Căn cứ vào trình tự thi đấu, thứ tự tổ chức bốn nội dung thi đấu tại giải vô địch quốc gia là khiêu vũ trên băng, đơn nữ, đơn nam và trượt đôi, về cơ bản là được sắp xếp theo mức độ phổ chiến và tầm quan trọng của sự kiện, càng được coi trọng thì được xếp phía sau.
Ví dụ như đơn nam, trước khi Trương Giác xuất hiện thì luôn là nội dung thứ hai trong bốn nội dung trượt băng, cũng là có chút hơn khiêu vũ trên băng, hai nằm gần đây độ nổi tiếng đã vượt qua đơn nữ, thậm chí mơ hồ có tư thế sánh vai với trượt băng đôi.
Thật tiếc khi tổ hợp trượt băng đôi trong nước không chỉ có Hoàng Oanh, Quan Lâm là có thể thi đấu quốc tế, mặc dù chỉ có tổ hợp Hoàng Quan mới đủ sức lấy được huy chương, nếu có nhiều tuyển thủ mạnh thi đấu sẽ càng kích thích hơn, đơn nam cũng chỉ có Trương Giác là nhất chi độc tú, cho nên trình độ đặc sắc của nội dung đơn nam chưa bao giờ sánh được với trượt băng đôi.
Trương Giác lách sang trình diện một bên, chỉ vào một tổ hợp trượt đôi đang quăng 3S ở trên sân, hỏi Hoàng Oanh: "Cặp đôi bạn nhỏ kia từ đâu tới thế? Kỹ thuật của bọn chúng được đấy chứ.
"
Hoàng Oanh bị thanh âm đột ngột xuất hiện làm sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "Là cậu à, đó là sư đệ sư muội của tớ và Lâm ca, tên là Phong Phỉ và Xa Thăng, năm nay mới tiến vào tổ thiếu niên.
"
Cô đánh giá Trương Giác, không nhịn được nói: "Sao cậu không đến sân phụ trượt tập với nhạc đi? Sáng sớm hôm nay Kim Tử Tuyên đã đi sang đó tập luyện, dáng vẻ giống như không chờ được muốn đánh bại cậu đó, tớ nói cho mà biết, thực lực của Kim Tử Tuyên không tệ đâu, nếu như cậu bất cẩn thì thực sự phải lật xe đó.
"
Trương Giác bất đắc dĩ: "Cậu có tin hay không thì tùy, nếu như bây giờ tớ tiếp tục huấn luyện thì ông cậu tớ có thể lập tức gửi đơn lên ban tổ chức để tớ rút khỏi thi đấu đó.
"
"Tớ đi chỗ khác chơi, các cậu thi đấu cố gắng lên nha.
"
Nói xong lời này, Trương Giác chuồn mất.
Hoàng Oanh khó hiểu: "Người này tới đây chi vậy trời?"
Quan Lâm liếc nhìn bóng lưng của cậu, hiểu rõ: "Cậu ta đang nhàm chán, cho nên đi khắp nơi cho thoải mái đó.
"
Dù sao thì người nọ cũng là nổi tiếng với tinh lực thể lực dồi dào, không thể luyện tập trên băng, các môn vận động kịch liệt khác cũng sợ là bị cấm, ngoại trừ chuồn đi chơi thì có thể làm gì?
Trương Giác còn có thể ngồi xổm nhìn ông cậu cầm lược chải đầu bánh bao cho Mẫn San.
Thân là bóng hồng của Trương môn, bài thi ngắn năm nay của Mẫn San là của Frans Miller biên đạo, mà người biên đạo ca khúc trượt băng tự do《 Âm thanh trên hải đảo 》là! Trương Tuấn Bảo.
Huấn luyện viên Trương, người chỉ biên đạo các màn trình diễn trượt băng cho trẻ em đã phải biên tập tiết mục thi đấu cho học trò mình trong năm nay cũng là bởi vì hiện thực bức bách.
Mọi người đều biết, biên đạo tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc, mà nếu như không tìm được người có phong các biên đạo phù hợp thì các vận động viên cũng không có cách nào thực hiện tốt tiết mục của mình.
Ví dụ như biên đạo nữ sĩ Mia thông thường của Trương Giác chỉ giỏi về phong cách cổ điển, đồng thời cũng vô cùng xoi mói đối tượng hợp tác của mình, người có thể vừa mắt bà vô cùng ít, mà Frans Miller nói thẳng thừng là danh sách công việc của hắn đã kín, có thể biên đạo bài thi ngắn cho Mẫn San đều là vì lợi ích của Trương Giác mang lại.
Đến cuối cùng, Trương Tuấn Bảo dứt khoát xắn ống tay áo, tự mình xông pha.
Bởi vì cha mẹ của Mẫn San cho rằng bọn họ không am hiểu về trượt băng, cho nên từ việc huấn luyện cho đến quần áo tạo hình của con gái đều giao hết cho huấn luyện viên, huấn luyện viên nói thế nào thì con gái làm thế đó, mà theo thẩm mỹ thẳng nam của ông cậu, cô gái nhỏ nên mặc những màu sắc tươi sáng và dễ thấy, vì thế hắn sắp xếp cho Mẫn San mặc một bộ trang phục thi đấu màu vàng, trên đầu cột hai búi tóc bánh bao, dùng ruy băng vàng thắt hai con nơ bướm.
Cũng không biết là cô gái nhỏ ăn mặc tùy tiện cũng không sao, hay là gu thẩm mỹ lần này của Trương Tuấn Bảo phát huy vượt xa người thường, Mẫn San thế nhưng khi mặc bộ trang phục này quả nhiên rất đẹp.
Nữ đơn tự do trượt bắt đầu.
"Từ Xước, yên tâm khởi động.
"
Nghe thấy lời nhắc nhở của huấn luyện viên, Từ Xước mới lấy lại tinh thần, mà đôi mắt vẫn không nhịn được cứ dán vào tivi.
Trương Giác vẫn còn đang xõa tóc, mặc quần áo thể thao, ôm hộp khăn giấy dựa vào tấm chặn bảng, tại hiện trường thỉnh thoảng vang lên tiếng chụp hình tách tách, theo chiều cao càng ngày càng cao, vẻ đẹp tuấn mỹ bức người trên người cậu cũng khiến cho người khác không thể dời tầm mắt.
Trong màn hình Mẫn San duỗi bàn tay nhỏ ra, Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu một người nắm chặt một cái, nói vài câu với cô bé mang theo nụ cười cổ vũ, trên mặt cô gái nhỏ mang theo nụ cười tự tin, gật đầu liên tục.
Trước mắt cú nhảy có độ khó cao nhất của Mẫn San là cú nhảy liên tục 3lo+3T, mặc dù tại bài thi ngắn thiếu chút nữa là xảy ra sai lầm lật xe, nhưng chất lượng cú nhảy củ Mẫn San thực sự rất mạnh, đặc biệt là độ cao, bên trong nội dung đơn nữ được cho là vô cùng xuất sắc.
Mặc dù là lần đầu tiên đứng trên sân khấu của cuộc thi quốc gia, nhưng bởi vì có một sư huynh thiên tài được cả thế giới chú ý, Mẫn San ngay từ đầu đã nhận được rất nhiều sự chú ý, mà sau khi bài thi ngắn kết thúc, bé đã được các bình luận viên đánh giá là "Một cô bé rất có năng khiếu".
Mà sau khi xem trong màn trượt băng tự do của cô bé, bình luận viên càng dành thêm những lời ca tụng dành cho bé.
Triệu Ninh nói vào micro: "Mẫn San là một cô bé có tính dẻo dai rất tốt, xoay người rất xuất sắc, màn biểu diễn vô cùng có khí chất, mang theo sự vui tươi của một bé gái, rất phù hợp với lứa tuổi, tôi dám khẳng định, chờ sang năm khi Từ Xước tiên vào tổ thành niên, Mẫn San sẽ tiếp nhận vị trí của cô ấy ở tổ thiếu niên, trở thành ngôi sao mới đầy hy vọng.
"
Từ Xước biết, thực ra huấn luyện viên Triệu của cô đã từng cùng với cấp trên nói qua mấy lần, hy vọng rằng các vận động viên đã đạt đen một mức độ sức mạnh nhất định sẽ tham gia huấn luyện ở đội tuyển quốc gia, cung cấp cho bọn họ nhiều nguồn lực hơn để phát triển, ví dụ như Mễ Viên Viên ở đội Bắc Kinh, còn có Mẫn San của đội tỉnh h, chỉ là bởi vì hai vận động viên này đều có tình cảm rất sâu sắc đối với huấn luyện viên của mình, cho nên từ chối lời mời của đội tuyển quốc gia.
Càng ngày càng lớn lên, Từ Xước cũng rõ ràng năm đó huấn luyện viên Triệu muố hái quả đào là mình từ đội tuyển tỉnh, nhưng thời điểm dạy dỗ cô cũng là tận tâm tận lực, Từ Xước cũng không thể công khai biểu thị bất mãn.
Còn mẹ vẫn luôn hu vọng sẽ đào tạo ra một nữ vận động viên trượt băng nghệ thuật có thể vào đội tuyển quốc gia, cũng hy vọng cô sẽ trở thành một Trần Trúc thứ hai, vì thế cho nên bà không hề ngần ngại bán nhà ở quê để đưa cô đến đây huấn luyện.
Có đôi khi cô cảm thấy, bản thân mình giống như một công cụ hình người gần như nghẹt thở vì tình yêu, điện thoại di động cũng bị tịch thu, cô cũng không nắm giữ một cuộc sống vườn trường giống như những cô gái cùng lứa tuổi khác, vòng trò xã giao chỉ giới hạn trong huấn luyện viên, đồng đội, đôi khi cô cảm thấy thật tội lỗi khi đã có những suy nghĩ như vậy cho bản thân.
Mẫn San tiếp tục ở cùng với huấn luyện viên Trương là đúng, bởi vì sư huynh Tiểu Ngọc sẽ tới này thi đại học, với năng lực của anh ấy, nhất định là có thể thi vào trường đại học tốt ở Bắc Kinh, đến lúc đó cũng vào đội tuyển quốc gia, Mẫn San khi đó đi theo cũng là thuận lý thành chương.
Mẹ cột chặt băng vải thể thao cho cô: "Sang năm con phải tiến vào tổ thành niên, dựa theo trình độ Mễ Viên Viên, cô bé đó có thể không lọt được vào top 10 trong giải vô địch thế giới năm nay, nên năm sau sẽ chỉ có một suất tham dự Thế vận hội mùa đông, Tiểu Xước, sau con không cần phải phát huy toàn lực và giảm độ khó xuống thích hợp, con không giành chức vô địch hay tham gia giải vô địch thiếu niên thế giới năm nay cũng không thành vấn đề, chúng ta ưu tiên bảo vệ đầu gối của con.
"
Từ Xước nhỏ giọng trả lời: "Nhưng mà con muốn thắng.
"
Con muốn thắng giải vô địch toàn quốc này, con muốn thắng giải