Ngày thứ ba, sự chờ mong mọi đường của Mộc Hãn rốt cục đã thành quá khứ. Ngày thứ tư, đáng tiếc Tạ Khinh Dung còn đang chiến tranh lạnh với Mộc Hãn, đến nỗi kế hoạch hiến thân vĩ đại của Mộc Hãn chưa thành công. Mộc Hãn không biết đã bao nhiêu lần ca thán, ám chỉ và vân vân, nhưng Dung Dung làm như không thấy, bản thân lại không thể vọt vào phòng của Dung Dung nói trắng ra cho Dung Dung biết bản thân rất bất mãn, bảo nàng nhanh chóng xử bản thân đi, hiện tại đừng nói là hiến thân, Dung Dung có thể phản ứng lại bản thân Mộc Hãn đã thấy nên thắp nhang dài (tạ ơn).
Tạ Khinh Dung đi ra từ thư phòng, thấy Mộc Hãn lại đang thở dài, ngày hôm nay cũng không biết là lần thứ mấy thở dài thở ngắn trước mặt bản thân, Tạ Khinh Dung đương nhiên sẽ không thể không biết Mộc Hãn vì sao thở dài, trên thực tế, đã chiến tranh lạnh hai ngày, nàng đang xem xét cho Mộc Hãn mãn hạn ra tù.
Mộc Hãn vừa thấy Dung Dung đi ra từ thư phòng thì lập tức xum xoe tới.
"Dung Dung, có mệt không, có muốn mình xoa bóp một chút cho cậu không?" Mộc Hãn rất chân chó nói, hai ngày này bưng trà rót nước, biểu hiện cực kỳ nô tính, đang êm đang đẹp một mỹ nhân lại lưu lạc thành tiểu thái giám, Tạ Khinh Dung nghĩ Mộc Hãn ân cần quá mức làm cho bản thân đều sắp nổi da gà.
"Không cần, mình đi tắm, nếu cậu mệt nhọc thì đi ngủ trước đi." Ngữ khí của Tạ Khinh Dung không nóng không lạnh, thế nhưng so với lãnh đạm trước kia thì thật sự đã tốt hơn rất nhiều.
Mộc Hãn trong lòng kích động đến độ muốn khóc, Dung Dung rốt cục có dấu hiệu buông tha khỏi chiến tranh lạnh, vậy có phải là... có phải là chắc hẳn là ý kia đi, Mộc Hãn nghĩ đêm nay bản thân có hi vọng hiến thân rồi, đâu còn ngủ được, tinh thần hưng phấn quả thực như được chích máu gà.
"Dung Dung, vậy, ước hẹn ba ngày của chúng ta thì sao?" Mộc Hãn thử nhắc nhở hỏi, phải hiểu rằng, ước hẹn ba ngày đã lùi lại một ngày, có trời mới biết, quả thực là sống một ngày bằng một năm!
Tạ Khinh Dung trải qua bốn ngày học tập, trên cơ bản cái cần hiểu đều đã hiểu, cái cần học cũng đã học, ba bốn ngày này đường nhìn của Mộc Hãn căn bản không giờ khắc nào không nóng rực đồng thời chờ mong, Tạ Khinh Dung nghĩ nếu bản thân tiếp tục cự tuyệt Mộc Hãn thì đại khái Mộc Hãn sẽ lại khóc cho bản thân nhìn.
"Vậy, cậu ở trên giường chờ mình đi." Tạ Khinh Dung nhẹ tô nhạt tả nói, xong liền vào phòng tắm.
Mộc Hãn không nghĩ tới Dung Dung sẽ thẳng thắn như thế, Tạ Khinh Dung nói xong bình tĩnh nhưng Mộc Hãn thập phần không bình tĩnh, hôm nay cô đã sớm tắm xong, thế nhưng vừa nghĩ đến Dung Dung sẽ làm gì với bản thân, thì Mộc Hãn rất không bình tĩnh lại chạy ào vào phòng tắm phòng bên cạnh tắm, muốn tắm rửa bản thân đến thơm ngào ngạt, đặc biệt rất chăm chú tẩy rửa thêm một lần chỗ tư mật của bản thân, bởi vì Dung Dung có thể sẽ hôn ở đây, nghĩ dạng cảnh tượng như vậy, Mộc Hãn thẹn thùng phát hiện ra bản thân đã ướt, Mộc Hãn tuyệt đối không thừa nhận bản thân dâm đãng, cô cho rằng chỉ là bản thân quá yêu Dung Dung.
Mộc Hãn tắm xong trước Tạ Khinh Dung, cô tìm một cái váy ngủ gợi cảm nhất từ trong đống đồ ngủ của mình mà mặc vào, sau đó y như lời Tạ Khinh Dung, nằm ở trên giường, bày tư thế rất gợi cảm mê người chờ Tạ Khinh Dung.
Lúc Tạ Khinh Dung thấy vẻ một mực đợi lâm hạnh của Mộc Hãn, bên trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh 18+ đã thấy vài ngày nay, trận cảnh này thật sự là hợp với tình hình lại quá sắc tình, Tạ Khinh Dung cảm thấy có chút ngượng ngùng vì giờ khắc này bản thân sản sinh ý nghĩ như vậy, chỉ là hình ảnh người thật đổi thành Mộc Hãn.
Mộc Hãn ở trên giường chờ đến lo lắng, vì sao Dung Dung nhất định phải đờ ra tại chỗ như người đầu gỗ đây? Theo lý mà nói, người trải qua hệ thống học tập một phen, lúc này lại đờ ra thì thực sự có lỗi với thành quả học tập mà, trong lòng Mộc Hãn lúc này rất nóng nảy, hận không thể lập tức kéo Dung Dung tới giường, chỉ là hôm nay làm thụ quân, bản thân phải rụt rè, Mộc Hãn nghĩ nếu bản thân quá chủ động thì sẽ có lỗi với địa vị thụ, khí thế làm công quân của Dung Dung sẽ yếu đi một ít, Mộc Hãn mong mỏi chừng nào lúc này Dung Dung hung hăng cường thế thượng bản