Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor Phương Thủy

Hắn nghe theo lời của nàng thử cử động thân thể, lại nhận thấy cả người mềm nhũn, xương cốt rã rời, căn bản không có sức đứng lên. Từ trên miệng hang nàng nhìn xuống thấy rất rõ ràng động tác của hắn, thở dài, bảo: "Ngươi đừng cử động nữa, trước cứ nằm nghỉ cho khỏe. Ta sẽ xuống núi gọi người tới giúp một tay, mang ngươi lên."

Dứt lời, Thẩm Trại Hoa liền đứng phắt dậy, đang muốn xoay người xuống núi thì trước mặt bỗng tối sầm, thân thể liền không thể khống chế ngã nhào tới trước.

Hỏng bét! Lần này hai người đều ngã xuống động mất rồi. Trong lòng nàng âm thầm kêu khổ, thân thể đã lao tới rồi.

Lúc nàng đang rớt thẳng xuống đáy động, hắn đang cố gắng dựa vào vách động tự mình đứng lên. Nào biết chân còn chưa có nâng lên, một bóng đen đã từ miệng động rơi xuống, trong động ngược lại càng ngày càng sáng. Hắn giật phắt ngẩng đầu lên thì nửa người nàng đã đụng vào người của hắn.

Cố Nam Châu chỉ cảm thấy cái đụng này đối với hắn mà nói đúng là mạnh đến chấn động cả trời đất. Tội nghiệp hắn vừa mới cảm thấy xương cốt hơi bình thường, lại bị vỡ vụn thành cả ngàn mảnh, rải rác trong khắp người mình.

Mắt vẫn thấy tối sầm như trước, nàng cũng nằm ở trên người hắn một lúc lâu. Nàng dần tỉnh táo. Tay chân vẫn không có sức, nàng cố gắng gượng dậy dịch khỏi người hắn, thừa dịp bóng tối che giấu, dùng tay che trước ngực mình, khóc không ra nước mắt.

Mụ nội nó! Chỗ này cũng không phải là nơi có thể đụng, đau chết đi được!

...

Trong động tối đen như mực, im ắng. Hai người bị thương nằm cạnh nhau ở đáy động, chịu từng cơn đau nhức khắp cơ thể 

Hồi lâu, cơn đau cũng bớt đi, nàng bò đến nơi cây đuốc rớt xuống quờ quạng tìm, sau đó lấy que đánh lửa vẫn mang theo bên mình, đốt cây đuốc, cắm ở chỗ hở của đống đá. Đáy động lại lần nữa sáng rực

Thấy Cố Nam Châu vẫn không động đậy, nàng bước đến trước mặt hắn, hỏi: "Ngươi không sao chớ? Có bị gãy xương hay trật khớp không?"

Cố Nam Châu hít một hơi thật sâu, cảm thấy ngực cũng không quá đau đớn, ho khan hai tiếng, rồi trả lời: "Không có việc gì, vẫn ổn. Chỉ là ngươi thế nào cũng đột nhiên rớt xuống?"

Thẩm Trại Hoa có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Chuyện này là, từ chiều tới giờ ta chưa ăn gì nên đói bụng đến choáng váng, mặt mày say sẩm, ta liền ngã."

Đánh chết hắn cũng không thể nghĩ nàng ngã xuống vì lí do dở khóc dở cười như vậy. Hắn âm thầm nghĩ trong lòng người này đói là không chịu được, sau này cần chú ý nhiều hơn, không để chuyện như hôm nay lại xảy ra, đầu choáng váng, mắt tối sầm ngã xuống, không chừng sẽ xảy ra chuyện mất.

Biết hắn vẫn có thể nói năng mạch lạc, nàng cũng không hỏi nhiều nữa, cầm cây đuốc săm soi chung quanh, nghĩ bản thân có thể bò ra ngoài trước rồi gọi người đến mang hắn lên.

Nhưng mà nàng xem một vòng, cũng chỉ có thể chán nản thở dài. Lúc người đào bẩy rập nhất định là đã cào bằng chung quanh cái bẫy này làm bẩy rập trở nên trơn truột, một
chút nhô ra cũng không có. Tuy nàng quyết tâm leo lên, không ngại mặt tường trơn truột nhưng nàng cũng không phải thằn lằn, bám đất là lên được.

Nàng đành quay lại ngồi cạnh hắn, uể oải thở dài. Lúc này ngực hắn vẫn còn đau, nghĩ nàng bởi vì trong lúc nhất thời ra không được mà buồn bực, cũng thở dài như nàng.

Thẩm Trại Hoa liếc nhìn hắn, thấy hắn chẳng mảy may mở miệng phản ứng gì lại chán nản thở dài: "ôi ~ "

Rốt cuộc hắn cũng quay đầu lại nhìn nàng: "Làm sao vậy? thở dài liên tục?"

Thẩm Trại Hoa thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, lúc này nổi lên ý xấu, hai tay chống má, vẻ mặt khổ não nói: "Chúng ta có khả năng không ra được. Các bên của bẩy rập đều trơn truột, ta không bò lên nổi. Lần này, hai tiểu hài tử nhà họ Ngô còn không có tìm được mà hai ta ngã xuống đây rồi."

Cố Nam Châu cho là nàng thực sự sợ, gượng ngồi dậy, cười nói: " Sẽ không như vậy đâu.Cùng lắm khi trời sáng, mọi người phát hiện không thấy hai ta, tự nhiên sẽ tìm chúng ta. Huống hồ, chúng ta đều đi tìm người, bọn họ biết chúng ta đã tới đỉnh núi này. Mọi người sẽ đến tìm chúng ta trước, đến khi có người tới, chúng ta lại kêu vài tiếng, chắc chắn có người nghe được."

Nàng vốn chỉ muốn hù dọa hắn một chút, lại không nghĩ rằng hắn lại chu đaó xoay qua an ủi nàng như thế khiến nàng không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ gật đầu, lại ngẩn người nhìn chằm chằm quầng sáng lập lòe của cây đuốc. Cố Nam Châu nghĩ trong lòng nàng vẫn đang lo lắng, nhanh chóng đến bên cạnh nàng, hắng giọng nói: "Thật sự không có chuyện gì đâu, khi ta còn bé đã từng rơi vào một cái giếng ở nơi hẻo lánh, ở trong giếng suốt đêm chờ người cứu ra. Ta được cứu ra ngoài, vẫn sống tốt đến hôm nay đấy thôi."

Cố Nam Châu đột nhiên nói chuyện cũ của mình, nàng hứng thú nhìn hắn: " Là chuyện gì xảy ra thế? Ngươi là người điềm đạm như vậy, khi còn bé khẳng định rất ngoan, làm sao sẽ rơi vào giếng chứ?"

Thấy hai mắt nàng long lanh nhìn mình chăm chú, Cố Nam Châu dứt khoát mở miệng nói, " Ngươi đã đoán sai rồi, khi còn bé ta không được ngoan ngoãn, nhiều lắm là kẻ con nhà quyền quý yếu ớt mà thôi."

Khi còn bé hắn tự tung tự tác, đúng là cậu ấm, ít biết xử sự mà thôi! Từ khi hắn chào đời, thân thể đã yếu ớt so với người thường kém hơn rất nhiều, quanh năm uống nhiều loại thuốc. Để chăm 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện