Nhiếp Thông cũng hiểu được đó là một quái nhân, ẩn ẩn có chút hối hận vì cái gì cũng chưa hỏi đã để cho hắn đi, nói không chừng thật sự là một nhân vật nguy hiểm đây này?Người cũng đã đi xa, hiện tại hắn muốn nói cái gì cũng không còn kịp rồi.Lắc đầu, hắn một lần nữa lộ ra dáng tươi cười, nói với mấy người Cố Vân Đông: "Đi thôi, tôi đưa mọi người qua đó.""Tốt."Cố Vân Đông một lần nữa kéo chiếc xe kéo, đi theo sau lưng Nhiếp Thông, tiếp tục chủ đề bị cắt đứt lúc nãy: "Anh nói muốn nhờ tôi giúp một chuyện nhỏ, là chuyện gì?""Khục." Nói đến chuyện này, Nhiếp Thông nhịn không được ho nhẹ một tiếng, "Là như thế này, biểu cô của tôi rất thích tiểu hài tử, nhất là những đứa trẻ lớn lên đẹp mắt."Thấy Cố Vân Đông nhíu mày, hình như là đã hiểu lầm, hắn liền nói điểm chính: "Ý tôi là muốn nhờ đệ đệ và muội muội của cô lúc không có chuyện gì làm, thì hãy ngồi tâm sự với bà ấy.""..." Cố Vân Đông có chút không hiểu được mạch não của hắn: "Chỉ như vậy?""Cái kia, kỳ thật a, chủ yếu là biểu cô của tôi, nói chuyện có chút dông dài, không đến nửa canh giờ căn bản sẽ không dừng lại." Nhiếp Thông cũng rất bất đắc dĩ: "Mấy gia đình bên cạnh nhà bà ấy cũng có rất nhiều tiểu hài tử, có thể cô cũng biết, mấy đứa nhỏ bốn năm tuổi đâu thể yên tĩnh ngồi nghe người ta nói mãi? Nên một thời gian sau, người ta thấy biểu cô của tôi đều sẽ đi vòng qua."Như vậy xác thực là nói rất nhiều đấy.Cố Vân Đông cúi đầu nhìn về phía đệ muội đang đi đường của mình, A..., chỉ là cùng trò chuyện mà thôi, có lẽ không có vấn đề gì a.Bởi vậy, cô rất quyết đoán gật đầu: "Không có vấn đề."Nhiếp Thông lập tức tươi cười: "Cô yên tâm, cô họ tôi là người rất tốt đấy."Người rất tốt mà tiền thuê nhà còn mắc như vậy, nếu cùng trò chuyện có thể giảm điểm tiền thuê nhà thì tốt rồi.Mấy người vừa nói chuyện vừa quẹo vào một cái ngõ bên cạnh, không bao lâu sau đã đứng trước một tòa nhà.Nhiếp Thông đẩy cửa ra tiến vào trước, Cố Vân Đông mang theo đệ muội đứng chờ ở cửa.Cố Vân Thư lúc này mới tìm được cơ hội, thò tay giật giật tay áo tỷ tỷ, nhỏ giọng hỏi: "Đại tỷ, đệ phải cùng người ta nói chuyện phiếm sao? Đệ phải nói cái gì?""Đệ có thể nghe bà ấy nói cái gì trước." Cố Vân Đông ngồi xổm xuống, lấy ra chiếc khăn tẩm nước xoa xoa mặt cho thằng bé, cũng đến cửa nhà người ta rồi, tất nhiên phải thu thập cho sạch sẽ đấy: "Đợi đệ nghe xong, quay đầu lại nói cho đại tỷ nghe.
Đương nhiên, đệ cũng có thể hỏi bà ấy, hỏi vấn đề gì cũng được."Cố Vân Đông đối với phủ Tuyên Hòa không hiểu rõ lắm, vừa vặn đụng phải một bà cô thích nói chuyện phiếm, không phải nơi phát ra tin tức tốt nhất sao? Nên chú ý hay không chú ý cái gì đấy, cô đều có thể biết.Cố Vân Thư cái hiểu cái không gật đầu, bên kia Cố Vân Khả đã đưa cái đầu nhỏ tới: "Đại tỷ, muội cũng lau lau.""Tiểu nha đầu đỏm dáng." Cố Vân Đông điểm vào cái mũi nhỏ của cô nhóc: "Muội cũng phải cùng ca ca nói chuyện phiếm với bà ấy biết rõ không?""Muội cùng đại tỷ." Càng thích đại tỷ, mới không cần cùng ca ca."Nếu muội nghe lời, quay đầu lại đại tỷ sẽ làm đồ ăn ngon cho muội đấy."Cố Vân Khả lập tức đi qua kéo tay Cố Vân Thư: "Muội nghe lời."Cố Vân Đông cảm thấy, cô nhóc này sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị người ta dùng đồ ăn dụ đi đấy, lập trường cũng quá không kiên định rồi.Vừa nghĩ tới đây, bên tai đột nhiên có tiếng hét, hình như là từ đầu hẻm truyền đến, không biết đã xảy ra chuyện gì.Cố Vân Đông để cho Dương thị mang theo hai đứa nhỏ vào cửa trước, sau khi đóng cửa lại mới cẩn thận đi về phía đầu ngõ.Đầu ngõ có một cây lớn, lúc này dưới tàng cây có người vây quanh, không biết đang nói gì với người đứng giữa.Cô đứng trên một tảng đá và nhìn vào, lập tức sửng sốt.Đây không phải là cậu thiếu niên lúc trước nhìn thấy ở cửa nha môn sao? Hắn đây là đang...!Trói người?Trong tay cậu thiếu niên kia cầm một sợi dây thừng, trên tay kia níu lấy một người đàn ông trung niên đang chửi ầm lên, sợi dây thừng trói ngang người đàn ông kia.Người đàn ông trung niên kia vùng vẫy mấy lần cũng không tháo ra được, mắng càng thêm khó nghe: "Thằng khốn nạn