"Vâng." Tạ Khinh Dung hài lòng gật đầu.
Bố Tạ thấy trên mặt con gái một lần nữa có nụ cười thì trong lòng cũng không còn trầm trọng, chỉ là trong lòng vẫn có điểm tiếc nuối, bất quá bỏ đi, con gái hài lòng mới là quan trọng nhất.
Tạ Khinh Dung cũng không lập tức gọi điện cho Mộc Hãn, cô dự định cho Mộc Hãn một kinh hỉ.
Mộc Hãn ở tại khách sạn ở cạnh quảng trường ở gần nhà Tạ Khinh Dung, nàng giống Tạ Khinh Dung, cũng xin nghỉ dài hạn, loại trạng thái này Mộc Hãn không có tâm trạng làm việc. Mộc Hãn mở cửa sổ trong gian phòng khách sạn, cửa sổ phòng này có thể thấy nhà Tạ Khinh Dung. Nàng ngây ra trên ghế, trong đầu chỉ có thể lo lắng và bất an. Mộc Hãn cảm thấy bản thân bất lực thật tệ hại, thời gian trôi qua cũng mới hai tuần thôi, nhưng Mộc Hãn sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày cầm điện thoại gọi cho Dung Dung, cuộc điện thoại vừa thông kia chính là an ủi lớn nhất trong lòng Mộc Hãn.
Nghe được tiếng đập cửa, Mộc Hãn tưởng nhân viên phục vụ của khách sạn, còn có chút không vui vì bị quấy rối, thế nhưng khi nàng mở cửa, thấy Tạ Khinh Dung đứng ở cửa thì Mộc Hãn thoáng cái sợ ngây người.
"Thế nào, không chào đón mình sao?" Tạ Khinh Dung nhìn Mộc Hãn mỉm cười hỏi.
"Sao cậu lại tới đây?" Mộc Hãn không thể tin hỏi, tối hôm qua Dung Dung còn nói cùng nàng có thể không nhanh như vậy, hôm nay Dung Dung đi ra trước mắt, cảm giác như nàng đang nằm mơ. Mộc Hãn còn rất không chắc chắc mà véo một chút đùi mình, xác định bản thân không phải đang nằm mơ.
"Để mình vào phòng trước rồi tiếp tục được chứ?" Tạ Khinh Dung nghĩ vẻ ngơ ngác của Mộc Hãn nhìn rất ngốc.
Mộc Hãn một tay kéo Tạ Khinh Dung vào phòng. Nàng không chắc, nếu bắt mình tiếp tục chờ đợi thì có thể không khắc chế được mà vọt tới nhà Dung Dung đòi người hay không, cho nên vừa vào gian phòng thì Mộc Hãn cấp thiết nhào vào lòng Tạ Khinh Dung.
"Dung Dung, mình đã sợ cậu sẽ bỏ lại mình, mỗi ngày mình đều suy nghĩ đến cậu, trong óc tràn đầy là cậu, mình nghĩ nếu cậu không tới thì sớm muộn gì mình cũng phát điên..." Mộc Hãn có chút cấp thiết mà bất an nói, tựa hồ như móc trái tim ra vội giao cho Tạ Khinh Dung xem, cho nàng xem xem bản thân rốt cuộc nhớ nàng bao nhiêu.
"Không sao, ba mẹ có thể cho chúng ta cùng một chỗ." Tạ Khinh Dung vỗ nhẹ lưng Mộc Hãn mềm nhẹ nói, sắc mặt Mộc Hãn có chút tái nhợt, nhìn ra được mấy ngày này Mộc Hãn sống thật không tốt.
Mộc Hãn nghe xong, nước mắt cách chảy xuống tách tách, vài chục năm, giờ khắc này, Mộc Hãn mới chính thức cảm thấy hạnh phúc lúc này của bản thân là thật, trái tim treo trong không trung rốt cục rơi xuống đất.
"Sao lại khóc?" Tạ Khinh Dung có chút yêu thương lau nước mắt cho Mộc Hãn.
"Người ta chỉ là rất cao hứng." Mộc Hãn cũng không muốn như vậy, gần đây bản thân quá đa sầu đa cảm, nàng cũng rất ghét bản thân như vậy.
Môi Tạ Khinh Dung dán lên khóe mắt Mộc Hãn, vì Mộc Hãn mà hôn tới nước mắt ở khóe mắt, Mộc Hãn thuận thế hôn lên môi Tạ Khinh Dung, lúc này so với bất luận lúc nào nàng cũng bức thiết muốn thân thiết da thịt cùng Dung Dung, tựa hồ chỉ có hòa hợp thành một thể cùng Tạ Khinh Dung mới có thể thật sự chân thật cảm thụ được sự tồn tại của Tạ Khinh Dung, cảm thụ được Tạ Khinh Dung chân chính thuộc về mình.
Tay Mộc Hãn có chút cấp thiết bắt đầu cởi quần áo Tạ Khinh Dung, Tạ Khinh Dung lập tức ý thức được Mộc Hãn muốn gì, cô thập phần dung túng Mộc Hãn, rất phối hợp với hành động của Mộc Hãn, đưa tay cởi quần áo trên người Mộc Hãn, chỉ là động tác có chút lạ lẫm mà thôi.
Khác với ôn nhu bình thường, hai người lần đầu tiên cấp thiết cùng nhiệt tình như vậy, cái cảm giác như mất mà có lại này, như hận không thể nhét đối phương vào xương tủy của bản thân...
"Dung Dung gầy thật nhiều." Tình cảm mãnh liệt qua đi, Mộc Hãn ghé vào trên người Tạ Khinh Dung, thấy xương quai xanh của Tạ Khinh