"Tiểu Mộc, đến đây ăn đi." Mẹ Tạ tuy rằng cũng có chút tiếc nuối, thế nhưng quan niệm của bà trước nay đều cởi mở hơn nhiều so với ba Tạ, thật rất có khả năng điều tiết tâm tính của bản thân. Giống nhưng mẹ vợ luôn ưu đãi đặc biệt với con rể, thân phận Mộc Hãn thì tương đương với con rể kiêm con gái, mẹ Tạ đối xử với Mộc Hãn ít nhiều cũng có chút thay đổi, chí ít là trên tâm tính, Mộc Hãn từ nửa người ngoài biến thành người một nhà.
"Ô, đồ ăn Tạ mẹ làm vẫn thơm như vậy!" Mộc Hãn nhìn một bàn lớn toàn đồ ăn sắc hương hoàn hảo, phong phú hơn so với lúc trước lui tới Tạ gia, quả nhiên đãi ngộ của con rể khác biệt.
Lúc nói xong với ba Tạ, Mộc Hãn không cảm giác được ba Tạ có chút ác ý nào. Cá tính của Tạ mẹ, mấy năm nay Mộc Hãn đoán rất chuẩn, Tạ mẹ là lòng dạ để ngoài da, chính là kiểu người có cái gì đều đặt trên mặt, loại người này tương đối đơn giản, cũng tương đối dễ dỗ, cũng sẽ không câu nệ như với ba Tạ, thế nhưng vẫn không cách nào tự nhiên giống như trước. Tuy vậy Mộc Hãn tận lực làm bản thân thoạt nhìn rất tự nhiên.
"Vậy thì ăn nhiều một chút, mới vài ngày mà con và Dung Dung đều gầy không ít..." Mẹ Tạ vừa nghĩ đến mấy ngày trước dằn vặt người kia, không chỉ vợ chồng son này khổ sở, mà cả bà và ông già cũng khó chịu, vẫn nên cởi mở chút. Mẹ Tạ gắp một miếng thịt vào trong bát Mộc Hãn, Mộc Hãn vẫn béo chút mới đẹp, hiện tại quá gầy, sắc mặt cũng không đẹp như trước. Bất quá Dung Dung ngày ngày nhìn vào khuôn mặt đẹp như thế, thảo nào chướng mắt những người khác, mẹ Tạ cũng thuộc hiệp hội yêu thích vẻ bề ngoài.
"Vâng." Mộc Hãn nhu thuận gật đầu.
Ba Tạ và Tạ Khinh Dung đều ít nói, mà mẹ Tạ là người nói nhiều, đặc biệt ở trên bàn cơm, chính là nói không ngừng.
"Lúc trước lần đầu thấy con tới nhà chúng ta cũng ngoan ngoãn như thế, làm sao đoán được, đứa nhỏ xinh đẹp này cư nhiên bắt cóc nha đầu nhà ta..." Mẹ Tạ nhìn Mộc Hãn và Tạ Khinh Dung cũng rất cảm khái, không nghĩ tới nhoáng cái đã qua mười năm.
Mộc Hãn vốn đang có chút câu nệ nghe vậy thì mặt không khỏi đỏ lên, chột dạ ngay lập tức, khi đó, nàng xác thực có chút thích Dung Dung, chỉ là còn chưa có tâm tư bắt cóc Dung Dung.
Tạ Khinh Dung rất hứng thú nhìn Mộc Hãn, hiếm khi có lúc Mộc Hãn da mặt mỏng như vậy.
"Mẹ, mẹ cũng có thể lý giải mà, con gái của mẹ dắt một nha đầu xinh đẹp về nhà, con nghĩ Mộc Hãn gả vào Dung gia hoặc ở rể Dung gia thì đều nguyện ý." Tạ Khinh Dung cũng hiếm khi nói đùa cùng mẹ, coi như là giải vây cho Mộc Hãn.
Mộc Hãn vô cùng kinh ngạc nhìn Tạ Khinh Dung, Dung Dung bình thường thoạt nhìn rất nghiêm cẩn, cư nhiên sẽ dùng ngữ khí như vậy đùa vui với mẹ Tạ, thật không giống tác phong của nàng. Nhưng Mộc Hãn ngọt ngào trong lòng, nàng hiểu Dung Dung là giải vậy cho mình, ánh mắt nhìn về phía Tạ Khinh Dung ngọt ngào mật ngọt.
Tạ Khinh Dung bị ánh mắt của Mộc Hãn khiến cho có chút xấu hổ, kỳ thực cô cũng hiểu lời này không giống như phát ra từ miệng bản thân.
"Bảo con sửa thành họ Dung cũng được." Mộc Hãn giả bộ một vẻ cúi đầu thuận mi khoa trương tư thái tiểu tức phụ làm cho mẹ Tạ vui vẻ, biểu tình của ba Tạ cũng không còn nghiêm túc như vậy.
"Khụ khụ!" Tạ Khinh Dung giả vờ ho khan một chút, ý bảo hai người phụ nữ kia trên phải ăn cơm. Tạ Khinh Dung nghĩ Mộc Hãn với mẹ mình rất có tiếng nói chung, họp cùng một chỗ chính là một tổ hợp đại bà tám và tiểu bà tám.
Buổi tối, Mộc Hãn giả vờ tạm biệt đi về, ba Tạ nguyện ý để Mộc Hãn đi, dù sao trong tư tưởng còn vướng mắc, thế nhưng mẹ Tạ thấy các nàng đều đã là quan hệ kia thì không cần phải rời khỏi, còn chiếu theo ngày trước, ngủ phòng của Dung Dung, cùng một giường với Dung Dung nên mở miệng giữ lại, vì vậy Mộc Hãn theo ý muốn được ở lại.
Tạ Khinh Dung đi ra từ phòng tắm, thấy Mộc Hãn nằm ở trên giường mình nhìn trần nhà cười khúc khích, Tạ Khinh Dung cũng hơi buồn cười.
"Cười ngốc cái gì vậy?" Tạ Khinh Dung nhấc chăn lên nằm bên người Mộc Hãn.
"Rốt cục có thể ở trên cái giường này làm chuyện xấu, ngẫm lại thì thấy hài lòng, cảm giác hiện tại chúng ta từ quan hệ phi pháp biến thành vợ chồng hợp pháp, nghĩ đến thì thấy thư thái." Mộc Hãn vừa cười vừa nói, đưa tay ôm lấy Tạ Khinh Dung.
"Cậu toàn nghĩ những thứ loạn thất bát tao này." Tạ Khinh Dung nhẹ nhàng nhéo eo Mộc Hãn.
Mộc Hãn làm bộ bị nhéo đau mất nửa mạng, thở nhẹ một cái, Mộc Hãn cầm tay Tạ Khinh Dung, sau đó tiến môi đến bên tai Tạ Khinh Dung khe khẽ nói nhỏ, gương mặt Tạ Khinh Dung cũng hơi đỏ lên. Cô thật không biết bản thân cư nhiên bị Mộc Hãn lén lút làm chuyện hèn hạ lâu như vậy. Tạ Khinh Dung phái bảo thủ lần thứ hai dùng sức trên eo Mộc Hãn, nhéo một cái không nhẹ không nặng, lần này Mộc Hãn thật sự vì đau mà thở nhẹ ra, thế nhưng trong lòng lại vui dị thường, mọi người đều nói, đánh