Trên hành lang tầng hai của bệnh viên thú cưng Bối Bối có tấm biển "Xin đừng chạy trên hành lang", tấm biển màu hồng và xanh, trên đó là các nhân vật hoạt hình, thoạt nhìn ấm áp đáng yêu.
Lúc này lại có người không nhìn thấy tấm biển này, tiếng bước chân gấp gáp vang vọng trong hành lang, có bác sỹ thú y không thích muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng bởi vì vẻ ngoài của người kia quá là đẹp trai, cho nên mới đè nén những bất mãn đó xuống.
"Tiên sinh, ngài! "
Trương Giác đẩy cửa phòng bệnh ra, nhào tới một giường bệnh cỡ nhỏ, cẩn thận từng li từng tí thấp giọng gọi: "Saori, mở mắt ra đi, ba ba về thăm con rồi nè!"
Saori nhắm mắt lại, tuy rằng cơ thể nhỏ bé vẫn phập phồng lên xuống, có hô hấp yếu ớt, nhưng hiển nhiên đã yếu hơn trước kia rất nhiều, ngay cả bộ lông cũng không còn óng ả sáng loáng như trước.
Tần Tuyết Quân đỏ vành mắt đè vai cậu: "Trương Giác, em đừng như vậy.
"
Hắn chưa từng thấy Trương Giác mang dáng vẻ chật vật như thế, bởi vì bị lệch múi giờ, trên mặt Trương Giác vẫn còn quầng thâm mắt thật dày, mặt mày hơi cau có, tóc tai bù xù, vừa nhìn liền biết Trương Giác vẫn là gấp rút lên đường, hoàn toàn không hề chăm sóc bản thân.
Trương Giác đẩy tay hắn ra, nhìn Saori, tình cảm chân thành bắt đầu lau nước mắt.
"Saori ơi, ba ba vẫn chưa cho con ăn loại hạt dưa ngon nhất, luận văn mới chỉ bắt đầu thôi, sao con lại đi được cơ chứ? Lẽ nào tình phụ tử của chúng ta hời hợt vậy sao con? Bắp ngô ngọt ngất ngây số 2 mới ra thị trường con còn chưa nếm qua mà! Tốt xấu gì cũng phải ăn đi chứ!"
Bác sĩ thú ý đứng bên cạnh xạm mặt lại.
Hắn ngập ngừng nhắc nhở: "Thật ra! Hamster có thể sống đến hơn hai tuổi mà không bị bệnh hay bị thương, cuối cùng bị hạt dưa nghẹn chết, đã là chút vui trong mất mát rồi.
"
Rất nhiều bé hamster bởi vì chủ nhân chăm sóc không đủ tỉ mỉ cẩn thận, ngay cả một tuổi cũng không sống nổi, bé hamster này đã hơn hai tuổi, nhìn bộ lông tròn trịa mượt mà, vừa nhìn chính là cả đời hưởng phúc, làm hamster, thì đã đủ tư cách xuất bản cuốn sách《 Cuộc đời đẹp nhất của một người con gái hai tuổi rưỡi 》.
Lúc này Saori mở đôi mắt đen láy, bé nhìn con thú hai chân trước mặt, suy yếu chi một tiếng, sau đó vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Trương Giác khóc lóc đấm ngực dậm chân: "Saori ơi —— "
Đừng đi mà! Đừng để ông bố tóc đen tiễn đưa chuột lông trà mà!
Đêm đó, trên tài khoản Weibo và Twitter của Trương Giác treo bảng cáo phó, cùng với tấm hình đen trắng của Saori, bởi vì trước đây cậu chỉ đăng những bức hình đẹp của Saori, cho nên những fan hâm mộ theo dõi Weibo, Twitter đều coi cậu là blogger thú cưng, đồng thời cũng rất yêu thích Saori được nuôi rất đáng yêu khả ái.
Vì vậy sau khi cáo phó này được đưa ra, khu bình luận cũng biến thành một biển nước mắt.
Những người biết đây là tài khoản của Trương Giác thì sôi nổi cạn lời, nhưng vẫn có bạn tốt gửi mail cho Trương Giác, an ủi cậu thú cưng rồi sẽ có thêm, Trương Giác đừng bi thương quá độ, phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong buổi biểu diễn thương mại.
Ngày tổ chức tang lễ cho Saori, là một ngày nắng đẹp.
Trương Giác mặc tây trang đen, cầm một chiếc ô đen giữa ban ngày, vô cùng có cảm giác nghi thức khi đặt cô con gái vào trong một chiếc hộp nhỏ, sau đó đốt thành tro rồi rải xuống sông.
Tần Tuyết Quân ôm vai Trương Giác, nhìn nước sông nói: "Saori, đến ngôi sao chuột hay sinh sống cho tốt, hy vọng tại thế giới đó con có thể tìm thấy con chuột định mệnh của cuộc đời mình.
"
Bọn họ đường hoàng ra dáng hoàn thành tang lễ cho con gái, Trương Giác khi về nhà thu dọn đồ đạc thì khó chịu một hồi.
Cậu mua cho Saori nhiều đồ chơi như vậy, còn chuẩn bị cho con bé một chiếc lồng hoàn toàn mới trong mùa giải nghỉ ngơi, kết quả đứa nhỏ này lại bị một hạt dưa tiễn đi, sinh mệnh sao mà yếu đuối, vận mệnh sao mà vô thường.
Tần Tuyết Quân nghe tiếng nói lẩm bẩm của Trương Giác, cẩn thận từng li từng tí một dò hỏi: "Vậy mùa giải tiếp theo em còn muốn trượt chủ đề tình yêu không? Hay là em muốn đổi chủ đề sang tình thân?"
Thực ra hắn cũng không phải quá chú ý việc Trương Giác có trượt chủ đề tình yêu hay không, dù cậu có trượt hay không, Tần Tuyết Quân vẫn ở nơi này, danh phận đã định được một nửa rồi, chỉ chờ một người thăng chức lên làm Phó bác sĩ, một người giải nghệ, như vậy là chính thức làm đối tượng rồi, hắn chỉ là muốn quan tâm đến phương hướng phát triển sự nghiệp của Trương Giác mà thôi, không sai, chính là như vậy.
Trương Giác dùng khăn giấy lau lau khóe mắt, cuối cùng cũng không đắm chìm trong cảm xúc buồn bã nữa.
"Vẫn là trượt chủ đề tình yêu, em đã viết xong ca khúc cho bài thi ngắn rồi.
"
Tần Tuyết Quân: "Chính em viết! À không phải, anh tưởng em trượt tự do chứ?"
Trương Giác: "Tiết mục chính thì thử nhạc cổ điển hay nhạc kịch đi, nhưng vẫn chưa quyết định được ca khúc.
"
Cậu xấu hổ cười cười: "Bởi vì là ca khúc đặt trong thi đấu chính, cho nên em có ý định viết ca từ tiếng Anh, điều này đối với em mà nói là một sự khiêu chiến, sau hoàn còn phải chế tác bản demo, mời ca sĩ hát, hoặc là chính em tự thực hiện, như vậy sẽ rất tốn thời gian.
"
Trên mặt Tần Tuyết Quân hiện lên một mạt đỏ ửng, hắn lắp ba lắp bắp trả lời: "Không, không cần vội, chỉ cần em trượt vui vẻ, chủ đề ca khúc nào cũng rất hay, anh sẽ luôn theo dõi em!"
Trương Giác nhìn hắn chăm chú, một lúc sau, cậu nở một nụ cười xấu xa.
"Bây giờ, em chỉ có một việc cần anh giúp.
"
Tần Tuyết Quân dùng đôi mắt màu xám nghiêm túc nhìn Trương Giác: "Ừm, muốn anh là gì?"
Trương Giác chậm rãi tới gần hắn : "Hiện tại em đang thiếu một chút cảm hứng cho lời bài hát.
"
"Dùng chính bản thân anh truyền cảm hứng cho em đi, Петя.
"
Trương Giác không hiểu tiếng Nga, nhưng cách phát âm cái tên Peja này, cậu vĩnh viễn luôn gọi chuẩn nhất.
Dư âm biến mất khi đôi môi bọn họ chạm vào nhau.
Một lúc sau, Tần Tuyết Quân nói: "Chúng ta không phải tạm thời không nói chuyện yêu đương sao?"
Môi chạm môi thế này, có phải không quá tốt không?
Trương Giác: "Chỉ là không cho danh phận mà thôi, không nói những thứ khác không được làm nha.
"
Mùa giải mới kết thúc, Trương Giác vẫn đang trong giai đoạn nghỉ ngơi lấy sức, các vận động viên khác cũng như vậy, việc lựa chọn chủ đề này, nếu như nghiêm trọng thì có thể kéo dài đến tháng 8 tháng 9, nhưng nếu kéo dài quá giới hạn, chắc chắn sẽ không tham gia được giải đấu cấp B.
Tần Tuyết Quân lấy bắp ngô ngọt ngất ngây số 2 ra từ trong lồng hấp, lấy mấy hạt bắp ngô bỏ vào một cái đĩa nhỏ, sau đó đặt cái đĩa này trước tấm hình đặt trên tủ sách.
Trong hình là Saori dễ thương nằm trên tấm vải nỉ đen được chụp trong chuyến du lịch mùa xuân năm ngoái của họ, ký ức bây giờ vẫn rõ ràng như cũ, như bé chuột thì không còn nữa.
Tần Tuyết Quân nghĩ, nếu như sau này bọn họ nuôi thú cưng, vẫn nên chọn con có tuổi thọ cao, không thì Trương Giác sẽ khổ sở lắm.
Nhưng mà Saori mới rời đi chưa được bao lâu, Tần Tuyết Quân cũng không đề cập đến việc nuôi thú cưng mới, lúc thường chỉ là nỗ lực làm việc, học tập cho giỏi, sau đó chăm sóc tốt Nhị Hồng và Tam Hồng.
Tam Hồng đẻ trứng còn chuyên cần hơn cả Nhị Hồng, ngang bằng với Nhị Hồng liều mạng trong thời kỳ đỉnh cao, cho nên nhìn ra được sẽ sống tương đối lâu hơn.
Hắn đặt bữa sáng đã nấu xong lên bàn gỗ nhỏ, mang vào phòng ngủ, Trương Giác nghe thấy động tĩnh thì thì nằm nghiêng mở mắt ra, nhếch miệng lên, cậu duỗi tay ra, lười biếng kêu một tiếng.
"Tuyết nhi, giúp em lột một quả trứng.
"
Tần Tuyết Quân nặn nặn đầu ngón tay.
"Tuyết nhi, em muốn lái xe.
"
Tuyết nhi ho khan một tiếng: "Anh cũng muốn lái, nhưng không cho danh phận thì không lái được, không chấp nhận việc lên xe trước rồi mua vé sau đâu.
"
Trương Giác: "Anh nghĩ cái gì đó, em là muốn lái một chiếc xe ô tô thật, anh quên việc em đã báo danh một trường dạy lái xe, vào mùa giải nghỉ ngơi sẽ kết thúc việc tập lái rồi sao? Sắp tới em phải thi rồi, cần phải tập nhiều hơn.
"
Tần Tuyết Quân mặt không hề cảm xúc: "À, vậy em muốn dùng xe trong nhà tập đúng không? Có thể, nhưng mà anh muốn đi theo.
"
Xét thấy người này mang phong cách quá tăng động trên sàn thi đấu, ai lại dám để cho cậu tập luyện một mình chứ, vẫn là nên nhìn chằm