Những người trẻ tuổi thuộc thế hệ của Hứa Đức Lạp đều thích chơi Weibo, hơn nữa bản thân hắn cũng là một nghệ sĩ rock and roll, việc nắm giữ tài khoản V trên mạng xã hội, thỉnh thoảng đăng bài tuyên bố động thái là điều bình thường.
Điều này cũng có ý nghĩa, hắn cũng sẽ đi dạo chơi quanh Weibo của anh trai mình, thậm còn dùng tài khoản để câu like.
Trương Giác nói rằng Twitter phổ biến nhất hiện nay là từ Painters & Maimaixing*.
Maimaixing -V
Cậu ấy hiện là vận động viên trượt băng nghệ thuật đơn nam xuất sắc nhất thế giới, cậu ấy sở hữu khả năng biểu cảm tính nghệ thuật vô song trong số các vận động viên đang hoạt động, cậu không ngừng khiêu chiến bản thân, không ngừng khai phá phong cách mới, nhưng trong mùa giải này, cậu vì diễn dịch hoàn hảo Hình hài dấu yêu 》mà phải bỏ ra một cái giá rất lớn.
Bên dưới Twitter này là một bức hình do Maimaixing vẽ, trong hình là Trương Giác quỳ một gối xuống mặt băng khi kết thúc bài thi ngắn, phần thân trên vô lực buông thõng yếu ớt, trên lưng có vẽ một đôi cánh nhuốm máu.
Vô số cư dân mạng ấn tim.
Nên nói như thế nào đây, bức tranh này không phải bị thương tổn do chiến tranh lại hơn hẳn thương tổn do chiến tranh, thoạt nhìn vừa khiến người ta muốn nước miếng, lại muốn ôm vị thiên sứ nhuốm máu này vào lòng để bày tỏ lòng thương tiếc.
Nhị Đức bị hù trước tài hoa kinh người cùng với sự nhiệt tình của người hâm mộ trượt băng, hắn quăng điện thoại lên tủ đầu giường, nghiêm túc nằm trên giường, nắm hai tay đặt ở trên bụng.
Chời, thế giới tốt đẹp như thế, hắn với tư cách là người đảm đương nhan sắc trong ban nhạc kiêm tay trống trong giới giải trí, nhưng sự nổi tiếng của hắn thậm chí còn không bằng anh trai mình, bởi vậy trong lòng hắn vô cùng sùng bái anh trai, còn có mong muốn quyết tâm sóng vai với anh mình.
Nhưng mà liên quan đến chủ đề của《 Hình hài dấu yêu 》, sau màn biểu diễn trượt băng ở Nga thì đột nhiên im bặt, sự chú ý của mọi người đã đổ dồn vào《 Bá Vương Biệt Cơ 》 chỉ sau một đêm.
Mọi người đều biết Trương Giác vì màn biểu diễn trượt băng năm nay mà tìm một lão sư dạy kinh kịch, đồng thời đặt riêng một bộ trang phục vô cùng chuyên nghiệp, nhưng mọi người không ngờ rằng người này sau khi hóa trang, lại trở nên kinh diễm như vậy.
Cậu cũng không chọn《 Bygone Love 》do nhân vật chính của bộ phim《 Bá Vương Biệt Cơ 》 hát làm nhạc nên, mà là trực tiếp phối hợp với《 Deep Night 》của Jinghu, còn đường hoàng ra dáng có một phần Ngu Cơ múa kiếm.
Trương Giác vốn có tư thái tốt, có nền tảng vũ đạo chính thống, cộng thêm sự chỉ dạy của Hứa nhị đương gia, múa kiếm khó có thể sánh ngang với mọi người, nhưng cũng ra dáng.
Trường của Hứa nhị gia là tổ truyền diễn, mặc dù cho tới thế hệ này đã mất đi nét duyên dáng của tổ tiên và những ý vị độc đáo do thời gian mang lại, nhưng một số tinh hoa vẫn được truyền xuống, tổ tiên của họ là những người rất cẩn thận trong diễn xuất, mọi cử động khu hát hí khúc thì luôn buôn bỏ những tâm tư nhỏ, Hứa nhị gia đã cẩn thận dạy Trương Giác mấy tháng, Trương Giác cũng nhận được những lợi ích không nhỏ.
Không nói đến những cái khác, khi cậu sắm vai Đào* thì đã là không khiến mọi người diễn được rồi.
*Nguyên văn (旦角): Là tên gọi cho vai nữ trong kinh kịch Trung Quốc.
Nhất tỷ người Nga Serena, nhị tỷ Katerina thì đến hiện trường xem thi đấu thì cùng nhau trợn mắt ngoác mồm.
"Chà, chị gái nhỏ thiệt đẹp trai.
"
Hoán trang thành Ngu Cơ đương nhiên là vai Đào, Trương Giác hoá trang chính là vừa đẹp vừa quý, nếu nói là đẹp, chính là khen vị mỹ nữ này một câu phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành, hiếm thấy chính là "Nàng" đẹp đẽ tao nhã nhưng bên trong mang theo sự ác liệt, mang theo khí độ phi phàm khiến động lòng người, phong lưu quyến rũ lại không có một chút phong trần bụi bặm.
Huống hồ chi người này có ánh mắt vô cùng nổi danh, đôi mắt kia đảo quanh một cái, thật sự có cảm giác mơ hồ cậu mang theo sự quyến rũ của nàng Ngu Cơ nổi tiếng trong song dài lịch sử đến thế kỷ 21.
Khi Hứa nhị gia dạy Trương Giác có nói thiên phúc của cậu rất tốt, nhưng đáng tiếc Trương Tuấn Bảo không chịu thả người, Trương Giác thì không có hứng thú gì với việc đổi nghề, bằng không với khối vật liệu tốt như này, quả nhiên là bất kỳ người nào nhìn vào cũng phải ngứa ngáy trong lòng.
Cho đến khi Trương Giác đặt kiếm vào cổ mình, rất nhiều người đều đứng dậy và vươn tay.
Không được!
Có thể là do Trương Giác quá nhập tâm khi trượt《 Hình hài dấu yêu 》, khiến cảm xúc của mọi người bị kéo lên trên, nên khi nhìn thấy cậu đặt thanh kiếm như thế, không ít người đều sợ tay cậu sẽ run lên.
Nhưng mà thanh kiếm này thực ra cũng không được mài sắc, Trương Giác đặt thanh kiếm xuống, chào hàng ghế khán giả, sau đó xuống sân băng.
Cậu dùng ngón trỏ chỉ vào mặt mình, than thở với Thẩm Lưu: "Lớp trang điểm này dày quá, em không thoải mái, có thể tẩy ngay bây giờ được không?"
Giọng nói của người này chính là giọng Đông Bắc mang một chút uốn lưỡi ở âm cuối, chỉ cần nói chuyện, hình tượng tuyệt thế mỹ nhân trực tiếp hóa thành hư ảo trong giấc mơ.
Thẩm Lưu vươn tay gõ đầu đứa nhỏ, phát hiện trên đầu còn có tóc giả và đồ trang sức, không thể không thả xuống rồi phun một trận: "Đợi chút nữa còn có quần vũ đó, chờ em kết thúc quần vũ rồi lại nói.
"
Kết quả là sau khi kết thúc quần vũ, Trương Giác cũng không thể tẩy trang, vì lần này những vận động viên đến xin chụp ảnh chung với cậu thực sự là quá nhiều, không chỉ là vận động viên trong trận tranh tài, còn có trọng tài, những huấn luyện viên của quốc gia các, người này tới chụp một cái, người khác tới quay một cái, thậm chí David còn nâng một bó hoa, quỳ một gối xuống mặt băng đọc thơ tình cho cậu nghe, Trương Giác cũng không biết hắn bắt đầu thấy hứng thú với con gái từ khi nào nữa.
Trương Giác sống hai đời, cũng thật là lần đầu tiên được nhiều người nhiệt tâm đối đãi như vậy, trong lòng cậu nghĩ, chẳng lẽ đây chính là đãi ngộ của mỹ nữ sao?
Những người khác: Không, đây là đãi ngộ của nam mỹ nữ.
Ba tiếng sau, cuối cùng cậu cũng biến khuôn mặt mình trở về dáng dấp nhẹ nhàng khoan khoái.
Trương Giác xoa xoa mặt: "Vẫn là như vậy mới thoải mái.
"
Thẩm Lưu nhìn hắn, đột nhiên cảm thán một câu: "Thực ra, khi nhìn thấy thằng nhóc thúi như em đóng vai Ngu Cơ, nếu như năm đó Yến tỷ sinh em ra là một khuê nữ, đại khái cũng sẽ rất đẹp.
"
Trương Giác nghe vậy cũng không giận, cậu thẳng thắn nở nụ cười: "Nếu như em là nữ, giới trượt băng nghệ thuật cũng chỉ có thể vĩnh viễn mất đi em, anh đã từng gặp qua đơn nữ nào thân cao 1 mét 8 sao?"
Nếu như cậu thực sự là con gái, còn trượt băng cái gì nữa chứ, trực tiếp đi catwalk luôn, hoặc là đi đá bóng cũng không tồi, Trương Giác vẫn cảm thấy mình là một kỳ tài bóng đá hiếm có, nhưng đáng tiếc đã sớm định cả đời với trượt băng mất rồi, bóng đá chỉ có thể là nữ thần trong giấc mơ lúc nửa đêm mà thôi.
Thẩm Lưu trầm mặc, nghe những lời này của cậu, sao hắn lại cảm thấy cậu thực sự nghĩ cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu cậu là con gái chứ?
Ấy thế khi nhìn thấy biểu tình con cá sấu cười ha ha ha ha của Trương Giác, trong lòng Thẩm Lưu cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ kia của cậu, hẳn là đã điều tiết cảm xúc của mình trở lại rồi.
Hắn không biết là, sau khi Trương Giác trở về nhà ở Bắc Kinh, câu ngồi yên trên sô pha hồi lâu, lấy tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu, đứng dậy tiến vào phòng ngủ, ngã đầu xuống giường nệm mềm mại.
Thật ra thì Trương Giác vẫn là có chút không thể rút cảm xúc ra khỏi《 Hình hài dấu yêu 》.
《 Hình hài dấu yêu 》là tiết mục u ám nhất mà Trương Giác diễn dịch cho đến nay, thậm chí còn u ám hơn cả《 Gánh nặng ngàn cân trưởng thành 》khi cậu trình diễn trên sân khấu hồi kiếp trước.
Cậu muốn diễn dịch tốt tiết mục này, vì thế cậu đã đặt hết cảm xúc và cả tâm hồn mình vào đó, giờ cậu có chút không biết phải làm như thế nào để thoát ra, nhưng cậu không muốn để người khác lo lắng cho mình, cho nên đã dấu nhẹm đi sự dị dạng này.
Cảm giác này khiến Trương Giác ngủ cũng không thoải mái, hắn thường xuyên vận động, ăn uống lành mạnh, thân thể vô cùng tốt, cho nên chất lượng giấc ngủ trước đây đều rất tốt, một đêm không mộng cho đến rạng sáng là điều bình thường, chỉ có lần này, trong giấc mơ của cậu có rất nhiều hình ảnh hỗn độn lướt qua.
Cậu cảm thấy mình đang chạy trốn trong sương mù, có người đuổi theo sau lưng cậu, nhưng cậu không biết làm sao để thoát khỏi đối phương, còn có một bàn tay sắp nắm lấy mắt cá chân của cậu.
Các mùa xung quanh nhanh chóng biến hóa, cậu chạy hết từ nơi này đến nơi khác, nhưng lại không tránh thoát được ác mộng sau lưng, và cũng không tìm thấy gia đình mình đang ở đâu.
Nhưng vào lúc này, có người cầm tay cậu, thật ấm áp.
Có người ôm cậu lên, Trương Giác dựa vào lồng ngực rộng rãi này, cậu nhắm chặt hai mắt, lẩm bẩm: "Tôi đã bị anh tóm lấy rồi".
Tần Tuyết Quân ôm cậu, thấp giọng dụ dỗ: "Không ai có thể tóm lấy em, bởi vì em chính là một chú chim trên sân băng.
"
Trương Giác cũng không tỉnh táo, cậu chỉ mơ mơ màng màng thuận theo lời của đối phương: "Chim vẫn không thể luôn bay mãi.
"
"Vậy