Trương Giác đã có một trận chiến mở màn đẹp đẽ trong trận đầu tiên tại Thế vận hội, đồng thời lập kỷ lục thế giới, kỷ lục đấu trường Olympic và thành tích cá nhân tốt nhất với 95.
15 điểm.
Thêm vào một bề ngoài bắt mắt, sự nổi tiếng của cậu ngay lập tức tăng vọt lên.
Vasily chắp hai tay ra sau, nói với Boris ở bên cạnh: "Cậu ấy sẽ là đối thủ lớn nhất của tôi.
"
Boris gật đầu: "Thành công của cậu nhóc này chắc chắn là công lao của toàn bộ ban huấn luyện.
"
Đặc biệt là thay đổi kỹ thuật, đối với vận động viên mà nói, việc thay đổi kỹ thuật là một vấn đề rất lớn, rất nhiều vận động viên bên trong kỹ thuật của họ có sai sót, nhưng mà cái sai sót này mãi đến tận khi giải nghệ cũng không sửa chữa được, Trương Giác có thể thay đổi kỹ thuật của mình trước mùa Olympic tới mức độ này, chính bản thân cậu chịu khổ, còn có sự tâm huyết trả giá của ban huấn luyện mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Boris nghĩ thầm, trong đoàn đội của Trương Giác tuyệt đối có cao nhân, nếu không thì cậu thiếu niên này sẽ không vượt qua giai đoạn phát triển nhanh như vậy.
Dù sao thì tại mùa giải trước, kỹ thuật của Trương Giác rõ ràng đã kế cận hỏng mất, lần này lại có thể cứu được, quả thực thần tiên.
Khi Trương Giác bị phóng viên đề cập đến vấn đề này, cậu quyết đoán chỉ vào huấn luyện viên Lộc đã nâng đỡ mình: "Cao nhân chính là vị lão nhân gia này, thầy ấy là huấn luyện viên khai sáng của tôi, Lộc, để sửa chữa những khiếm khuyết kỹ thuật, chúng tôi đã mời thầy ấy về, ông ấy là một cao thủ giúp mọi người thay đổi kỹ thuật, một vị sư muội của tôi không thể thực hiện được cạnh ngoài của cú nhảy lưỡi dao, cũng là được ông ấy bẻ lại đó.
"
Sự cố nhảy lưỡi dao là vấn đề mà nhiều nội dung đơn nữ mắc phải, tuy nhiên phải công nhận là cú nhảy lưỡi dao rất khó thay đổi, phóng viên cũng là một người thạo nghề, nghe vậy cũng lập tức nổi lòng tôn kính.
Huấn luyện viên Lộc, người đã sống không có tiếng tăm gì trong mấy chục năm ở thành phố H, ở độ tuổi 72 đột nhiên không kịp chuẩn bị gì mà sự nghiệp xuân về.
Ngày thứ hai, lúc 20:14 tối ngày 7 tháng 2 theo giờ Moscow, lễ khai mạc Thế vận hội mùa đông Sochi chính thức bắt đầu, Trương Giác đã thi đấu một trận thay đồng phục của đoàn đại biểu, cùng các đồng đội của mình bước vào hội trường.
Đoàn đại biểu Trung Quốc năm nay có tổng cộng 67 vận động viên, suất tham dự của 67 người này, bắt nguồn từ sự chăm chỉ và nỗ lực của các vận động viên trong các sự kiện băng tuyết khác nhau.
Chỉ tiêu mà cấp trên đưa ra cho đoàn là phải mang về ít nhất 10 tấm huy chương, trong đó có ít nhất 2 tấm huy chương vàng.
Trương Giác với tư cách là người giành chiến thắng ở nội dung đơn nam, nhiệm vụ chủ yếu của cậu là bước lên bục lĩnh thưởng, các nhà lãnh đạo không có yêu cầu gì với màu sắc của tấm huy chương, dù sao nhất ca mới 16 tuổi, áp lực của Thế vận hội mùa đông lần này cũng không lớn, mà Hoàng Oanh Quan Lâm cũng là cặp đôi hy vọng giành chiến thắng ở trượt băng đôi, có lẽ phải đến Thế vận hội Mùa đông tiếp theo, bọn họ mới có thể trưởng thành trở thành người đoạt về tấm huy chương vàng mà cấp trên trông cậy vào.
Hiện tại, áp lực giành huy chương vàng chủ yếu nằm ở nội dung trượt băng cự ly ngắn và trượt băng tốc độ, đặc biệt là nhất tỷ ở trượt cự ly ngắn đã giải nghệ do chấn thương, số huy chương vàng có thể mang về nhà ít hơn một nửa so với dự kiến ban đầu, đây cũng là nguyên nhân mà chỉ tiêu thấp hơn.
Trương Giác đi giữa đoàn đại biểu, một tay cầm quốc kỳ Nga, một tay cầm quốc kỳ Trung Quốc, ngoại trừ Trung Quốc, còn có đoàn đại biểu Nhật Bản hai tay cầm hai lá cờ, tượng trưng cho tình hữu nghị của họ.
Có tổng cộng 87 quốc gia tham dự Thế vận hội mùa đông Sochi năm nay, trong đó có nhiều quốc gia nhỏ chỉ có 1 đến 3 vận động viên tham gia, khi nhìn bọn họ cầm cờ đi vào hội trường, nụ cười xán lạn trên khuôn mặt họ luôn khiến người ta cảm động.
Cho dù biến hóa như thế nào, thời khắc này, Trương Giác chân thực cảm nhận được tinh thần Olympic.
Trương Giác đứng giữa quảng trường của các vận động viên, khi có ống kính quay tới đây, cậu quay đầu nở một nụ cười xán lạn trước ống kính.
Mỹ thiếu niên phương Đông bắn tim ở trước ngực, dùng khẩu âm tiếng Nga nặng nề nói: "Chào buổi tối, Nga.
"
Thợ chụp ảnh phía sau ống kính lập tức trả lời: "Chào buổi tối, chào mừng bạn đến với nước Nga, hy vọng các bạn sẽ yêu thích nơi này.
"
Trương Giác chuyển sang tiếng Anh nói: "Tôi đã yêu thích nơi này rồi.
"
Vừa nói, cậu vừa lấy một con gấu ra lắc lắc, các linh vật của Thế vận hội Mùa đông Sochi là gấu, báo tuyết và thỏ, con thú bông linh vật này là Ilya tặng cho cậu sau cuộc thi đồng đội ngày hôm qua, trong tay mỗi người trong đoàn đại biểu Trung Quốc đều có một cái.
Kỳ thực buổi lễ khai mạc Thế vận hội Mùa đông Sochi thật sự rất đẹp, dân tộc chiến đấu không những có phong cách mạnh mẽ, mà đối với những phương diện về nghệ thuật và cái đẹp của họ trong lĩnh vực này cũng khá nổi bật.
Đáng nhắc tới chính là, Trương Giác còn nhận ra nữ chính Marina Aleksandrova của bộ phim truyền hình Nga sau này là《 Ekaterina II 》 – đây là một bộ phim ngắn về lịch sử nước Nga.
Ừm, Trương Giác đối với ngoại ngữ rất khổ tâm, cho tới nay cũng không có nhiều thời gian theo dõi các bộ phim nói tiếng nước ngoài, bộ này cũng là một trong số đó, khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc khiến cậu có chút bất ngờ nho nhỏ.
Ngày 7 tháng 2, bài thi ngắn trượt băng đôi được so tài vào buổi tối, Hoàng Oanh cùng Quan Lâm dắt tay nhau giành được vị trí thứ hai, đồng thời ghi được điểm cao trong hai ngày liên tiếp, khiến đội Trung Quốc tạm thời xếp thứ nhất về điểm số.
Hoàng Oanh thở một hơi, nói với các đồng đội : "Cặp đôi người Nga kia thật là mạnh, tớ và Lâm ca thực sự không còn chút sức lực nào, cũng chỉ có thể miễn cưỡng hơn được đội Canada, ngày mai là khiêu vũ trên băng, ngày mốt là đơn nữ, nhóm các cậu cũng phải cố gắng lên nha.
"
Khiêu vũ trên băng Mai Xuân Quả và Hoa Thái Sư liếc mắt nhìn nhau, giơ ngón cái lên với cô: "Cậu cứ nhìn đi, chúng ta tập luyện bên ngoài lâu như vậy cũng không phải là chơi không, không kéo chân sau tuyệt đối không thành vấn đề.
"
Huấn luyện viên của bọn họ nghiêm túc nói: "Không nên khinh thường, cặp đôi khiêu vũ trên băng của Bắc Mỹ lần này rất mạnh.
"
Đặc biệt là tổ đội khiêu vũ trên băng của nước Mỹ, có thể nói chính là át chủ bài trong bốn nội dung trượt băng của Mỹ, mặc dù tuổi hơi lớn, ở Thế vận hội Mùa đông lần trước đã thua trước Chu Lâm/ Stephanie của Canada, có thể cũng chính là bởi vì Sochi là Thế vận hội mùa đông cuối cùng mà bọn họ tham gia, có thể nói cặp đôi khiêu vũ trên băng này là dùng mạng già để so tài, trong đó khiêu vũ tự do là đỉnh cao trong sự nghiệp của họ, kể từ đầu mùa giải đến nay, họ đã không ngừng thiết lập những kỷ lục thế giới mới với tiết mục này, không người nào có thể công phá mũi nhọn này.
Mà nhất tỷ Mễ Viên Viên, run lẩy bẩy.
Ngày 8 tháng 2, huấn luyện viên Lộc cảm thấy mình không có chuyện gì làm, dưới sự giúp đỡ của Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu đến khu diễn ra trượt tuyết nhảy xa, tâm trạng của lão gia tử rất tốt, thời điểm xem tranh tài thì chỉ tay vào đấu trường, cùng hai cậu học trò nhớ lại quá khứ.
"Nếu như năm đó tôi không bị gãy xương, tôi cũng đã có thể đại diện cho đất nước tham gia Thế vận hội Mùa đông rồi.
"
Đáng tiếc là sau khi bị té ngã lộn mèo kia, ông cũng chỉ có thể tham gia khúc côn cầu trên băng, mặc dù lúc đó ông đã từng đánh nhau rất lợi hại mà suýt được mời chào vào đội tuyển quốc gia Hoa Kỳ, nhưng bởi vì ông không muốn gia nhập quốc tịch Mỹ, cho nên cũng sống chết mặc bay.
Về phần Trương Giác, với tư cách là đội trưởng của đội, cho dù nhóm huấn luyện viên đi chơi chỗ nào, bản thân cậu đều phải ở tại Iceberg Skating Palace* cổ vũ cho các đồng đội của mình.
Sau khi xem khiêu vũ trên băng thi đấu, các đồng đội cùng nhau thu dọn đồ đạc trở về làng Olympic, Trương Giác lên tiếng chào bọn họ.
"Tớ đi mua kem cạo râu, có người nào muốn mua gì không?"
Mai Xuân Quả dùng một loại ánh mắt kinh dị đánh giá cậu: "Cậu cạo râu sao?"
Trương Giác buồn bực: "Tớ cạo chứ? Có cái gì không đúng sao?"
Mọi người dồn dập lắc đầu: "Không có không có.
"
Chỉ là Trương Giác quá giống tiên nam, mọi người nhìn mặt cậu, không có cách nào liên hệ cậu với các việc cạo râu hay đi nhà xí.
Vì vậy Trương Giác rời khỏi đại đội hành động một mình, huấn luyện viên đi cùng cậu chỉ dặn dò một câu là chú ý an toàn, sau khi mua đồ xong thì trở về, thực ra trong lòng rất là yên tâm với đứa nhỏ này.
Trương Giác là một đứa nhỏ đi ra ngoài tham gia Olympic của không quên mang theo bài tập về nhà, các trưởng bối đều tin rằng cậu nhất định sẽ không gây rắc rối.
Nhưng Trương Giác thật sự gặp phải một vấn đề.
Ở Nga, ngoại trừ những nơi giao thông công cộng như sân bay hay tàu điện ngầm, có rất ít nơi có bảng hướng dẫn bằng tiếng Anh, bao gồm cả siêu thị, vì vậy để mua được kem cạo râu, cậu cần phải nhìn vào nhãn hiệu rồi đoán.
Đứng tại chỗ một lúc, có người ở sau lưng cậu hỏi: "Em muốn mua cái gì?"
Trương Giác quay đầu lại, phát hiện người đến lại là Vasily, hắn mang khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt màu xanh xám, mái tóc được chiếc mũ che kín lại, trong tay cầm theo cái giỏ mua sắm, bên trong chứa các nguyên liệu nấu ăn như Dalieba, củ cải đỏ, cà rốt.
Thiếu niên chớp mắt mấy cái: "Kem cạo râu.
"
Vasily ngoắc ngoắc tay với cậu, đưa cậu đến một kệ hàng mua sắm khác, đặt một hộp kem cạo râu vào giỏ của mình, kéo Trương Giác đi thanh toán.
Hắn không có trả tiền cho Trương Giác, nhưng khi Trương Giác trả tiền, hắn còn cố ý hỏi đứa nhỏ này có mang đồng Rúp không, hành động này mang lại một cảm giác lịch sự chăm sóc đứa nhỏ, mặc dù không thân thiết với Trương Giác cho lắm, nhưng cũng cẩn thận dẫn người đến trạm xe buýt, nói cho cậu biết ngồi xe nào để về.
Trương Giác hỏi: "Anh không vào làng Olympic sao?"
Vasily: "Chỗ đó ồn ào quá, còn có những người thích làm xằng làm bậy, mà anh thì không thích dính líu đến mấy người đó, cho nên mới sống trong căn hộ của riêng mình, anh có bất động sản ở Sochi.
"
Trượt băng nghệ thuật là một môn thể thao rất phổ biến ở Nga, các vận động viên sau khi giải nghệ còn có thể xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ với tư cách là người dẫn chương trình,