*Những dòng in nghiêng trong chương này là phần mà bản raw có mà bản cv không có, mình không biết tác giả thêm vô hay là xóa đi, tuy nhiên cũng có ảnh hưởng đến cốt truyện của cp chính.
Từ đầu tháng 5 đến giữa tháng 6, trong khoảng 50 ngày, Trương Giác thỉnh thoảng ra ngoài tham gia buổi biểu diễn thương mại, không chỉ là vì POI của riêng cậu, mà còn phải chống đỡ các buổi biểu diễn thương mại của bạn bè.
Số tiền cụ thể cậu kiếm được, ngoại trừ nhân viên cục thuế thì không ai biết được, mà sau khi cậu mùa nhà mới đó, số tiền trong tay cũng còn khoảng 100 vạn tiền mặt.
Dù sao thì cậu không chỉ tham gia buổi biểu diễn thương mại, đại ngôn cùng quảng cáo cũng là có thể kiếm tiền nha.
Tuy nhiên khoản để dành của Trương Giác có thể đột phá tám con số, cũng là vì Trương nữ sĩ có cho cậu tiền, nghe đâu thu nhập năm nay của quán cơm khá tốt, cho nên ma ma Thanh Yến đã tổng hợp số tiền tiết kiệm của gia đình mình, lấy ra hai phần ba, đưa cho Trương Giác và Hứa Đức Lạp một nửa, còn một phần ba thì bọn họ giữ lại làm sự nghiệp tài chính là khai trương cửa hàng mới.
Đúng vậy, Trương nữ sĩ cảm thấy hai quán cơm ở thành phố H không đủ để cô tung hoành, cho nên hai cửa hàng kia sẽ giao cho hai học trò của Hứa Nham quản lý, còn hai vợ chồng bọn họ thì muốn tới Bắc Kinh để gây dựng sự nghiệp.
Chẳng phải con trai ngoan mua cho bọn họ một cửa hàng rộng 300 mét vuông ở Bắc Kinh sao, phía sau cửa hàng kia còn có hai phòng ngủ một phòng khách, đủ cho bọn họ tung hoành.
Khi Trương Giác nhận được một khoản tiền kia thì không thể tin được, cậu suốt đêm gọi điện thoại cho mẹ ruột: "Mẹ, mẹ cho tiền con làm gì thế? Con đâu có thiếu tiền, mẹ cho Nhị Đức đi! Hơn nữa cha mẹ muốn mở tiệm cơm mới thì phải cần tiền chứ?"
Cậu muốn nhà có nhà, muốn xe có xe, phương diện sự nghiệp thì đang trong thời kỳ đỉnh cao, trong nhà thay vì cho tiền cậu, còn không bằng quan tâm tới em trai nhiều hơn.
Ai biết Trương nữ sĩ rất bình tĩnh nói: "Mẹ không thể bởi vì con có rồi mà không cho con, mẹ đã đọc không ít sách, biết rằng nếu như cha mẹ không xử lý công bằng cho hai đứa nhỏ thì sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với con cái, cho nên dù con có là con gái, ba mẹ sẽ không vì giới tính mà nghiêng về phía ai, ba con nói, nếu như chúng ta sau này có thể kiếm nhiều tiền hơn, thì vẫn sẽ tiếp tục chia cho con và Nhị Đức mỗi người một nửa."
Trương Giác dở khóc dở cười: "Này, cái này thật không cần thiết đâu, ba mẹ còn trẻ, có tiền thì tự mình giữ lại tiêu sài đi."
Giọng điệu Trương nữ sĩ thay đổi ngay lập tức, cô dặn dò: "Con nói gì vậy? Có kiếm nhiều tiền cũng đừng có mà tiêu lung tung, mẹ biết người trẻ tuổi thích mua hàng xa xỉ để chứng tỏ bản thân này kia, con đừng có mà tiêu vào những thứ xa hoa, chủ nghĩa tiêu phí đều là để đánh lừa trẻ nhỏ một cách vô tội vạ, con có tiền thi đi đầu tư, hoặc đi quyên góp cũng được, biết chưa?"
"Còn nữa, tuần sau mẹ với ba con sẽ đến Bắc Kinh, con tới đón nha, đồ đạc ba mẹ đem theo rất nhiều, con thuê một chiếc xe tải tới đây!"
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện video qua WeChat với mẹ, Trương Giác sửng sốt vài giây, thực ra nghe ý tứ của mẹ, cậu cho ra một tin tức, đó chính là Hứa ba ba cũng đã tán thành sự sắp xếp của mẹ rồi.
Tần Tuyết Quân vốn đang ngồi bên cạnh Trương Giác gọt táo, nhưng bây giờ động tác đã dừng lại.
Đây chính là tình yêu của cha mẹ sao? Thật tốt.
Có thể là làm một người biểu diễn nên trong lòng rất giàu cảm xúc, thời khắc này trong đầu Trương Giác hiện lên rất nhiều hình ảnh, khi còn nhỏ cậu được mẹ nắm tay dắt đi học, còn có được ba cõng lấy đi qua mặt đường trơn trượt trong mặt đường tuyết rơi.
Cuối cùng, cậu nghĩ tới mấy chục năm sau, khi cha mẹ già đi lọm khọm, cậu nghĩ, khi đó câu cũng rất sẵn sàng cõng họ đi tới bất cứ chỗ nào họ muốn.
Cậu nói: "Peja, cuối cùng em cũng có cảm hứng cho buổi biểu diễn mới rồi."
Tần Tuyết Quân xoa nhẹ mái tóc cậu: "Các tiết mục của em luôn được tình yêu tưới mát."
Trương Giác nắm lấy tay hắn xoa xao, cầm tới trước mặt mình, một lúc sau, cậu mới nhẹ nhàng nói rằng: "Tiết mục này, có thể sẽ có chút ngột ngạt."
Cậu vẫn luôn là đứa nhỏ may mắn, từ nhỏ đến lớn thứ không bao giờ thiếu nhất chính là tình yêu thương, cho nên cậu mới có thể sáng tác ra một tiết mục như 《 Cây sinh mệnh 》, diễn dịch nó thành một tác phẩm kinh điển, cũng chính là xây dựng từ tình yêu thương này.
Cho nên nếu như rời khỏi một gia đình đẹp đẽ như vậy, Trương Giác nhất định sẽ đau đến không muốn sống, đúng, cậu đã từng phải sinh ly tử biệt vĩnh viễn với bọn họ, sau đó cuộc đời cậu chìm xuống một nơi u ám, nếu như không có ông cậu, cậu dường như sẽ không bò dậy nổi.
Mỗi người con mất đi tình yêu thương của cha mẹ, phải rời xa cha mẹ mình, đều là rất thống khổ, nếu như cha mẹ mất đi con cái, bọn họ cũng sẽ rất thống khổ.
Bọn họ nắm tay ở một chỗ, Tần Tuyết Quân nhìn hai bàn tay đang siết chặt của họ, nhét ngón tay hắn vào khe hở giữa các ngón tay của Trương Giác, cuối cùng siết chặt thành nắm đấm, Trương Giác cũng không từ chối.
Mặc dù cả hai không nói gì, nhưng họ đều hiểu suy nghĩ của nhau.
Đó là một sự ngầm hiểu, hắn biết, và cậu cũng biết, nhưng sẽ không được nói ra ngay bây giờ.
Xét về mọi mặt, cả hai đều được coi là kiểu người trưởng thành bước vào xã hội để kiếm tiền bằng công việc của mình, đều sống tự lập, có rất nhiều người với đủ loại khác nhau, ngoài ra, chỉ số EQ và IQ của họ không hề thấp, họ thực sự là những người rất biết suy nghĩ, đôi khi chỉ cần họ nhận ra đối phương đang chọc ghẹo mình, họ cũng sẽ vô tình hay cố ý trêu chọc đối phương, cho nên tự nhiên họ sẽ hiểu được suy nghĩ của nhau.
Tần Tuyết Quân chớp chớp đôi mắt màu xám, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, khi ba mẹ em tới, anh sẽ xin nghỉ, đúng rồi, chúng ta có cần phải dọn dẹp ngôi nhà kia trước không, thuê xe nữa, một trong những bệnh nhân mà anh từng chữa làm lĩnh vực này."
Nếu như là trước đây, Trương Giác tuyệt đối sẽ không chấp nhận để Tần Tuyết Quân xin nghỉ để đón cha mẹ cậu, bởi vì đây là chuyện mà cậu có thể tự mình xử lý, và Tần Tuyết Quân có thể sẽ không đề nghị giúp đi đón cha mẹ cậu.
Điều này giống như một sự thăm dò, để kiểm tra xem liệu Trương Giác có sẵn sàng giới thiệu hắn với cha mẹ mình hay không.
Mà hiện tại, cậu nhướn mày một cái, nhìn về phía Tần Peja: "Trước khi em giải nghệ sẽ không nói chuyện yêu đương, bởi vì em không rảnh."
Trương Giác là một chàng trai thẳng thắn, cậu không thăm dò, mà trực tiếp nói ra suy nghĩ của riêng mình.
Cậu sẵn sàng đưa Tần Tuyết Quân về ra mắt cha mẹ, nhưng không phải là bây giờ.
Tần Tuyết Quân nhét quả táo tây vào tay Trương Giác, đồng thời nhấc một chân lên thành thạo xoa bóp: "Nói giống như anh rảnh rỗi lắm vậy, trước khi được thăng chức lên Phó bác sĩ, anh cũng sẽ độc thân."
Vậy có phải là bọn họ coi như là tiến vào giai đoạn cẩu độc thân nhưng trong lòng hiểu rõ không? Trương Giác chớp mắt, cắn một miếng táo.
Uây, quả táo này thiệt là ngọt!
Cuối cùng, Tần Tuyết Quân cũng xin nghỉ rồi cùng Trương Giác đi đón cha mẹ cậu, chờ tới lúc giúp cha mẹ cậu dọn nhà xong, thời gian vừa vặn cũng đã đến tháng 7, Trương Giác tròn 18 tuổi .
Bởi vì cha mẹ người thân đều ở Bắc Kinh, ngay cả Nhị Đức cũng vì ký kết hợp đồng với Phượng Minh mà cũng chuyển học tịch qua bên này, cho nên bữa tiệc sinh nhật của Trương Giác được tổ chức vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù chỉ là bữa cơm của những người trong gia đình, hơn nữa vì ăn kiêng, Trương Giác không động vào bánh ngọt, chỉ ăn đùi gà và thịt bò mà ông cậu mang ra từ căn tin, làm thọ tinh nhưng lại là người ăn uống thanh đạm nhất trên bàn ăn, nhưng có thể một nhà đoàn tụ khiến cậu cảm thấy thật hạnh phúc.
Tần Tuyết Quân và Thẩm Lưu là bạn cùng phòng với Trương Giác và ông cậu cũng được mời tham gia bữa tối gia đình này, Tần Tuyết Quân tặng cho Trương Giác một chiếc tai nghe mới làm qua, còn Thẩm Lưu thì tặng cho Trương Giác một quyển《 The Lovely Bones 》.
Hắn hời hợt nói: "Anh có thấy trên Weibo của em phát biểu suy nghĩ về bộ phim《 Hình hài dấu yêu 》, đây là cuốn sách gốc của nó."
Trương Giác ngạc nhiên nhận lấy: "Cảm ơn anh, đây quả là thứ mà em cần."
Hứa Đức Lạp nằm nhoài trên vai Trương Giác: "Anh, sao đột nhiên anh lại xem cái này? Bộ phim này thật là ngột ngạt, em xem một nửa thì chịu không nổi rồi."
Trương Giác vỗ đầu em trai mình: "Nó có ích với anh, trong mùa giải mới, anh muốn trình diễn một tiết mục với chủ đề này, ban đầu muốn đặt vào màn biểu diễn trượt băng, nhưng sau khi biên soạn ra dàn ý, anh cảm thấy đặt vào bài thi ngắn là tương đối thích hợp hơn."
Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu liếc mắt nhìn nhau, hiểu rằng công việc của họ đã tới.
Diễn dịch một tiết mục không chỉ là việc riêng của vận động viên, làm huấn luyện viên, bọn họ tất nhiên cũng phải làm bài tập mới được, trước đó Trương Giác vẫn luôn không chọn xong ca khúc, kéo dài miết tới mấy ngày trước, huấn luyện viên trưởng Tôn Thiên cũng đã bắt đầu hỏi đến.
Nếu như lại không chọn xong ca khúc, bọn họ sẽ phải kẹt cứng luôn.
"Con chọn ca khúc trượt tự do chưa? Còn nữa, nếu như đây là tiết mục dành cho bài thi ngắn, vậy biểu diễn trượt băng con trượt cái gì?" Trương Tuấn Bảo hỏi một tràng, Trương Giác sắp xếp ngôn ngữ lại một chút: "Trượt tự do con dự định trượt《 Kỷ niệm ban nhạc cầu siêu 》, còn biểu diễn trượt băng, con muốn thử phong cách Trung Quốc một chút, cậu cảm thấy sao về việc thêm vào các yếu tố kinh kịch?"
"Kinh kịch?"
Hứa ba ba quay đầu lại: "Tiểu Ngọc, con muốn trượt kinh kịch sao?"
Trương Giác gật đầu đáp lại một tiếng: "Con muốn trượt《 Bá Vương Biệt Cơ 》, cảm thấy khá là thú vị, chỉ là trước đây con chưa từng luyện, chỉ sợ trượt không tốt."
Thẩm Lưu cười rộ lên: "Sợ cái gì, chúng ta có thể nhờ Bạch Tiểu Trân mời thầy cho em mà, cậu ta không phải là người có quan hệ rộng rãi sao?"
Bọn họ dăm ba câu quyết định xong chuyện này, trong lòng Trương Giác sắp xếp lịch trình của mình, cậu đã sớm tham gia xong kỳ thi cuối kỳ, ỷ vào kiến thức kiếp trước đã thành công thi đậu vào top 10 của lớp, các bạn học cùng trường đã đưa điểm của cậu lên internet và đã nhận được một cơn mưa lời khen.
Tuy nhiên bởi vì thời gian eo hẹp, cậu phải mất khoảng nửa tháng để chỉnh sửa《 Hình hài dấu yêu 》, còn tiết mục trượt tự do thì giao cho Frans, cùng với việc luyện tập biểu diễn trượt băng và học kinh kịch, mùa hè này chỉ sợ không có thời gian thi bằng lái rồi.
Haiz, bận rộn quá đi.
Trương Thanh Yến và Hứa Nham liếc mắt nhìn nhau, Hứa Nham có chút xấu hổ, Trương Thanh Yến nắm chặt tay hắn, dùng khẩu hình nói "Không sao đâu, đứa nhỏ có thể tự mình xử lý tới, không cần anh hỗ trợ đâu."
Hứa Nham cụp đôi mắt hoa đào xuống, khuôn mặt cổ điển đẹp đẽ không hiện ra