Phương thị liền kích động, đẩy Trần Vũ Lan: "Con đi giúp đỡ một chút."Đến lúc đó Cố gia sẽ ngượng ngùng, có thể không gọi mẹ con các nàng cùng ăn sao?Trần Vũ Lan quay người chạy đi phòng bếp rồi, vốn muốn nói cho nàng ta biết nước ở nơi nào đấy, không nghĩ tới bọn họ đã nấu lên.Lại nhìn sủi cảo để ở một bên, mắt Trần Vũ Lan cũng đỏ lên.Sủi cảo ah, lại là sủi cảo bột mì trắng, trắng trắng mập mập đấy, nhân thịt nhồi cũng đủ, vừa nhìn đã cảm thấy muốn chảy nước miếng rồi.Cô ta cứng rắn đem tầm mắt của mình thu hồi lại, lúc này mới nhiệt tình nói: "Vân Đông muội muội, đang nấu cơm tối sao? Ta giúp muội nhóm lửa a.""Không cần đâu, mẹ ta ở đây, chỉ một lát là tốt rồi, ngươi cứ làm việc của mình đi thôi." Mắt thấy nước sôi rồi, Cố Vân Đông cho dầu, muối, hành lá cắt nhỏ vào âu sứ lớn để điều chỉnh khẩu vị, sau đó giội lên một muôi nước sôi, bên trong chén lập tức trở nên béo ngậy.Trần Vũ Lan nắm chặt tay, thay vì bước đi, cô ta tiến lên vài bước, vừa cười vừa nói, "Ăn sủi cảo sao? Sao không thấy các ngươi bao sủi cảo ah, nghe mùi thật là thơm.
Ta cùng mẹ đã sớm uống một chút cháo, bây giờ ngửi thấy mùi này lại đói bụng."Đã ăn một ít cháo trước đó? Vậy sao lúc cô tiến vào bếp lò còn nguội lạnh đấy, trông không giống như vừa mới sử dụng.Cố Vân Đông không phải người ngu, rõ ràng như vậy mà còn nghe không hiểu, hơn nữa tròng mắt cô ta cũng muốn rớt xuống trong nồi sủi cảo rồi, cùng vừa đúng lúc tới hỗ trợ, đây là muốn ăn sủi cảo đây này.Muốn ăn thì ăn đi, còn vòng vèo ám chỉ.Cô cũng không phải là người không có tình có lý, nhưng ngươi ít nhất phải nói thật a, cái gì trước đó đã uống cháo hiện tại đói bụng, sợ là đang chờ đợi các cô nấu cơm đến lúc đó lại đến cọ chút gì a?Ai tạo cho ngươi cái tật xấu này vậy? Không cầu ngươi giống như Kha biểu cô, ít nhất cũng phải như một chủ thuê nhà bình thường ở chung a.
Tôi thế nhưng đã giao tiền phòng đấy, không nợ các người.Cố Vân Đông cười tủm tỉm, nhìn nguyên một đám sủi cải béo ngậy đang nổi lên trong nồi, lập tức càng vui vẻ: "Đúng vậy a, ăn sủi cảo, ta nghĩ thời gian cũng đã trễ như vậy, lại nấu đồ ăn sẽ rất phiền toái đúng không?"Nói xong, cho tất cả sủi cải vào tô gia vị lớn kia, tô này cô mua ở phủ thành đấy, rất lớn, giống như những tô canh trong tiệm cơm đời sau.Lúc này sủi cảo đã làm xong: Cố Vân Đông liền nói với Trần Vũ Lan: "Ta nấu xong rồi, phòng bếp cho các ngươi dùng, chúng ta sẽ trở về phòng ăn, miễn cho quấy rầy các ngươi.
Lúc này không còn sớm, các ngươi đói bụng rồi vừa vặn làm chút mì sợi gì đấy, cũng tiết kiệm thời gian."Cô đặt một miếng vải lên miệng bát, bưng lên rồi rời đi, từ xa để lại một câu: "Mẹ, mẹ tắt lửa, nồi cũng rửa sạch sẽ, nhanh trở về phòng ăn sủi cảo, sủi cảo không nhiều lắm, chỉ một lát đệ muội sẽ ăn hết.""Xong ngay đây." Động tác của Dương thị rất nhanh, nhanh nhẹn rửa sạch nồi rồi đi theo vào phòng rồi.Trong phòng bếp chỉ còn mùi sủi cảo bay tới bay đi, Trần Vũ Lan vẫn đứng ở trước bếp lò, sắc mặt tái nhợt.Lúc Phương thị tiến vào, vừa vặn nghe được cô ta hung hăng đá chân bàn một cái, đau nhức làm cô ta kêu ra tiếng."Làm gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"Trần Vũ Lan ủy khuất muốn chết, Cố Vân Đông này chính là người không có lương tâm, bạch nhãn lang."Mẹ, ngày mai đuổi bọn họ đi, nhà chúng ta không cho bọn họ ở."Phương thị vỗ cô ta một cái: "Nói cái gì vậy, tiền đẫ thu, sao có thể không cho ở? Nếu đem người đuổi đi, đại bá của con bên kia cũng không tiện khai báo.""Nhưng, nhưng nàng quá không biết điều rồi." Trần Vũ Lan đem chuyện vừa