Trường Sinh Giới

Huyết Hoa Nhất Đoá Đoá


trước sau

Không lâu trước đó hắn bị tên vương tử Phong Lâm trước khi chết làm trọng thương, không nghĩ rằng vào thời khắc này, dưới ánh sáng sinh mệnh lại khôi phục hoàn toàn như thế này.

Tuy thương thế đã bình phục, thế nhưng nhân số đối phương vẫn đông áp đảo, Tiêu Thần chỉ còn cách Cổ La chừng một thước thì bị cản lại. Hắn không hề do dự đoạt lấy trường kiếm chém thẳng vào họa quyển, ánh kiếm nóng rực xé nát quyển trục, ngay sau đó ánh sáng sinh mạng mờ dần rồi tiêu tán. Đồng thời, trường kiếm rời khỏi tay hắn phóng thẳng vào trái tim Cổ La.

Lúc này Cổ La cũng bắt đầu cử động, huơ tay phát ra hai quầng sáng chấn nát trường kiếm, gã nhảy vọt ra khỏi đám đông. Tiêu Thần cũng nhanh chóng nhảy lùi lại, ba bộ xương cũng lập tức lui về, hai bên lại thành thế giằng co.

Lần đầu giao tranh giữa đầm, Tiêu Thần cùng ba bộ xương khô có thể nói là thắng lớn! Không chỉ khiến Cổ La bị thương nặng, còn khiến đối phương mất tám tay cao thủ. Quan trọng nhất là, thương thế của Tiêu Thần gần như bình phục hoàn toàn dưới tác dụng của ánh sáng sinh mạng.

Sắc mặt Cổ La xám xịt, ánh mắt lạnh lẽo giương lên nhìn Tiêu Thần, lạnh lẽo như mắt rắn độc, hắn vô cùng phẫn hận đau đầu, mới vừa rồi suýt nữa là mất mạng.

Không thể không nói, ánh sáng sinh mạng kia quả là thần quang. Thân thể Cổ La bị đục bốn lỗ lớn như vậy, vốn hiển nhiên là phải chết. Thế nhưng dưới ánh sáng thánh khiết kia bốn miệng vết thương lành lại nhanh chóng, mặc dù hắn đã suy yếu vì mất quá nhiều máu, nhưng cái mạng nhỏ thì không còn vấn đề gì.

"Cổ La huynh không vấn đề gì chứ?" Hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi quan tâm.

"Không có vấn đề lớn!"

Hơn hai chục tên bao quanh Cổ La đề phòng sự tình ngoài ý muốn phát sinh.

"Giết!" Cổ La phất tay ra lệnh, cũng không nói thêm gì nữa, bây giờ nói gì cũng là thừa, duy chỉ có chiến lực quyết định sống chết.

Một số người ở lại bên cạnh Cổ La để bảo vệ, số cao thủ còn lại phóng nhanh về phía trước, Tiêu Thần cùng ba bộ xương khô phóng lên đón địch, một cuộc chém giết thảm liệt lại bắt đầu.

Cổ La ra lệnh cho đám người bên cạnh mình tham gia tấn công, bản thân hắn cũng lao thẳng đến chỗ Tiêu Thần, vất bỏ hết liêm sỉ. Triệu Lâm Nhi sau đó cũng nhảy luôn đến chỗ đó, Tiêu Thần vốn chính là mục tiêu của nàng ta.

Tiêu Thần cùng ba bộ xương khô bị vây khốn ở giữa, Tần Nghiễm Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương dốc tận lực giúp hắn cầm chân Cổ La, để hắn rảnh tay tiêu diệt đám cao thủ kia. Cảnh tượng chém giết đẫm máu tàn khốc vô cùng, bây giờ lời nào cũng là thừa, chỉ có thực lực mới chính là đạo lý.

Không bị thương thế hành hạ, Tiêu Thần ra tay không hề cố kỵ, huyền công vận chuyển đến cực hạn, phóng tay chém giết vô tình nhằm tiêu hao sinh lực địch, cũng là việc chính của hắn vào lúc này.

Tu vi của Triệu Lâm Nhi và hắn tuy cách biệt không xa, nhưng có thể thấy Tiêu Thần cố ý tránh mặt nàng ta, không ngừng luồn lách giữa hơn hai mươi cao thủ mà chém giết tàn nhẫn vô tình. Bàn tay hắn sắc bén như ma đao chớp lóe ánh sáng kỳ dị, cái đầu một tên vừa rời khỏi cổ đã tách đôi thành hai nửa, máu tươi đỏ thắm hòa cùng não bộ trắng nhởn cùng lá gan đỏ lòm rơi thành một đống bầy nhầy, máu me tàn bạo vô cùng.

Trong thời khắc sinh tử tồn vong này, không thể có nửa điểm nhân từ, không phải ngươi chết thì là ta quy tiên.

"Phụp."

Tiêu Thần tung ra một cước xuyên thủng người một tên, hắn dùng chân quét thi thể một vòng, không chỉ xé tan cái xác mà nhân tiện còn đẩy lùi được Triệu Lâm Nhi.

Đây quả thực là một cuộc chiến sinh tử, toàn thân Tiêu Thần nhuốm đầy máu tươi, sau khi giết được vài tên hắn cũng không dám lơi tay, bởi vì chiến lực đối phương mạnh hơn hẳn hắn và ba bộ khô lâu.

Cổ La ánh mắt lạnh như tiền, thế nhưng hắn bị ba bộ xương khô cuốn lấy, tạm thời

không thể thoát ra để đối phó Tiêu Thần. Đối với ba sinh vật bất tử này, hắn hận chúng thấu xương thấu cốt, nếu không phải bọn chúng đánh lén, hắn sao có thể xém chết? Tự nhiên lãng phí một quyển trục sinh mạng quý giá.

"Băng lam, hãy phong ấn hắc ám cùng tội ác!"

Cổ La đột nhiên hét lớn, một họa quyển mở ra rất nhanh, một quầng sáng màu lam trông như khối nước lan ra rất nhanh, sau đó phát ra dao động năng lượng kinh hồn rồi xuất hiện một con chim khổng lồ bay thẳng đến ba bộ xương, đồng thời quầng sáng màu lam cũng từ từ phủ lên bọn chúng.

Con chim được ngưng kết từ năng lượng dài tới gần năm thước bị ba bộ xương khô cường đại đánh nát, nhưng khi quầng sáng màu lam hạ xuống thì giữa đương trường xuất hiện ba tượng băng, Tần Nghiễm Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương đều đã bị đóng băng.

Cổ La cười lạnh, mà sau đó cũng không thèm quay đầu lại nhìn Tiêu Thần, một họa quyển mở ra rất nhanh, một con thằn lằn khổng lồ màu vàng đất dài hơn tám thước hung mãnh lao vào Tiêu Thần đồng thời tạo nên một cơn lốc năng lượng.

Tiêu Thần cảm giác đại sự không ổn, chém chết một tên cao thủ chặn đường, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện giữa rừng, nhưng con thằn lằn to tổ bố này dường như có linh trí, mang theo quầng sáng vàng đuổi rát.

Bốn năm cây đại thụ chót vót bị năng lượng của con thằn lằn đánh nát, gỗ vụn bay lả tả, cành gãy lá rụng xác xơ bay, không gì có thể chống lại quầng sáng vàng của nó.

Đến khi mười cây đại thụ bị phá hủy thì con thằn lằn đã đến gần sát Tiêu Thần, hắn vọt thẳng lên trên, khoa tay kết thành một pháp ấn huyền bí, một quầng sáng phát ra bắn thẳng vào con thằn lằn.

Giữa không trung vang vọng tiếng "coong coong", con thằn lằn bây giờ như món đồ sứ, xuất hiện từng vết nứt lớn, cuối cùng vỡ nát giữa không trung.

Bất quá, vẫn còn quầng sáng màu vàng đất phủ lấy Tiêu Thần, sự tình kỳ lạ phát sinh, ánh sáng vàng bắt đầu thạch hóa, biến Tiêu Thần thành một pho tượng đá.

Hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại, trải qua một cuộc giao chiến còn tăng thêm một chút khí chất oai hùng, khiến vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành càng thêm mê hoặc.

"Cổ La huynh quả nhiên cao siêu, đòn tấn công đẹp mắt này quả thận khiến người ta sợ hãi, đa ta Cổ La huynh nhiệt tình giúp đỡ!"

"Điện hạ khách khí quá rồi, được dốc sức vì điện hạ là vinh dự của ta rồi."

"Cổ La huynh nói thế này khiến ta cảm thấy rất áy náy, vì đối phó Tiêu Thần bản thân huynh đã phải chịu hiểm nguy, lại còn mất đi nhiều hảo thủ khiến ta thực sự áy náy."

Cổ La sau khi tiêu diệt cường địch tỏ vẻ khiêm tốn thành khẩn, có chút bi thương nói: "Ta thì không sao, chỉ tiếc cho những người đã chết, bọn họ đều như huynh đệ của ta." truyện được lấy tại Truyện 5zz

Lời nói thế này tất nhiên khiến người ta có ấn tượng tốt, đám cao thủ chung quanh cảm thấy ấm áp trong lòng, Cổ La là kẻ kế thừa một gia tộc, tự nhiên là rất am hiểu thủ đoạn này.

"Rắc."

Một tiếng vỡ vụn vang lên, trên pho tượng Tiêu Thần xuất hiện một vết nứt lớn rồi đột nhiên đổ vỡ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện