Người thứ tư là một thanh niên đẹp trai cao ráo, chính là thanh niên cường giả vừa rồi đã ngự không phi hành. Nhìn bề ngoài đại khái chừng hai mươi tuổi. Hắn có mái tóc dài màu vàng nhìn như ngọn lửa vàng rực, dung mạo lại đẹp như được tạc bằng ngọc. Toàn thân toát lên khí chất cao quý, dù có đứng giữa biển người vô tận cũng dễ dàng làm người ta chú ý đến, chói lọi như vầng thái dương.
Nhất Chân lại nói khẽ: "Lan Đức, thanh niên cường giả của Tây Phương tộc, hắn chính là một thần tứ chú ngữ sư, tu hành giả kiểu này còn được gọi là chú sư, nghe nói bọn họ có thể mượn năng lực của vị thần mà họ tín ngưỡng."
Tiêu Thần không khỏi hâm mộ cái tài bay lượn của chú sư Lan Đức, hắn là một vũ giả, nếu muốn ngự không phi hành thì còn cả một chặng đường gian nan dài dằng dặc.
Hai bên đã đến cùng một chỗ, Nhất Chân hòa thượng cười với mấy người mới đến rồi giới thiệu: "Ta muốn giới thiệu cho mọi người một bằng hữu mới, là Tiêu Thần đến từ nhân gian giới."
Bốn người đã vào rừng dừa tất thảy đều kinh hãi, không thể nhịn được nhìn Tiêu Thần chăm chú. Tiêu Thần biết bọn họ nhầm lẫn vội đính chính: "Ta không có khả năng phá toái hư không để tới đây, bất quá chỉ là vô tình đến trường sinh giới mà thôi."
Sau đó hắn giải thích ngắn gọn, bốn người kia cũng bình tĩnh lại, không thèm để ý đến hắn nữa. Rất hiển nhiên, bốn người này không hề coi trọng Tiêu Thần, nếu không có Nhất Chân hòa thượng thân thiện, thậm chí còn không thèm nói với hắn một câu.
Tiêu Thần nở nụ cười tự giễu mình, Trường Sinh Giới có một sự thật hiển nhiên, nếu không có thực lực mạnh mẽ, ở nơi này cũng không được coi trọng.
"Gràoooooo…"
Tiếng rồng ngâm điếc tai từ lòng biển vọng lên như sét đánh giữa trời quang, biển xanh cuộn sóng, từa phía xa xa trên biển có hai con thuyền lớn bị đánh tan, một con rồng khổng lồ lao vọt lên phá nát hai con thuyền.
"Chính là thuyền của bọn ta!", thanh niên Man tộc Khải Áo giận dữ gầm lên, thân thể cao ba thước căng lên, phát ra khí tức nguy hiểm như dã thú.
"Khoảng cách quá xa, người của chúng ta có lẽ không thể bơi vào bờ được, sau này muốn rời khỏi hòn đảo này cũng khá phiền phức", Á La Đức nói khẽ, dường như cũng không lo lắng.
Nhất Chân hòa thượng nhìn con rồng to lớn trên biển tiếp lời: "Chắc cũng không lâu nữa, sẽ có thêm nhiều tu giả đến Long Đảo, sau đó chúng ta có thể đi nhờ thuyền của họ."
"Gràoooooo."
Mọi người dần dần cảm giác thấy có chỗ không ổn, bát tí ác long đã biến mất giữa biển khơi, nhưng tiếng gầm của nó vẫn văng vẳng bên tai, thứ âm thanh dưới nước này gọi là bá chủ cũng không có gì quá đáng.
Nhà sư áo trắng Nhất Chân chỉ tay vào khoảng không xa xa thất kinh nói: "Có cường giả đang đại chiến với rồng!"
Mấy thanh niên cường giả đang đứng trên bờ biển kinh hãi vô cùng.
Xa xa phía chân trời, một con rồng quần thảo giữa không trung, còn có một bóng người đang cùng nó chém giết kịch liệt, thỉnh thoảng lại phát ra một quầng sáng rực rỡ.
Có thể đối kháng được với rồng, người này nếu không phải là thần thì cũng gần như thế. Cuộc chiến giữa không trung kịch liệt phi thường, bộc phát ra từng quầng sáng chói lọi, một người một rồng giữa không trung cũng đến gần hòn đảo, bây giờ cũng có thể nhìn rõ tình hình trận đấu.
Đó là một con dực long dài chừng năm chục thước, toàn thân bao phủ trong lớp vảy sáng loáng, phát ra uy áp mạnh mẽ. Dực long đến gần, tiếng thú gầm trên bãi biển cũng im bặt.
Đây chắc chắn là một mãnh thú đáng sợ, nó sở hữu một đôi cánh sải rộng gần ba mươi thước in trên mặt đất một cái bóng lớn đồng thời tạo nên một trận cuồng phong.
Điều khiến cho Tiêu Thần kinh ngạc nhất là, đầu con hung long này phát ra một vầng sáng bạc, ở đây vẫn có thể thi triển đại thần thông, tựa như không phải là một loài rồng bị phong ấn.
Từng dòng điện đáng sợ cuồng loạn phun ra từ miệng nó, tiếng sấm đùng đùng phát ra nghiêng trời lệch đất, inh tai nhức óc. Những tia sét kinh khủng đan xen chằng chịt giữa không trung,
Ngoài ra nó cũng không ngừng phun ra dực long thánh hỏa, tưởng như thiêu rụi cả hư không, cả bầu trời biến thành biển lửa, không khí ngột ngạt đáng sợ.
"Nhất Chân pháp sư, ngươi chẳng phải đã nói là long tộc đều đã bị phong ấn sao? Con dực long này tại sao vẫn có thể thi triển thần công?", Tiêu Thần nhịn không nổi phải mở miệng hỏi lại.
"Dực long? Một cái tên đã quá lâu, ta cũng quên mất rồi." Nhất Chân vừa nhìn cuộc chiến vừa giải thích: "Bây giờ trên đại lục rộng lớn, chúng được gọi bằng cái tên chung của long tộc là "rồng""
"Về "rồng", ta quên nói cho ngươi biết, là loài rồng duy nhất không bị phong ấn, là sinh vật mạnh mẽ nhất trên đại lục, dực long trưởng thành đều có thực lực đẳng cấp bán thần. Bất quá, số lượng của chúng rất ít, hiếm khi xuất hiện trước mặt người thường."
Trước mắt.
Như Tiêu Thần biết, dực long trong các thượng cổ long tộc, chắc chắn không phải là chi mạnh nhất, thế mà đã có thực lực thế này, vậy các chi hùng mạnh thời thượng cổ không biết là còn mạnh tới cỡ nào? Chỉ là chúng đều đã bị phong ấn, duy có dực long không bị phong ấn là loài rồng duy nhất trong mắt loài người.
Nhất Chân hòa thượng tiếp lời: "Dực long cũng có thể chia làm vài loại, như hắc long, quang minh thánh long, hoàng kim long đẳng, chúng có uyên nguyên sâu xa với Tây Phương tộc, ngươi có thể hỏi chú sư Lan Đức, hắn chắc chắn biết nhiều hơn ta."
Thanh niên tóc vàng Lan Đức anh tuấn phi phàm, như vầng thái dương vàng rực, quét đôi mắt màu lam liếc qua Tiêu Thần một cái, không biết có phải vì trận chiến giữa không trung quá hấp dẫn, hay là vì khinh thường Tiêu Thần mà cũng phớt lờ không thèm giải thích. Truyện được copy tại Truyện 5s
"Người đang chiến đấu với quang minh thánh long kia chính là một Đọa lạc thiên sứ!", Á La Đức của Sâm Lâm tộc kinh ngạc kêu thất thanh: "Đọa lạc thiên sứ đã không xuất hiện trên thế gian hơn trăm năm, không thể tưởng được hôm nay có thể thấy được bóng dáng của họ."
Thân thể khổng lồ của quang minh thánh long trước sau vẫn phát ra ánh sánh thánh khiết mờ ảo, mà thân ảnh người cùng nó chiến đấu lại chìm trong màn sương đen nhờ nhờ, mấy người ở dưới đất đã có thể nhìn thấy chân thân của nàng.
Mái tóc dài đen óng ả tung bay trong gió. Mặc dù không thể nhìn rõ dung mạo nàng ta nhưng thân thể ma mị kia cực kỳ hấp dẫn. Cơ thể mềm mại gần như bán khỏa thân trong bộ y phục đen trong mờ. Đôi nhũ phong cao vút, vòng eo thon thả, đôi mông tròn lẳn cùng cặp đùi thon dài trắng muốt…nửa kín nửa hở khiến chúng sinh đảo điên.
Đương nhiên, thứ hấp dẫn ánh mắt nhất là đôi cánh đen ở sau lưng nàng ta phát ra thứ ánh sáng u tối, dao động năng lượng mạnh mẽ đẩy lùi sấm sét và lửa thiêu.
Đọa lạc thiên sứ chiến lực mạnh vô cùng, tư thái cũng đẹp đến cực điểm, mặc dù đang phải chiến đấu kịch liệt nhưng tư thế chiến đấu của nàng ta chẳng khác nào hắc thiên nga nhảy múa.
Quang minh thánh long khổng lồ không thể chiếm ưu thế, ngược lại còn bị Đọa lạc thiên sứ áp chế, đôi tay ngọc ngà của nàng cầm một thanh kiếm năng lượng to bản dài hàng chục thước. Giữa màn sương đen phiêu động, ánh kiếm chằng chịt rọi sáng cả bầu trời.