Vân...Vân Tiên.”
Lục Vân Tiên tiến đnuVến, xoa đnJBầVIu cô gái, mỉSjm cườwi ôn hòa:
“ĐểVI em phảqi lo lắEfvng, thật có lỗi. Còn lạWzi đrpểMYb anh đnuVi.”
“Anh sẽ không nói thật !” LạNnwc tiểunu Thanh đNDNột nhiên ngẩGrng mặt, nói với vẻ cương quyết. Khuôn mặt cô vẫn có nét gì đwMfó ngây thơ, khiến ngườwi ta yêu quý vì vậy chẳng có chút sứkrEc thuyết phục nào.
“Anh sẽ nói trong khảRQ năng chịzku đrựng của cô ấnSDy. Em ra ngoài trước đJzei” Luc vân Tiên nhẹ giọng đráp, nhưng đnJBôi mắeKt đfOầfkmy vẻ kiên quyết, dườwYng như không chấEfvp nhận một sự kháng cự nào.
LạfuGc tiểMYbu Thanh thở dài u oán, lẳng lặng đJzeứnSDng dậy đeKi tới cửa phòng, lặng yên quay lạnJBi, nhìn bóng lưng của Lục vân Tiên một lúc rồi mới cắrpn môi quay đki. Cô chạRQy thật nhanh, chỉK đrểNDN lạJzei một làn hương thơm nơi hành lang lạeKnh lẽo.
“Đồ cố chấdJfp đeKáng ghét !”
...
Ra khỏi cửa cung đuniện, LạiGnc Tiểku Thanh dừng lạki, nghi hoặc nhìn vào ba ngườnSDi đkrEứnJBng trước mặt.
“Mọi ngườKi cũng đbBều ở đnSDây rồi !?”
“Sao rồi !? LạJzei bịkrE xoa đGrầnJBu rồi ném ra ngoài hảWz !?”
Hỏa Long khuôn mặt bầvgm tím, hốc mắDwt thâm quầnJBng, máu mũi vẫn còn thòng lòng, đBjDang xoa xoa khớp hàm đRQau nhứrSc, nhưng vẫn cố làm ra vẻ mặt tươi tỉknh nhấwt nói.
TứY đDwạnSDi ma tướng của ma giới đzkã tụ hợp đJiEầeKy đuYủ.
Lực ma: Vương Tử Trực.
Hỏa ma: Hỏa Long
Kiếm ma: Phi kiếm.
Long ma: Lạnc TiểYu Thanh.
Khác với các điGnạwYi thế giới khác, ở tân ma giới, nhữNDNng ngườrSi nắYm quyền lực cao nhấXXdt đGWRều quen biết như từ trước, thân thiết vô cùng, giống như ngườYi một nhà. Điểzkm này cũng làm cho ma giới có một sự đKoàn kết vữYng chắWzc, không bao giờRQ xuấqt hiện chuyện tranh giành quyền lực. Mỗi ngườmSri đkrEều có thểrp hi sinh giúp đrỡ ngườNnwi khác, quan tâm chiếu cố lẫn nhau, đwMfiểqm này làm cho ma giới giống như viên minh châu chói sáng, ngàn năm phủ bụi lạWzi một lầYn nữkrEa tỏa rạGWRng sáng ngờJzei.
Đối mặt với cái nhìn quan tâm của ba ngườBi kia, Mộc cúi đnSDầuYu bối rối, chỉwY khẽ ừm một tiếng.
Vương Tử Trực và Phi Kiếm thở dài, chỉrp có Hỏa Long bấunt mãn nói:
“Có phảGri không vậy !? MấJiEt công anh đVIây câu giờwY cho em, cầiGnn nói gì thì nói nhanh vào chứfkm !! Thật tình... em đNDNó, cứBjD ngốc như vậy thì suốt đSLờBi chỉwY lẽo đnSDẽo theo hắEqn đfOược thôi ! Hay là bỏ đrpi, quay đGWRầwMfu là bờkrE, lấGWRy đrpạIi Tử Trực cũng đRQược, đDwỡ cho ma giới có thêm hai cây si khó coi...au....bà xã.... anh có ý tốt thôi mà...xin em đrpấNnwy...đjqừng đjqánh vào mặt...ối...ối....”
Vương Tử Trực nhìn Hỏa Long bịGr Phi kiếm lôi đJiEi khuấMYbt mắrt, mặt già đwMfỏ lên, bối rỗi gãi điGnầDwu gãi tai:
“Em đYừng đuYểnSD ý, nếu mồm mép tên này không hoạiGnt đwMfộng thì hắkn sẽ khó chịEfvu. HắSLn cũng chỉkrE muốn làm không khí đJiEỡ trầBjDm trọng lên thôi mà !”
Mộc nở một nụ cườIi yếu ớt, áy náy nhìn Vương Tử Trực nói:
“Không sao ! Em biết mà... mọi ngườwi ở đSjây chờY em chỉGWR vì vậy thôi à !?”
HiểDRn nhiên, không biết điGnáp trảBjD như thế nào, cô gái này chọn cách đGWRánh trống lảYng.
Vương Tử Trực biết ngườXXdi ta không muốn giây dưa ở vấIn đnuVề này nữfkma, bèn đfuGổi về bộ mặt lão tướng sa trườeKng, trầRQm giọng nói:
“Vân Tiên sắuYp dứSLt khoát rồi ! Phi Kiếm dự đuYoán nếu như ký ứEqc đBjDược mở ra lầRQn nữYa, chỉGr sợ trận pháp trên thực nghiệm đNnwảGWRo cũng mở ra theo. Em đnJBểJiE ý tình hình trên đWzảqo một chút, nếu có gì nguy cấiGnp thì cứDnNu viện Richard ngay !”
“CứrSu viện !? Richard còn có ông Bat đNnwi cùng, còn có gì phảJzei lo lắJzeng sao !?” Mộc khó hiểkrEu hỏi lạbBi.
“King của trườeKng sinh đSLảYo cũng ở đzkó !” Vương Tử Trực trầmSrm giọng nói.
SắXXdc mặt cảwY hai ngườNnwi đYều biến đNnwổi.
Không khí trầnSDm trọng vô cùng.
...
“ĐểfuG nàng chê cườiGni rồi !” Lục vân Tiên cườJzei một tiếng hối lỗi, rồi thay thế LạSjc TiểDRu Thanh, ngồi xuống bên cạbBnh Linh.
HắnJBn đVIưa tay lên, muốn nắNnwm lấYy tay cô, vỗ về an ủi một hồi. Nhưng nghĩfO đjqến cơ thểdJf bán trong suốt của mình, lạNDNi thở dài thu tay lạnuVi.
Linh cũng không giảNDN vờVI ngủ nữSLa, nặng nề ngồi dậy, dựa vào thành giườuYng, dùng đrSôi mắBt cảNDNnh giác, đYánh giá Lục vân Tiên từ đIầJzeu đwến chân rồi hỏi:
“Tôi có đrược phép biết mọi chuyện chưa !?”
“Ta nghĩSL nàng sẽ không muốn biết đnuVâu !” Lục Vân Tiên ngẩzkng đYầWzu, đBôi mí mắMYbt trùng xuống, rấDnNt mông lung.
“Tôi cũng không muốn biết !” Linh thở dài rồi chăm chú nhìn hắEqn.
“Nhưng tôi phảwMfi biết !”
Hai ngườVIi lặng yên đuYối nhãn một hồi. LầXXdn này cảwYm giác áy náy cùng buồn thảfkmm khi nhìn Lục Vân Tiên không kéo đeKến nữkrEa, cô mới có thờbBi gian đMYbểSj đrSánh giá thật kỹ ngườqi đrSàn ông này.
Hắwn... trông thật thiếu sứmSrc sống.
NgoạnJBi trừ khuôn mặt, từ cổ Lục Vân Tiên trở xuống đuYã mờK mờkrE ảXXdo ảvgo, có vẻ trong suốt. Nếu hắNDNn bỏ lớp áo choàng ra, nhìn có lẽ sẽ rấjqt dọa ngườBi.
Linh có cảMYbm giác, dườrSng như chỉq cầrn thổi mạkrEnh tới một cơn gió, ngườuni đYàn ông này sẽ như sương khói mà tan biến vậy.
Lục Vân Tiên cũng ngắiGnm lạdJfi khuôn mặt hắrSn lặng yên ngồi trông coi cảK tuầRQn nay.
Cô gái này cũng khá xinh đMYbẹp, khuôn mặt thanh tú, cặp mắfuGt dù đDwang bịSj lấEfvp đWzầDRy bởi nhữNnwng hoang mang và sợ hãi từ nhữnJBng sự hỗn loạjqn trong tư tưởng nhưng vẫn không át đwi đuYược sứrSc sống bừng bừng của tuổi thanh xuân.
So với ngườMYbi hắSjn biết trước đkây thực sự là khác nhau một trờBjDi một vực.
Cô ấDnNy tấDwt nhiên không phảSji là cô ấiGny, nhưng hắrSn vẫn muốn đBối xử với cô ấkrEy như cô ấky.
Có lẽ ngay từ đwYầwu hắunn đfuGã sai rồi.
Lục vân Tiên cườEqi thảkrEm, lấwMfy trong lồng ngực ra một vật.
Một cái trâm cổ !?
ThấEqy Lục Vân Tiên mỉqm cườfOi rút ra cây trâm, Linh như bịzk sét đmSránh, ngẩYn ngơ một hồi.
Một cái trâm sao !?
ĐầJiEu lạki đKau, một đYoạGrn thơ chợt lóe. Khung cảwYnh cũng dầunn dầrSn từ mờVI ảko hiện rõ ra, xe ngựa buông rèm, một nha hoàn đYứDnNng đSLối đkrEáp với thanh niên cao lớn khôi ngô, tay cầBm gậy trúc ấSjy....
“Thưa rằrpng: nay gặp tri âm
Xin đvgưa một vật đwMfểwY cầJiEm làm tin...”
Cái trâm sao !?
Linh chợt ôm đMYbầzku, run rẩWzy... hàng loạfuGt nhữEfvng mảwnh ghép không tên thi nhau liện lên trong đrầwYu cô gái, nhữBjDng đnSDoạjqn thơ văn, nhữGrng chuỗi ký tự, nhữSLng đfuGườnJBng kẻ không rõ ràng... Hệt như đzkang xem một bộ phim về cuộc đunờYi của ai đnó...
Khó khăn lắYm, cô mới miễn cưỡng nói đWzược mấYy từ:
“Anh, rốt cuộc là ai !?”
Ánh mắzkt Lục Vân Tiên dịXXdu lạNDNi với cái nhìn trìu mến, nhẹ nhàng đwáp:
“Đông thành vốn thiệt quê ta
Họ là Lục thịY, tên là Vân Tiên.”
Lục Vân Tiên !?
Hắwn đJiEối đeKáp một cách lạrp lùng, hệt như đvgang đnSDọc một bài thơ nào đDRó, nhưng không hiểdJfu sao cô không thấnJBy bài xích chút nào, trái lạki còn có cảnuVm giác vô cùng quen thuộc, bài thơ này...bài thơ này... rốt cuộc đnSDã điGnọc ở đDnNâu... không thểzk nhớ ra.
“Ừm, xem ra thật sự vẫn còn chút ký ứeKc lưu lạWzi. Nàng có muốn biết mình là ai không !?”
“Là ai !? Mình là ai !? HắEfvn nói nhảwYm gì vậy !? Mình tên Nguyễn Diệu Linh, nhà có một anh trai, sống cùng bố mẹ trên khu dân cư số 5 ở mặt trăng. Còn có thển là ai đmSrược nữIa !? Không đunược, hỗn loạnn quá... đEqầkrEu... đnau quá... CảmSrm giác gì thế này... thật... đrpáng ghét...”
Linh ôm đKầSju, ngồi thu mình vào góc tườbBng, hai chân co lạrpi, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở. Thân hình nhỏ nhắvgn khẽ run rẩwMfy không thôi.
Lục Vân Tiên thấSjy vậy thở dài, nhưng hắBn cũng ứdJfng khẩBu mà đXXdọc tiếp:
"Chẳng hay tên họ là chi?"
"Khuê môn phận gái việc gì đrSến điGnây?
"Trước sau chưa hãn dạXXd nầwMfy,
"Hai nàng ai tớ, ai