Edit: Yu Mỗ
Beta: Dương
CHƯƠNG 2
Như một lợi thế, với vẻ ngoài hơn người, Mộc Hãn rất dễ dàng thu hút người khác phái. Đáng tiếc cha mẹ cô đã ly dị từ khi cô còn nhỏ, và cả hai cũng đều có gia đình riêng của chính mình, thế nên, Mộc Hãn liền biến thành một người dư thừa.
Năm cô mười sáu tuổi, cũng là năm cô trở thành bạn học ngồi cùng bàn với Tạ Khinh Dung, chính là lớp 11- lớp nghệ thuật phân ban , các cô trở thành bạn cùng lớp. Tuy rằng lúc trước không cùng ban, nhưng các cô điều biết về sự tồn tại của đối phương. Mỗi cuộc thi, Tạ Khinh Dung điều nằm trong top 5, dùng học tập để khẳng định chính mình, cho nên mọi người điều biết đến Tạ Khinh Dung. Tuy rằng Mộc Hãn chỉ xa xa thấy qua Tạ Khinh Dung vài lần, nhưng cảm giác Tạ Khinh Dung để lại cho cô là một người đặc biệt tao nhã. Mộc Hãn cũng nổi danh không kém, bởi vì vẻ mỹ mạo xuất trần, cô hoàn toàn xứng với vị trí hoa hâu học đường tuy rằng thành tích học tập luôn luôn là từ dưới đếm lên, thế nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến số lượng nam sinh thầm mến cô. Cho nên Tạ Khinh Dung cũng biết về Mộc Hãn, lâu lâu cũng có gặp qua vài lần.
Sau một tháng trở thành bạn cùng bàn, các cô vẫn chưa nói với nhau lời nào, bởi vì không ai nguyện ý chủ động nói chuyện, nhưng có điều, cũng có người rảnh rỗi thường ngồi so sánh, người đó chính là Mộc Hãn bởi vì Tạ Khinh Dung luôn luôn chăm chú nghe giảng bài. Ngồi trên lớp mà Mộc Hãn thường xuyên thất thần, tựa như giờ phút này, những lớp học khiến cho người ta nhàm chán và mệt mỏi nhất,Mộc Hãn ngáp vô số lần, nước mắt điều đã ứa ra, cô chống cằm, nghiêng nhìn về phía Tạ Dung Dung. Nhìn bộ dáng Tạ Dung Dung chăm chú nghe giảng bài, Mộc Hãn cảm thấy rất thích.
“Này.” Khó có cơ hội Mộc Hãn chủ động muốn tiếp cận một người, nhưng mà chính là Tạ Khinh Dung lại không có chút dự định phản ứng lại cô.
“Này, cậu không nghe tôi gọi sao?” Mộc Hãn không hờn giận, nhưng không chủ ý, lại đề cao âm lượng. Mộc Hãn cảm thấy, được chính mình chủ động làm quen là rất hiếm rồi, Tạ Khinh Dung lại không thèm để ý, thật khiến Mộc Hãn cảm thấy như chính mình đang dán mặt nóng vào một cái mông lạnh của người ta vậy.
“Cậu không có nói rõ tên họ, tôi làm sao biết cậu đang gọi ai?” Tạ Khinh Dung vừa thu dọn sách vở vừa thản nhiên nói.
“Tôi chính là gọi cậu, Tạ Khinh Dung.”
Mộc Hãn đem tên Tạ Khinh Dung từng chữ tưng chữ gọi rõ ràng. Câu chuyện của các cô cũng bắt đầu từ đó.
Mộc Hãn còn thường xuyên nhớ tới cảnh tượng lần đàu tiên các cô nói chuyện với nhau. Mộc Hãn nghĩ đến Tạ Khinh Dung liền cười khẽ, thế nhưng, nụ cười chỉ thoạt nở liền vội tắt, để lại nơi đó chỉ còn nỗi chua xót, cùng thật nhiều hối hận. Nếu như lúc xưa, cô không làm chuyện thấp hèn ấy, cô cùng Dung Dung sẽ vẫn tối thân thiết mà không phải như bây giờ, giữa Tạ Khinh Dung và cô chỉ tồn tại một chữ, hận. Nhưng mà đối với cô, vẫn còn một chuyện có thể xem như là điều may mắn duy nhất còn sót lại, Dung Dung của cô bây giờ vẫn còn độc thân, nói cách khác, Dung Dung bây giờ không thuộc về bất cứ kẻ nào. – Mộc Hãn vì ý tưởng đen tối của chính mình mà vừa có chút cảm thấy xấu hổ lại vừa có chút mừng thầm.
Mộc Hãn xoa nhẹ mắt cá chân còn đang sưng đỏ, cảm giác đau đớn truyền đến liền kích thích dây thần kinh của cô. Ba năm trước đây, lãnh một cái tát từ Dung Dung nhưng cũng không quá đau như vậy. Kì thật bị cô hận như vậy, ít nhất cũng còn tốt hơn so với việc bị cô quên đi mình.
——————–
Tạ Khinh Dung ngủ không an giấc,cô luôn ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, rốt cuộc có ngủ được chút nào hay không, Tạ Khinh Dung cũng không rõ lắm. Buổi sáng nhìn chính mình trong gương có chút tiều tụy, tuy nhiên Tạ Khinh Dung vẫn thản nhiên trang điểm sơ rồi đi làm. Tới cửa bãi đậu xe, người bảo vệ trực ca đêm qua bất chợt chủ động hướng Tạ Khinh Dung chào hỏi.
“Tạ tiểu thư, bạn cô cả đêm qua ở dưới lầu đợi cả đêm, đến tận trời sáng mới lái xe rời đi đó” Người bảo vệ thật cảm động thay nghị lực của vị mĩ nữ kia.
“Cô ta không phải bạn của tôi ” Tạ Khinh Dung lãnh đạm nói. Từ ba năm trước đây, Mộc Hãn đã không còn là bạn của cô nữa, mặc dù họ đã làm bạn thân cả mười năm rồi.
“Nhưng mà, nàng thật rất quan tâm đến cô, vẫn hỏi han những chuyện có liên quan đến cô…” - Tối hôm qua khi mình chạy đến đỡ mỹ nhân , đã cùng mỹ nhân nói chuyện qua một chút. Nội dung hầu hết đều xoay quanh chuyện của Tạ tiểu thực, thật hiển nhiên mỹ nhân rất quan tâm Tạ tiểu thư, bất cứ chuyên gì liên quan đến cô ấy, mỹ nhân đều cảm thấy hứng thú.
Thật hiển nhiên đây cũng lại là một con động vật giống đực bị sắc đẹp Mộc Hãn làm cho mê muội, cả người thất thần, một chút ánh mắt cũng đều không có. Tạ Khinh Dung giờ phút này sắc mặt thật sự khó coi, đáng tiếc tên bảo vệ vẫn còn đang miên mang nghĩ về mỹ nữ kia còn tâm trí đâu mà phát hiện, mà tiếp tục thao thao bất tuyệt kể về mỹ nhân.
Tạ Khinh Dung không thèm để ý tới tên bảo vệ, trực tiếp vào trong xe, đóng cửa .Tạ Khinh Dung tâm tình phi thường không tốt. Gặp lại Mộc Hãn thì tâm tình của cô sẽ không tốt chút nào.
———————–
“Nghe nói, bộ trưởng bộ quản lý thị trường mới đến là một đại mỹ nữ.” Một nhân viên bộ kỹ thuật đang bát quái (có thể hiểu là em ấy đang đi nhiều chuyện á!)nơi Tạ Khinh Dung.
Còn đẹp hơn cả Trương phó tổng nữa sao?” Tuy rằng Trương Tập Nhiễm mặt than, nhưng là vẫn phải công nhận cô cũng là mỹ nhân, Tiểu Vương chính là một fan hâm mộ trung thành của Trương Tập Nhiễm, nghe lời như một con trung khuyển (Khen sao?)
“Ừh, nghe nói là đẹp hơn.” Tiểu Lưu vẻ mặt dâm đãng cười.
“Không thể nào, tôi không tin.” Tiểu Vương không tin, Tiểu Vương không tin trên đời này có người đẹp hơn Trương phó tổng.
Nói đến mỹ nữ, Tạ Khinh Dung phản xạ có điều kiện mà nghĩ đến Mộc Hãn. Phàm là mỹ nhân, đều là rắn rết. Tiêu Hòa Lễ tưng trước mặt Mộc Hãn nói qua câu này. Giờ nghĩ lại, người không biết cách nhìn người chính là mình.
“Bộ thị trường bên kia thật sự là mỹ nữ như mây, lại đến thêm mộtquản lí mỹ nữ , quả thực là quá hạnh phúc .” Tiểu Lưu say mê nói.
“Anh có thể xin điều qua bộ Thị trường .” Tiểu Vương không cho là đúng mà nói, anh cảm thấy được bộ Thị trường này mỹ nhân đầy rẫy, thế như chỉ nhờ vào trang điểm, không giống với Trương phó tổng cùng Tạ tỷ, chỉ để tự nhiên thì cũng đủ là đại mỹ nhân.
“Hai người đang rất rảnh?” Tạ Khinh Dung chọn mi hỏi hai cấp dưới đang tám chuyện.
“Hì hì.” Tiểu Lưu quay về phía Tạ Khinh Dung, chột dạ rụt đầu. Thật sự bó tay, khi tám chuyện thật sự hấp dẫn, một khi bắt đầu liền