"Kim Linh, con quỳ xuống cho ta!" Mẹ Kim Linh - Trương Dao Thanh, dùng ngữ khí nghiêm khắc chưa từng có ra lệnh.
Kim Linh sửng sốt, cô rất bất ngờ. Mẹ cô là người không dễ nóng giận, không ngờ người có tri thức hiểu lễ nghĩa như mẹ cũng sẽ có lúc hung thần ác sát. Có cần nghiêm trọng như vậy không, Kim Linh nhìn những người có mặt, ngoại trừ Trang Văn Huệ mặt không biểu tình, các trưởng bối khác đều là một vẻ rất nghiêm nghị, trận cảnh này thật sự rất nghiêm túc. Kim Linh làm vẻ mặt xin giúp đỡ nhìn về phía Trang Văn Huệ, đáng tiếc Trang Văn Huệ làm như không thấy đối với vẻ đáng thương giả tạo của Kim Linh. Kim Linh lại nhìn sắc mặt âm trầm của mẹ mình, trong lòng âm thầm kêu khổ, lập tức quỳ xuống. Lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên bị xử phạt về thể xác, còn ở lứa tuổi này thực sự rất không vẻ vang. Kim Linh đáng thương nhìn về phía Trang Ỷ Mộng, một vẻ cầu an ủi.
Trương Dao Thanh phản ứng lớn như vậy Trang Ỷ Mộng cũng có chút bất ngờ, trong ấn tượng của cô, mẹ Kim Linh và Kim Linh là hai người tuyệt đối tương phản. Trương Dao Thanh có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính cách ôn hòa, là người phụ nữ tốt lành tinh khiết có vẻ đẹp và đức hạnh truyền thống Trung Quốc, ăn nói ôn hòa nhỏ nhẹ, một phụ nữ phi thường ôn nhu. Kỳ thực là vì Trương Dao Thanh có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho nên mới thấy có lỗi với Trang gia gấp đôi nên phản ứng mới lớn như vậy. Bà nghĩ Kim Linh bản thân đồng tính luyến ái thì thôi, còn muốn kéo theo người thừa kế chính thức của Trang gia người ta xuống nước, thực sự quá ghê tởm.
"Em dâu, là chúng ta dạy con gái không nghiêm, chúng ta có lỗi với em, em dâu nói xem nên làm sao, dù là chặt đứt chân Kim Linh chúng ta cũng không có ý kiến." Mụ mụ Kim Linh, Trương Dao Thanh rất hổ thẹn nói với Trang Văn Huệ, một vẻ toàn bộ do em làm chủ.
"Chị dâu, không nghiêm trọng như vậy, đây cũng không hoàn toàn đều là lỗi của Linh Linh, tiểu Mộng cũng có lỗi, hai đứa trẻ này đều là bảo bối của em, chuyện tới nước này, đánh gãy uyên ương sợ là không thể thực hiện được, em chỉ hy vọng có thể đưa ra một phương án." Trang Văn Huệ cầm tay Trương Dao Thanh, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay để nàng thoải mái một chút, sự việc không nghiêm trọng đến mức như vậy.
Trương Dao Thanh vốn tưởng rằng Trang Văn Huệ sẽ kiên quyết gậy đánh uyên ương, không ngờ em dâu cởi mở mà cho phép, điều này làm cho Trương Dao Thanh trấn định không ít. Em dâu không tức giận là tốt rồi, nếu không sau này bản thân thật không biết lấy mặt mũi đâu nhìn nàng.
"Hai đứa trẻ này là chúng ta nhìn lớn lên, trong đầu nghĩ em ta đều biết. Chuyện tới nước này, Văn Huệ, cô nói làm sao thì làm như thế, đây là do Kim gia chúng tôi có lỗi với Trang gia." Kim lão gia tử cũng nhanh chóng tán thành phụ họa cho thấy lập trường của bản thân ông. Trang Văn Huệ xử trí Kim Linh thế nào, ông không hề ý kiến.
Trang Văn Huệ biết, sự quan tâm của trên dưới Kim gia đối với chuyện Kim Linh có đồng tính luyến ái hay không cũng không phải cao, chuyện này phải kể công cho quá khứ “huy hoàng” trước đây của Kim Linh, mọi người đối với Kim Linh làm một ít chuyện kinh thế hãi tục gì đó đều có sức chống cự cùng khả năng miễn dịch nhất định. Ngược lại, trên dưới Kim gia đều nghĩ đuối lý chính là Kim Linh và Kim gia, đây là hiệu quả mà Trang Văn Huệ muốn. Ngày sau nếu Kim Linh có mới nới cũ thì Kim gia cũng nhảy ra phản đối đầu tiên, khi đó bản thân muốn xử trí Kim Linh thế nào cũng được. Sự thực chứng minh, ăn cỏ gần hang xác thực sẽ hậu họa vô cùng.
"Trang gia chúng ta chỉ còn lại có một đứa trẻ là tiểu Mộng, huyết mạch Trang gia tuyệt đối không thể đứt ở chỗ này." Lúc Trang Văn Huệ nói những lời này, dừng một chút.
"Đúng vậy..." Trương Dao Thanh xấu hổ phụ họa, vấn đề là các nàng đều là phụ nữ, làm sao sinh con đây? Cách nghĩ của Trương Dao Thanh tương đối đơn giản và bảo thủ..
"Dì à, yên tâm đi, đến lúc đó đi thụ tinh nhân tạo, dù sao khoa học phát triển như thế, muốn một đứa con không khó." Kim Linh nhanh chóng nói, cô làm sao không biết then chốt của cả nhà ở ngay trên người dì cô, dì cô nói là được, nói không được là không được.
"Biện pháp này cũng được ." Một đám người Kim gia hùa theo, vấn đề quan trọng nhất đã được giải quyết, Trang gia có người nối dõi rồi, Kim gia cũng sẽ không còn trách nhiệm lớn với hương hỏa của Trang gia. Thật ra nhìn kỹ thì người nhà họ Kim đột nhiên nghĩ Kim Linh và Trang Ỷ Mộng cùng một chỗ cũng không khó có thể tiếp thu như vậy.
"Vấn đề này cũng không phải quá lớn, tôi lo lắng nhất là việc Linh Linh có thể định tâm hay không..." Trang Văn Huệ muốn nói lại thôi, tất cả mọi người hiểu nội dung, sẽ không cần phải nói quá rõ ràng.
Mọi người lại rơi vào trầm tư, Kim Linh này như ngựa hoang, buộc không được, ai cũng không thể cam kết sau này Kim Linh có thể ngoan ngoãn. Vì thế mọi người lại bắt đầu nghĩ, Kim Linh thực khốn nạn, trêu chọc ai không trêu, lại đi trêu chọc người thân, không phải muốn mọi người Kim gia khó xử sao?
Kim Linh nhìn những người thân nhà mình nhìn nàng thở dài thở ngắn, rất rõ ràng không có một người nhìn nàng một cách tự tin tưởng, người duy nhất tin tưởng nàng là đứa em Vi Vi đã bị dì cho về phòng. Kim Linh phiền muộn, lẽ nào bản thân đối nhân xử thế thất bại như thế sao?
"Dì, con xin thề, con đối với tiểu mộng là nghiêm túc, thật hơn trân châu, sau này sẽ đối xử toàn tâm toàn ý với cô ấy, sẽ chiếu cố chu đáo tiểu Mộng." Kim Linh rất nghiêm túc nói.