Đại não là một cơ quan rất kỳ diệu, vào thời điểm mất đi ý thức, cũng không biết sẽ nhìn thấy khung cảnh trong mộng gì, trong lúc mơ mơ màng màng, Tần Tuyết Quân dường như mớ tới rất nhiều thứ, nhưng đôi mắt lại giống như bị một miếng vải đen che lại, khiến hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
Cuối cùng hắn có cảm giác như đang đứng trước gương, có người từ sau lưng cởi bỏ miếng vải đen trước mặt hắn, hắn mở mắt ra, phát hiện mình trong gương có một đôi mắt đen, nhưng người giúp hắn cởi miếng vải đen lại xoay người rời đi, bước vào một mảnh ánh sao, tấm lưng nhìn như thế nào cũng giống như Trương Giác, nhưng thấp và gầy hơn Trương Giác trong trí nhớ của hắn một chút.
Khi mở mắt ra lần nữa, hắn nhìn thấy đôi mắt đen giống như trong gương, bên trong tràn đầy lo lắng.
"Peja, anh sao có thể đi làm mà không ăn sáng cơ chứ?"
Chủ nhân đôi mắt đen hỏi hắn cảm thấy thế nào rồi, sau đó đở hắn lên, bẻ một quả chuối lột ra đưa cho hắn.
"Nè, mau ăn chuối bồi bổ! Peja?"
Có người ôm chặt lấy cậu, không phải Trương Giác xa lạ với những cái ôm, đó là những cái ôm với đối thủ trong trận đấu, hay là những ôm với ban huấn luyện khi kết thúc trận đấu, hay thậm chí là những cái ôm đối với fan trượt băng nhí, cậu cũng đã rất nhuần nhuyễn.
Nhưng cậu và Tần Tuyết Quân, dường như chưa từng ôm nhau nhiều.
Bởi vì Tần Tuyết Quân quá cao to, Trương Giác rõ ràng có thể nhìn xuống rất nhiều người lại sinh ra một ảo giác rằng mình rất được cưng chiều trong vòng tay của hắn, cậu vỗ nhẹ mấy cái vào lưng người thanh niên to lớn này.
"Làm sao vậy? Em có mang cho anh ít cháo gà và bắp nè, ăn một chút nha.
"
Trương Giác tin rằng loại bắp mình mua chính là ngọt ngất ngây số 1, có mùi vị thơm và hàm lượng đường cao, rất thích hợp cho những người bị hạ đường huyết.
Tần Tuyết Quân nhàn nhạt trả lời: "Anh đã có một giấc mơ rất kỳ quái.
"
"Rõ ràng là đôi mắt của anh rất tốt, số độ chỉ có 200, hàng ngày không cần phải đeo kính, thế nhưng trong mơ, đôi mắt của anh rất đau, không thể nhìn thấy cái gì hết.
"
Trương Giác ngây ngẩn cả người, cậu do dự một hồi, rồi ôm lấy Tần Tuyết Quân.
"Nghe giống như là một cơn ác mộng, yên tâm, đôi mắt của anh rất tốt, nếu như anh lo lắng thì em sẽ đưa anh đến khoa mắt để kiểm tra, bảo đảm khoẻ mạnh, ngay cả một chút vấn đề cũng không có, anh vĩnh viễn sẽ không phải không nhìn thấy gì.
"
Tần Tuyết Quân lắc đầu.
"Sau đó anh nhìn thấy, nhìn thấy trong mơ có một tấm gương, mà đôi mắt của em lại nằm sâu trong hốc mắt của anh.
"
"Đôi mắt! của em?"
Trương Giác hoảng hốt nhớ tới tấm thẻ đăng ký hiến tạng mà cậu đã nhận được vào ngày sinh nhật trưởng thành của mình ở kiếp trước, nếu cậu đã ngã trên sân khấu, chắc chắn cũng đã có người đem những bộ phận có thể sử dụng được mà cậu đã hiến tặng ra mới đúng.
Thế nhưng Tần Tuyết Quân nói trong giấc mơ nhìn thấy đôi mắt của Trương Giác nằm sâu trong hốc mắt của hắn! Sẽ không trùng hợp như vậy chứ.
Bọn họ cứ như vậy dựa vào bả vai của đối phương, một lúc sau Trương Giác đứng thẳng người, nhìn Tần Tuyết Quân lộ ra một nụ cười toe toét.
"Tuyết Nhi, giấc mơ và hiện thực đều trái ngược với nhau, đừng nghĩ nhiều như thế, ăn cái gì đó trước đã, có thể anh bị hạ đường huyết mà té xỉu đó.
"
Cậu dán mu bàn tay vào chiếc bát nhựa, xác nhận không bị nguội lạnh, lại rót thêm một ly nước ấm đưa vào tay của Tần Tuyết Quân.
Lại nói tiếp, hạ đường huyết không phải là vấn đề gì lớn, cho nên Tần Tuyết Quân nằm một hồi, trước uống miếng nước đường, sau lại ăn đồ mà Trương Giác mang đến, sau đó chậm lại một phút, hắn tiếp tục công cuộc ăn uống của mình với thanh sô cô la do Trương Giác.
Mùa đông không chỉ là lúc khoa cấp cứu bận rộn nhất, hơn nữa bởi vì do trận tuyết hôm qua nên không ít người già và trẻ nhỏ bị trượt chân khi đi bộ, được rồi, phải đến khoa xương chỉnh hình một lần, giáo sư của Tần Tuyết Quân là chuyên gia về ung thư xương, mà bản thân hắn lại không giỏi như thầy của mình, vì vậy khi người cố vấn và đàn anh của hắn đến bệnh viện khác để cứu đài, còn hắn sẽ ở chỗ này để giúp xử lý một số ca bị gãy xương.
Ừm, cứu đài là khi một bác sĩ nhận thấy rằng không thể tự mình thực hiện một ca phẫu thuật nào đó, vậy nên lâm thời tìm viện trợ ở ngoài đến giúp đỡ.
Thực ra đừng thấy trước đây Tần Tuyết Quân đã bị đánh rất nhiều, nhưng y thuật của hắn thật sự không tệ, đặc biệt là mấy đứa trẻ bị thương đều sợ bác sĩ động thủ, tâm tình của phụ huynh cũng dễ dàng kích động, mà Tần Tuyết Quân không chỉ có dáng người cao lớn, hơn nữa còn có chút lực uy hiếp đối với một số phụ huynh có đức tính không tốt, hơn nữa còn rất thần kỳ khi có một sự tương tác rất hòa hợp trước mặt người con.
U xương là một khối u ác tính thường phát triển ở thanh thiếu niên, nhưng khi đối mặt với những bệnh nhân mắc giai đoạn từ giữa đến cuối, Tần Tuyết Quân 28 tuổi đã cắt cụt chân đứa trẻ để cứu sống đối phương, mà cha mẹ của đứa nhỏ kia lại cướp đi đôi mắt của hắn.
Việc này nói ra thật có chút trào phúng mà.
Haiz, xem ra sự nguy hiểm trong các ngành nghề không chỉ giới hạn ở trượt băng nghệ thuật.
Trương Giác vứt túi đựng đồ ăn, thừa dịp Tần Tuyết Quân hết bận một chút, cúi người ghé vào tai hắn nói nhỏ.
"Em đi trước.
"
Tần Tuyết Quân dừng một chút: "Đi đâu?"
"Đi Phượng Minh, Nhị Đức đang bân ở phòng thu âm bên kia.
"
"Sau khi tan việc anh đến đón các em?"
"Đón em là được rồi, em trai em thì trực tiếp ở trong ký túc xá của công ty, đúng rồi, trước khi lái xe nhớ ăn chút kẹo nha, em sợ anh lái xe được nửa đường thì ngất xỉu mất.
"
Tần Tuyết Quân không nhịn được cười: "Anh sẽ ăn, sẽ không bị chóng mắt nữa.
"
Phượng Minh cách chỗ họ không xa, khi Trương Giác đến đó, Nhị Đức cũng vừa lúc đang dùng cơm, ban nhạc của nhóc có tên là Địa Long, đang có khí thế rất tốt, ban đầu chỉ là một ban nhạc nghiệp dư, là nơi tụ tập của những người yêu nhạc rock anh roll, hiên tại thì độ nổi tiếng cũng đã tăng lên.
Mỹ thiếu niên Hứa Đức Lạp 14 tuổi vừa mới thu âm xong, ngồi xổm ở bên ngoài phòng ăn cơm hộp, nhìn thấy Trương Giác tới, cậu bạn nhỏ lập tức vui mừng nhảy lên.
"Anh!"
Trương Giác đáp lại một tiếng, tiếp được đứa nhỏ đứng tại chỗ xoay một vòng, Hứa Đức Lạp mới rơi xuống đất, liền nắm lấy tay cậu đi nói chuyện với những người bạn trong ban nhạc.
Ban nhạc Địa Long theo cái nhìn của Trương Giác cũng rất hầm hố, đội trưởng Giang Học Văn nghe nói là con trai của chủ võ quán, hắn cũng là người hát chính, để một quả đầu đỏ rất cá tính.
Tay bass Trịnh Ba có tốc độ tay thật nhanh, với mái tóc màu xanh lam, tay bass lả lướt còn lại là em gái họ của Giang Học Văn, một đầu tóc tím.
Đúng rồi, nếu như không có ái giá phơi quần áo của nữ sĩ Trương Thanh Yến, thì Nhị Đức vốn là một tay trống của ban nhạc sẽ đi nhuộm tóc màu vàng cho đồng điệu với đồng đội rồi, nhưng hiện tại nhóc chỉ có thể nói một cậu "Mọi người hãy chờ em thành niên đi", Trương nữ sĩ đã nói, chờ bọn hắn lên đến 18 tuổi, chỉ cần không làm chuyện phạm pháp thì chúng có thể sống như chúng muốn, toàn bộ uốn tóc xăm mình cô sẽ không quản.
Còn đối với tình huống hiện tại, Trương Giác chỉ dám dùng thuốc nhuộm một lần cũng biết là gia quy không thể phá, cậu cũng không dám đâu.
Đối mặt với Trương Giác, các đồng đội của Hứa Đức Lạp đều tỏ ra khách khí, cô gái tóc tím đến xin chữ ký, đội trưởng tóc đỏ thì nói vài câu khách sáo với cậu, cái gì chúc mừng bạn lấy được huy chương vàng, cảm ơn bài hát của bạn nha, em trai nhà bạn rất là ưu tú, thái độ được kêu là rất thân thiết hữu hảo.
Trương Giác từ trong ba lô lấy ra một túi giấy kraft: "Tôi đã viết một bài hát mới cho Chu Tước, nhưng mà đó là một bài hát chậm.
"
Người đại diện chạy tới, vẻ mặt cảm kích: "Một bài hát chậm là chính xác rồi, bài hát nhanh thì chúng tôi đã có lời hẹn của lão sư đó, chúng tôi là đang thiếu một bài hát trữ tình.
"
Ban nhạc Chu Tước nhanh chóng chạy đến, ca sĩ chính cầm bản nhạc và hát thử một đoạn, thoạt nhìn rất hài lòng, tay bass Lan Nhuận là một soái ca cao 1 mét 98, hắn ngồi bên cạnh Trương Giác, hữu ý vô ý nói câu "Chúc mừng cậu lại một lần nữa phá kỷ lục đoạt giải quán quân".
Trương Giác rất khiêm tốn: "Cảm ơn, nhưng càng về sau thì kỷ lục càng khó phá, thực ra tôi không biết sau này phải làm như thế nào thì mới có thể nâng cao số điểm này lên.
"
Lan Nhuận kiên định nắm tay: "Cậu có thể mà.
"
Trương Giác một mặt coi đó là vẻ đương nhiên: "Tôi đương nhiên là có thể.
"
Chuyện phá kỷ lục này đối với cậu là khó, nhưng không phải là không thể, dù sao thì cũng đang trên đà phát triển mà, cảm thấy bản thân chính là vô địch thiên hạ, chỉ có mình mới có thể đánh bại chính mình là chuyện rất hiển nhiên.
Thật là phách lối!
Khóe miệng Lan Nhuận giật một cái, đây là lời nói kiêu ngạo cỡ nào chứ, người này dường như rất chắc chắn rằng cậu có thể nâng kỷ lục khủng khiếp đó lên một lần nữa, không hổ là em