Mộc Hãn trước khi ngủ luôn nhất định phải quấn lấy Tạ Khinh Dung hôn môi, Tạ Khinh Dung thích cảm giác hôn môi với Mộc Hãn. Chỉ là hôn Mộc Hãn càng nhiều, thì độ nóng và độ kịch liệt luôn bất tri bất giác mà thăng cấp. Tạ Khinh Dung hình như cảm giác được Mộc Hãn có vẻ còn muốn hơn thế nữa, nhưng cụ thể là gì Tạ Khinh Dung không muốn đào sâu.
Theo sự thân mật càng ngày càng nhiều với Dung Dung, Mộc Hãn cảm giác dục vọng bản thân áp dưới đáy lòng cũng bắt đầu chậm rãi bộc lộ. Mộc Hãn biết, nếu chỉ hôn môi hình như không thỏa mãn được bản thân mình.
Tựa như lúc này, sau khi hôn Dung Dung xong lòng sinh ra rất nhiều dục vọng, nhưng nàng chỉ có thể ôm chặt Dung Dung, áp chân Tạ Khinh Dung vào giữa hai chân mình, thân thể dán trên người Dung Dung, cảm thụ nhiệt độ và hương thơm truyền tới từ cơ thể nàng.
Mộc Hãn từ trước đến nay thích dính mình như bạch tuộc, huống chi giờ đây đã xác nhận quan hệ thì càng không kiêng nể gì, chỉ cần có cơ hội, nàng sẽ luôn dính đến người mình. Tạ Khinh Dung cho rằng do Mộc Hãn thích thế, mặc kệ Mộc Hãn.
Chỉ là cái tư thế này khiến Tạ Khinh Dung khó chịu, không thể đi vào giấc ngủ, Tạ Khinh Dung thẳng thắn quay lưng lại với Mộc Hãn, mong muốn bản thân không bị Mộc Hãn quấy rầy.
Mộc Hãn cũng điều chỉnh tư thế ôm Tạ Khinh Dung, không ngừng quấy rầy Tạ Khinh Dung, nàng ôm lấy Tạ Khinh Dung từ phía sau, nàng biết Dung Dung sẽ không bài xích cảm giác mình ôm nàng từ phía sau. Chẳng hiểu sao, đêm nay Mộc Hãn đặc biệt thấy chưa đủ, tay nàng có ý định mò tới trước ngực Tạ Khinh Dung, tuy rằng động tác rất giống tiện tay , làm cảnh giác Tạ Khinh Dung thấp xuống.
Tạ Khinh Dung lúc đầu không quá để ý đến bàn tay Mộc Hãn đặt trước ngực mình, chỉ là cái tay kia tựa hồ không quá an phận, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua đỉnh núi của bản thân, nhẹ nhàng se làm Tạ Khinh Dung cảm thấy mình có cảm giác khác thường. Tạ Khinh Dung lập tức bắt lấy bàn tay xấu xa của Mộc Hãn.
"Dung Dung, sờ một chút có được không?" Môi Mộc Hãn gần kề lỗ tai Tạ Khinh Dung, nhẹ nhàng dụ dỗ, mang theo khát khao chân thành.
Tạ Khinh Dung bảo thủ còn \không chịu, \không có ý thả lỏng tay Mộc Hãn.
"Chỉ một chút thôi, mình sẽ không làm chuyện Dung Dung không thích, nếu như Dung Dung không thích, mình sẽ ngừng lại..." Mộc Hãn kiên nhẫn dỗ.
Tạ Khinh Dung có chút dao động, bị sờ một chút thật ra không có gì, chỉ là...
"Dung Dung, mình thích cậu thật lâu thật lâu." Mộc Hãn rất nghiêm túc nói một câu.
Những lời này làm cho Tạ Khinh Dung có chút rung động, nắm tay Mộc Hãn không khỏi thả lỏng xuống, tay Mộc Hãn rốt cục có được sự cho phép, xong không vội nhúc nhích, chỉ bao ở trước ngực mềm mại của Tạ Khinh Dung. Nàng yêu Dung Dung, toàn bộ thân thể của Dung Dung. Dung Dung lúc ngủ cũng không biết bị bản thân ngấm ngầm sờ qua bao nhiêu lần, thế nhưng lúc thanh tỉnh mà sờ thân thể Dung Dung, Mộc Hãn có cảm giác hưng phấn và chờ mong không ức chế được, cảm giác mềm mại của Dung Dung trong lòng bàn tay tuyệt vời biết bao.
Tạ Khinh Dung xuyên qua áo ngủ cảm giác được nhiệt độ ấm áp của tay Mộc Hãn, bàn tay bao nắm lấy gò đồi mềm mại của mình, thế nào cũng không thể quen nổi, nàng cảm giác được lòng bàn tay của Mộc Hãn đang nhẹ nhàng ma sát thứ bắt đầu trở nên mẫn cảm của mình, điểm nhỏ kia chậm rãi cứng lên trong lòng bàn tay của Mộc Hãn, đầu ngón tay của Mộc Hãn nhẹ nhàng kẹp lấy điểm tròn nhỏ, cẩn thận vuốt ve , đặc biệt lúc Mộc Hãn lấy ngón tay gẩy mạnh điểm tròn nhỏ, Tạ Khinh Dung cảm giác thân thể mọc lên một cảm giác hoàn toàn xa lạ, vừa rất khó chịu lại vừa thoải mái. Tạ Khinh Dung lần thứ hai đè lại tay Mộc Hãn không cho nàng tiếp tục, muốn khắc chế cảm giác khác thường của bản thân.
"Thế nào?" Tay Mộc Hãn không dám động tiếp, nàng cho rằng bản thân làm Dung Dung khó chịu.
"Cảm giác rất kỳ quái." Kỳ quái đến khiến Tạ Khinh Dung khó có thể mở miệng.
Kỳ quái? Lẽ nào Lý Dương cho tới giờ chưa từng làm chuyện như vậy với Dung Dung sao? Mộc Hãn muốn hỏi Tạ Khinh Dung, thế nhưng lúc này nàng không muốn nhắc gì tới Lý Dương, cái tên Lý Dương này sẽ chỉ phá hư bầu không khí.
"Kỳ quái như thế nào?" Mộc Hãn hiếu kỳ hỏi, kỳ thực Mộc Hãn cũng có chút xa lạ với dục vọng, tuy rằng nàng từng chạm vào Trang Ỷ Mộng, thế nhưng chưa bao giờ nguyện ý để Trang Ỷ Mộng chạm vào bản thân.
"Không thể nói rõ." Tạ Khinh Dung có chút xấu hổ nói.
"Có chán ghét không?" Mộc Hãn cẩn thận hỏi, nàng có chút sợ Dung Dung sẽ không tiếp thụ được âu yếm giữa nữ nữ, dù sao thì Dung Dung đã từng là thẳng.
Tạ Khinh Dung lắc đầu, nói thật cái cảm giác này không thể nói là đáng ghét, thậm chí là có chút thích, thế nhưng luôn luôn cảm thấy rất kỳ quái.
"Không chán ghét là tốt rồi." Mộc Hãn hài lòng cực kỳ, tay nàng vẫn nắm lấy ngực Tạ Khinh Dung, bất quá không còn nhúc nhích, nàng muốn Dung Dung chậm rãi quen với loại cảm giác này, tuy rằng nàng có dục vọng mãnh liệt với Dung Dung, thế nhưng nàng không vội ăn Dung Dung, nàng muốn chậm rãi thưởng thức, cảm giác thưởng thức chậm rãi này rất mỹ diệu.
"Dung Dung." Mộc Hãn lại nhẹ nhàng gọi tên Tạ Khinh Dung.
"Ừ?" Mộc Hãn không hề xâm chiếm làm cho Tạ Khinh Dung thở dài một hơi, lại hơi có chút mất mát.
"Cậu có thể quay lại nhìn mình không?" Lúc này nàng muốn Dung Dung nhìn bản thân.
Tạ Khinh Dung theo lời xoay người nhìn Mộc Hãn, ánh mắt của Mộc Hãn nhìn