Người kia là một nam tử cao lớn, cả người ướt đẫm, khóe miệng có chút máu rỉ ra, dung mạo thì không được coi là anh tuấn, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác rất đặc thù, nhất là cặp mắt thâm sâu khó lường, phát ra hàn khí âm sâm.
Nói một cách đơn giản, loại cảm giác đó là: Tà dị!
Trên hoang đảo này tụ nhiên lại có thể gặp được một người, mà lại không phải là Triệu Lâm Nhi. Tiêu Thần trong lòng tịnh không cảm thấy vui mừng, bằng vào trực giác hắn cảm nhận được thanh niên trước mắt là một nhân vật nguy hiểm. Hắn cẩn thận giới bị, ngầm vẫn chuyển huyền công, hắn hiện tại cũng đang muốn biết thực lực chân chính của mình như thế nào.
Trong khu rừng cách đó không xa, chim chóc lại một lần nữa bay vụt lên toán loạn, tiếp đó là một đạo nhân ảnh rất nhanh lao vọt tới, tốc độ như thiểm điện, trong nháy mắt đã đến nơi. Truyện được copy tại Truyện 5s
Đó mà một thiếu nữ, dáng người xinh đẹp, quần áo ướt đẫm dính chặt vào thân người. Cặp chân dài trắng như tuyết ẩn hiện dưới lớp quần lụa mỏng, nhũ phong cao vút nhấp nhô theo từng hơi thở trông cực kì dụ người.
Mái tóc đen dài ướt sũng tung bay theo gió, dung mạo của nàng ta vô cùng xinh đẹp khả ái, bất quá trong đôi mắt vẫn còn lộ ra một chút thần thái hoảng sợ. Cho đến khi lao tới chỗ này, đứng phái sau người thanh niên mới dần dần ổn định trở lại.
"Hống……"
Đâu đó, ở phía ven biển truyền lại tiếng rít gào của Bát tí ác long. Trông thấy bọn họ toàn thân ướt sũng, không có gì khó để đoán rằng vừa rồi cả hai người đã gặp phải ác long.
Từ làn sương mờ từ bay lên từ trên người đôi thanh niên nam nữ, chỉ trong nháy mắt y phục ướt đẫm của họ đã khô cong, từ đó có thể nhìn ra tu vi bất phàm của bọn họ. Hai người bước về phái trước, trên thân được bao phủ bởi một lớp hào quang màu xanhnhạt.
Tu Vi của người ở Trường Sinh Giới dù cho thông thiên, Tiêu Thần cũng sẽ không lấy làm kinh hãi, mấy chục người kiệt suất nhất ở nhân gian giới từ trước đến nay đều tiến vào không gian này. Dù sao thì đã là người học võ thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày quay về với đất.
"Ngươi là ai, vì sao lại ở chỗ này?" Thanh niên nam tử liền miệng hỏi, khẩu âm có chút kì lạ nhưng Tiêu Thần hoàn toàn có thể hiểu được.
Tiêu Thần cảm giác được hai người này đến đây không có ý tốt lành gì, sát ý trên người lúc ẩn lúc hiện, hắn bình tĩnh đáp: "Tiêu Thần, từ nhân gian giới phá toái hư không tới". Hắn không cần làm cái việc nói dối ẩn giấu thân phận, vì hắn không muốn kết oán hay trở thành cừu địch với đối phương.
Nghe thấy Tiêu Thần nói vậy, cả hai người đều vô cùng kinh hãi, không kìm được lui về phía sau mấy bước. Hiển nhiên tu giả có thể phá toái hư không ở thế giới này cũng được tính là tuyệt đối cường giả, bằng không hai người này không thể có thần thái như vậy.
Khi nghe Tiêu Thần nói sơ qua mọi việc, là do bị động tiến nhập theo Lan Nặc vào Trường Sinh Giới đôi thanh niên nam nữ này mới bình tĩnh trở lại, tựa hồ như trút được một hơi thở dài.
"Không biết nói ngươi may mắn hay là bất hạnh, ngươi tuy tiến vào được Trường Sinh Giới, nhưng địa điểm phá toái hư không thực là không được ổn. Hải vực nổi danh là cấm kị chi hải, còn hòn đảo này lại càng… hắc hắc…"
Thanh niên nam tử cười lạnh mấy tiếng, bất quá sát ý dường như đã biến mất. Y cùng với nữ tử yêu kiều cùng cất bước đi về phía cái hồ nhỏ. Rồi nghỉ ngơi bên cạnh
"Đúng là đen đủi! không thểnào nghĩ đến vừa mới tiến lên đảo này đã gặp ngay một con thượng cổ hung thú". Nữ tử diếm lệ nói giọng bất mãn: "Hiện tại thuyền lớn đã bị vỡ nát, tất cả thủy thủ đều đã bị ác long ăn thịt, chúng ta làm thế nào để quay về đây? Thật đúng là không nên đến đây mà".
"Phải cho là may mắn mới đúng, trong vòng mấy trăm năm trở lại đây, chúng ta là những người đầu tiên có thể sống sót mà lên được hòn đảo này". Nói đến đây, thanh niên nam tử liền đưa mắt nhìn về phái Tiêu Thần, nói: "Có thể chuẩn bị cho chúng tôi chút gì đó để ăn được không?"
Lời nói tuy là thỉnh cầu, nhưng lại có giọng điệu ra lệnh, bất quá Tiêu Thần rất bình tĩnh, trả lời: "Có thể".
Đưa mắt nhìn theo bóng ảnh của Tiêu Thần, thanh niên nam tử cất tiếng hỏi: "Cô thấy sao?"
Nữ tử xinh đẹp cười lạnh: "Hừ, mặc kệ những điều hắn nói là thật hay giả, hắn đều phải chết. Ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết chúng ta đã đi trước đến nơi này, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật".
Thanh niên nam tử gật gật đầu, cười lạnh nói: "Tu vi không kém, lại còn ẩn tàng thực lực. Nhưng một người thì làm sao có thể địch lại hai người chúng ta liên thủ, chắc chắn hắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa! Bất quá, trước tiên hãy lưu lại tính mạng của gã, tạm thời vẫn còn chỗ hữu dụng".
Tiêu Thần lúc này đang ở phía xa trong rừng, nhìn chăm chú vào sự mấp máy môi của cả hai người qua kẽ lá, một lúc sau mới quay người rời đi.
Không lâu sau, ở bên hồ dậy lên từng làn hương thơm mê người, một chiếc đùi dê quay chín vàng, cạnh đó là nồi cá tươi thơm ngon vô cùng. Ngoài ra, trên bàn còn có vải, rau thơm và mấy cốc nước hoa quả.
Hai người thanh niên nam nữ ăn uống rất ngon miệng.
Nữ tử sau khi uống một ngụm nước dừa, liền mỉm cười duyên dáng nói: "Cảm tạ thịnh tình chiêu đãi của Tiêu huynh, ta tên Lưu Nguyệt, huynh ấy là Vương Tử Phong, chính là sư huynh của ta. A a…." Nàng ta mỉm cười khả ái, khuôn mặt hiện lên mười phần yêu kiều dụ hoặc.
Vương Tử Phong nói tiếp: "Tên của chúng tôi huynh chắc chưa từng nghe qua, nhưng tổ sư của chúng tôi chắc huynh cũng đã từng nghe qua".
"Xin hỏi danh hiệu của quý tổ sư". Trong mơ hồ, Tiêu Thần thầm đoán biết, vị tổ sư này hơn nửa là từ nhân gian giới vũ phá hư không đến đây.
"Tà vương Thạch Chi Hiên!" Lúc Vương Tử Phong cùng với Lưu Nguyệt nói ra danh hiệu này, sắc mặt đều lộ vẻ tôn kính vô cùng.
Tiêu Thần kinh hãi.
Cái tên này, sao hắn lại không biết chứ? Đó chính là nhân vật thiên tài tại nhân gian giới, vang danh thiên cổ cùng với Đạt Ma, Trương Tam Phong, Độc Cô Cầu Bại.
Bất tử ma công xuất ra, thiên hạ ai có thể tranh phong? Người sau này bị khốn trong tình trường, ma thai băng toái nhưng bằng vào đại trí tuệ đã tu thành vô thượng đạo tâm, sau đó phá toái hư không, để lại danh truyền thiên cổ.
Bất tử tà vương!.