Tạ Khinh Dung nghe câu này, đầu tiên là cảm thấy tức giận. Mộc Hãn dựa vào đâu mà nghĩ mình cần cậu ta chứ, nhưng nếu nghĩ lại, tình cảm Mộc Hãn đối với mình sâu đậm đến có thể bên cạnh nhau cả đời sao?
"Mộc Hãn, cả đời của cậu, tôi đây không cần." Tạ Khinh Dung thản nhiên trả lời.
"Cũng đúng, sau này Dung Dung sẽ gặp được người đàn ông khác tốt hơn, ôn nhu như ngọc. "
Mộc Hãn thở dài, cảm thấy mình rất ghét cái khả năng này...
"Muốn việc đó xảy ra, việc đầu tiên chắc hắn phải chống lại được sắc đẹp của cậu." Tạ Khinh Dung giễu cợt, nàng phát hiện, khi nhắc tới chuyện quá khứ hình như thoải mái hơn so với tưởng tượng một chút.
"Cũng đúng, người Dung Dung muốn cưới phải chống lại được sự hấp dẫn của người khác." Mộc Hãn nghĩ nếu bản thân thua một người như vậy trong lòng sẽ yên tâm hơn một chút.
"Với nhan sắc của cậu, chắc là không có mấy người có thể kiềm chế được." Tạ Khinh Dung lộ ra vẻ đùa cợt hiếm thấy.
"Dung Dung không phải vẫn kiềm chế rất tốt sao?" Mộc Hãn hỏi ngược lại.
"Khác chứ, tôi là nữ." Tạ Khinh Dung luôn suy nghĩ theo đúng hướng của " trực nhân"
"Vẫn có rất nhiều nữ nhân thích mình mà." Cô muốn cho Dung Dung biết, nữ nhân cùng với nhau cũng có thể, chứ không phải bắt buộc đàn ông mới có sức hấp dẫn với phụ nữ.
Tạ Khinh Dung hơi bất ngờ, bản thân mình không phải quái nhân, lại luôn bỏ ngoài tai tin đồn về Mộc Hãn và Trang Ỷ Mộng. Nhưng lần Mộc Hãn bị xuất huyết dạ dày nằm trong bệnh viện, nhìn thấy Trang Ỷ Mộng đối với Mộc Hãn tình cảm không hề che giấu. Nàng đã đoán được vài phần, nhưng khi nghe chính miệng Mộc Hãn thừa nhận bản thân được nữ nhân khác mê luyến, trong lòng sinh ra cảm giác rất quái dị, nhưng không biết là cảm giác gì.
" Người khác là người khác, tôi là tôi." Tạ Khinh Dung càng thêm lạnh lùng.
"Ừm, Dung Dung là đặc biệt nhất." Bản thân mình không thích nam, cũng chẳng yêu nữ cũng bởi vì Dung Dung. Ở bên cạnh người này 10 năm, quen với sự ấm áp của Dung Dung, quyến luyến đến không ai có thể thay thế được.
"Bạn bè hay người dưng qua đường, chỉ được là một trong hai loại quan hệ này thôi, không có ngoại lệ." Tạ Khinh Dung nhắc lại, Mộc Hãn cứ từng bước rồi từng bước ép sát vào mình, làm cho Tạ Khinh Dung có cảm giác bức bách, nàng không hề thích cảm giác này. Tạ Khinh Dung cảm thấy ngay từ đầu mình đã sai rồi, nàng từng rất muốn mình và Mộc Hãn quay lại trở lại ba năm trước, quên hết mọi chuyện không vui từng xảy ra, không muốn biết đến tình cảm của Mộc Hãn. Nhưng sự tình không đúng như dự tính, điều này làm Tạ Khinh Dung thấy bất an.
"Dung Dung, chúng ta trở lại như trước đi, sau này mình không bao giờ nói mấy chuyện làm cậu đau đầu như vậy nữa, được không? " Mộc Hãn nhẹ nhàng nói, nếu tình cảm của cô làm cho Dung Dung khó xử, cô tự nguyện thu hồi lại nó.
Con người đúng là loài động vật kì lạ, khi Dung Dung không biết tình cảm của mình thì mình chỉ mong bình yên làm bạn tốt với nhau, thế là đủ rồi. Nhưng đến khi Dung Dung thích người khác thì lại nghĩ rằng, chỉ cần có được Dung Dung, cái gì mình cũng có thể làm, dù cho Dung Dung hận mình cũng không sao. Khi tìm lại được Dung Dung lại muốn Dung Dung không hận mình nữa. Khi Dung Dung mềm lòng thì lại muốn Dung Dung đáp lại tình cảm của mình, càng ngày mong muốn lại càng nhiều thêm. Lòng người, đúng là rất tham lam.
Tạ Khinh Dung tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra bên trong vô cùng nhiệt tình, là người rất tình cảm, chỉ cần người ta đối tốt với mình một phần, nàng sẽ trả lại gấp ba. Vì tình cảm hơn 10 năm của nàng và Mộc Hãn nên nàng mới có thể liên tiếp tha thứ như vậy. Tạ Khinh Dung nghe Mộc Hãn nói, trong lòng cảm thấy mềm mại hơn một chút..
" Dung Dung, ngày mai mình muốn đi miếu lễ tạ ơn thần linh. " Mộc Hãn nhìn Tạ Khinh Dung im lặng một lúc thì mở miệng bắt chuyện.
Tạ Khinh Dung vẫn chưa ngủ, nghe thấy Mộc Hãn tính chuyện ngày mai thì hơi bất ngờ.
"Cậu còn nhớ không, hồi cấp ba tụi mình đã đến miếu cầu nguyện, nguyện vọng của mình khi đó đã thực hiện được, nhưng mình vẫn chưa quay lại trả lễ, còn thiếu nợ thần linh đó !" Nguyện vọng khi đó là được ở cạnh Dung Dung, được