Nhiếp Thông có chút thất vọng, nghĩ lại lại cảm thấy bình thường.Trên thế gian này có rất nhiều người kỳ quái, nhất là những người có bản lĩnh.
Giống như ở phủ thành của bọn họ có một cao thủ chơi cờ, cũng là một người rất cổ quái.Cố Vân Đông không biết hắn đã thay mình tìm cớ, cô xoa xoa cổ tay có chút mỏi của mình.
Đã lâu không vẽ, cũng cảm thấy có chút xa lạ rồi, may mà từ từ đã tìm lại được cảm giác.Kiếp trước Cố Vân Đông là cô nhi, thời gian sống ở cô nhi viện cũng không tốt lắm.
Năm năm tuổi cũng đã từng được nhận nuôi, nhưng mới qua nửa năm, đôi vợ chồng nhận nuôi cô đã xảy ra tai nạn xe cộ cùng qua đời.Cô một lần nữa bị đưa vè cô nhi viện, cũng không biết ai đã nói cô là điềm xấu, đôi vợ chồng kia bị cô khắc chết.
Vì lời đồn này, cô ở cô nhi viện cũng không có bạn, viện trưởng cũng nhìn cô không vừa mắt.Tài nguyên của cô nhi viện có hạn, vì ăn no mặc ấm, mấy đứa nhỏ trong đó kỳ thật cũng tranh đấu rất gay gắt.
Cố Vân Đông thường xuyên bị bắt nạt, hết lần này tới lần khác mỗi lần có mâu thuẫn gì, viện trưởng đều là dùng việc xử phạt cô để chấm dứt.
Cố Vân Đông từ lúc năm tuổi đã biết tay làm hàm nhai, không thể mềm yếu.Cô đối với cô nhi viện không có tình cảm gì, cô luôn cố gắng, chịu khó tự mình thi lên đại học, chăm chỉ làm việc.
Sau khi tốt nghiệp đại học đã tìm được công tác.Chuyên ngành cô hứng thú nhất lúc đó là mỹ thuật tạo hình, nhưng mỹ thuật là ngành học cần nhiều tiền, nhiều thời gian mà cô lại thiếu cả hai thứ đó nên đã phải từ bỏ.Nhiều lúc ngứa ngáy không chịu được, cô sẽ đến học viện Mỹ thuật cọ mấy lớp, cô rất có năng khiếu ở lĩnh vực này, tuy học không liên tục nhưng những bức vẽ của cô lại có thể làm cho người ta kinh ngạc.Nhất là vẽ chân dung, đến giáo viên cũng nhịn không được cảm thấy đáng tiếc, thậm chí vì cô mà lên trường xin học bổng, để cô có thể đi học, chỉ là bị Cố Vân Đông cự tuyệt.
Đối với những người không có gì đảm bảo cho tương lai, sở thích có đôi khi là những thứ rất xa xỉ.Thật không nghĩ đến, những thứ học được lúc trước, vậy mà ở chỗ này lại có thể sử dụng.Cô xoa nhẹ cánh tay hỏi Nhiếp Thông cùng lính quèn: "Cho nên, cái này có thể chứ?"Hai người liên tục gật đầu không ngừng: "Có thể có thể, đương nhiên có thể, quá có thể rồi."Nhiếp Thông lại rút một trang giấy, nụ cười trên mặt còn tha thiết hơn: "Vẽ thêm hai bức nữa.""Chỉ hai bức ah, nhiều hơn nữa thì không có." Cô bắt đầu có chút hoài niệm máy copy rồi.Đã có bức đầu tiên, bức thứ hai thứ ba vẽ nhanh hơn.Không bao lâu, Nhiếp Thông cầm ba bức tranh chân dung muốn đi: "Nhanh, quay trở lại phủ nha, cho người cầm cái này đi bắt người, rõ ràng như vậy khẳng định có người đã gặp."Hắn nhấc chân muốn đi, Cố Vân Đông lại bắt trở về: "Đợi một chút.""Làm sao vậy?""Bức tranh này ai vẽ, các ngươi phải giúp ta giữ bí mật.
Ta cũng không muốn bị tên giặc cướp hung ác kia nhìn chằm chằm vào, ta còn có người nhà phải bảo vệ đấy."Nhiếp Thông dừng lại, biểu lộ nghiêm túc vài phần: "Ngươi yên tâm, không riêng gì ngươi, những người hoạ sĩ vẽ lệnh truy nã kia, chúng tôi đều giữ bí mật đấy.
Chuyện bức vẽ, ta chỉ nói với một mình Tri phủ đại nhân, tuyệt đối sẽ không có người thứ năm biết rõ."Người lính quèn bên cạnh cũng thận trọng gật đầu: "Cô nương yên tâm."Nói thực ra, hắn đến bây giờ cũng không thấy rõ ràng cô nương này có bộ dạng gì, quá...!lôi thôi rồi.Cố Vân Đông lúc này mới buông lỏng tay ra, Nhiếp Thông nhanh chóng cầm tranh, mang theo lính quèn vội vàng đi nha.Bọn hắn vừa đi, Cố Vân Đông cũng chuẩn bị rời đi.Chỉ là vừa quay người lại, cô đã mở to hai mắt nhìn, hung hăng gõ mặt bàn một cái: "Ai nha, chuyện tiền bạc còn chưa nói xong đây này."Cố Vân Đông có chút ảo não, người cũng đi rồi, cô đuổi không kịp.Cũng may hiện tại cô ở nhà Kha biểu cô, kiểu gì cũng sẽ gặp được đấy, không sợ hắn quỵt nợ.Cố Vân Đông lắc đầu, lúc này mới ra khỏi trà lâu.Lúc này đã hơi trễ rồi, người trên đường đã bắt đầu thu thập sạp hàng về nhà.Thấy Cố Vân Đông