Ngày 9 tháng 12, Mạnh Hiểu Tang ôm một chiếc túi lớn cùng em gái mình đứng bên sân, chờ đợi đơn nam tổ thành niên kết thúc tập với nhạc, sau đó dẫn em gái mình lên sân để tập.
Sau đơn nam xuất sắc nhất thế giới đang ở trên băng, bọn họ theo thứ tự là Trương Giác, Hayato Terakami, Ilya, Kelsen, Chiba Takeshi, Arthur Cohen.
Lúc này là Trương Giác đang luyện tập với nhạc, cậu đang trượt《 Caligula 》trên sân.
Dù sao thì cũng không phải là thi đấu chính thức, vận động viên không nhất định phải hoàn thành hết tất cả các bước di chuyển, chỉ cần hoàn thành các động tác quan trọng, làm quen với mặt băng là tốt rồi.
Sau khi Trương Giác kết thúc, đơn nam cũng kết thúc tập với nhạc, khi cậu xuống sân la mồ hôi trên trán thì có người bước tới bên cạnh cậu.
"Trương."
Trương Giác quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Arthur, không tính là đặc biệt đẹp trai, còn có một chút tàn nhang, nhưng là loại hình rất có cảm giác thiếu niên ở Âu Mỹ.
Cậu hỏi: "Có huyện gì sao?"
"Có thể nói chuyện không?"
Trương Giác đặt lại chai nước có bỏ thêm bột thuốc giảm đau, nói chuyện với ban huấn luyện một chút, rồi rất tự nhiên choàng tay qua vai người trẻ tuổi đến chỗ cầu thang, đang định ngồi xuống bậc thang, Arthur ngăn cản cậu, từ trong túi lấy ra một tờ rơi quảng cáo cho một quán cà phê hầu gái ở Nhật Bản rồi đặt xuống, làm tư thế mời với Trương Giác.
Trương Giác vỗ vỗ vai hắn, ngồi xuống.
Arthur muốn nói lại thôi, lúng túng nói: "Tiết mục năm nay của tôi...!Là quyết định của huấn luyện viên, thầy ấy cho rằng tôi nhân lúc còn trẻ cần phải phát huy tối đa thế mạnh của mình."
Trương Giác gật đầu: "Ừm, rất tốt."
Arthur do dự nhìn cậu: "Anh cũng cảm thấy tiết mục của tôi chưa đủ tốt, đúng không? Tôi cũng cảm thấy không được tốt lắm, nhưng tôi thật sự rất muốn bước lên bục lĩnh thưởng ở Pyeongchang..."
Người trẻ tuổi này bởi vì ngóng trông Trương Giác mà bước chân vào con đường vận động viên trượt băng nghệ thuật này, hắn chưa bao giờ che giấu sự kính ngưỡng và sùng bái của mình đối với vị vua trẻ tuổi này, cho tới nay, Arthur cũng được xưng là phiên bản Bắc Mỹ của Trương Giác, tất cả mọi người đều khen thiên phú nhảy của hắn tốt, biểu cảm cũng rất có linh khí.
Biểu cảm xuất sắc là đặc điểm lớn nhất của Trương Giác, nhưng mà bây giờ Arthur không thể không từ bỏ biểu cảm, điều này khiến hắn bị rất nhiều fan hâm mộ chỉ trích, cho là hắn từ bỏ tính nghệ thuật, chính hắn cũng cảm thấy mình cách Trương Giác càng ngày càng xa, nhưng là đơn nam giỏi nhất tại Mỹ, trong mùa giải Thế vận hội mùa đông, hắn cũng phải gánh vác trách nhiệm của riêng mình.
Trương Giác im lặng một lúc, hỏi ngược lại: "Cậu biết tôi bắt đầu mùa giải đầu tiên ở tổ thiếu niên, thực ra mới vừa bắt đầu khôi phục huấn luyện chưa đến một năm đi?"
Arthur sửng sốt một chút, gật đầu liên tục: "Đúng vậy, từ lúc đó tôi đã bắt đầu theo dõi trận đấu của anh, thiên phú của anh thật sự khiên người ta thán phục!"
Trương Giác phun nát: "Khi đó kỹ thuật của tôi còn rất nhiều sai sót, bây giờ nhìn lại, tôi còn cảm thấy bản thân mình còn không dám nhìn thẳng, cậu đừng có mà thổi phồng."
"Hơn nữa, khi đó tôi cũng rất rõ ràng khuyết điểm của mình là gì, cho nên tôi đã lựa chọn thực hiện hầu hết các bước nhảy vào nửa sau tiết mục để đạt số điểm cao hơn, lúc đó tôi cũng bị người ta mắng, nói nửa trước tiết mục của tôi ở trong vũ trụ, nửa sau thì mật độ nhảy quá dày đặc, mà hầu hết những người mới bắt đầu bằng cách dựa vào kỹ thuật, năm đó tôi cũng đi qua con đường này."
Cậu đứng dậy, vỗ vỗ vai Arthur.
"Nhưng tôi cũng chỉ sử dụng chiến lược như vậy trong một mùa giải, bắt đầu từ mùa giải thư hai, tôi đã đặt tính dễ xem và tính nghệ thuật của tiết mục ở vị trí quan trọng hơn, tôi nghĩ cậu không phải là người sẽ từ bỏ việc tiến bộ, chỉ cần chính cậu sẵn sàng nỗ lực, một ngày nào đó cũng sẽ trở thành một tuyển thủ xuất sắc cả về kỹ thuật và nghệ thuật, cố lên."
Khi rời khỏi cầu thang, Trương Giác đột nhiên nhớ tới Vasily và McQueen, khi bọn họ nhìn cậu, có phải là mang tâm trạng giống như khi mình nhìn Arthur không?
Hmmm —— điều đó là không thể nào, dù sao thì cậu là hậu bối, cậu có sức đe dọa và tác động đối với tiền bối còn lớn hơn so với Arthur nha!
Cậu là người mạnh nhất!
Mạnh Hiểu Tang nhìn Trương Giác hai tay đút túi, trở lại sân xem em gái cô tập luyện với nhạc xong, sau đó không chút lưu tình mà dạy dỗ con bé một trận.
Trương Giác khi dạy dỗ người khác sẽ không cố ý phun bẩn, cũng không dùng những lời nói như dao, mà cũng sẽ không vì giữ mặt mũi cho đối phương mà dùng những từ ngữ uyển chuyển, ngược lại đối phương có khuyết điểm gì cậu sẽ đều nói ra hết, sau đó sẽ đưa ra đề xuất để thay đổi.
Những người sĩ diện hảo có thể sẽ không chịu được phong cách này của cậu, nhưng Mạnh Hiểu Lôi vừa lúc chính là cô gái không cần mặt mũi kia, cô bé có tâm tính vô cùng hiếu thắng, chỉ cần có thể giúp cô bé đến gần hơn với tấm huy chương vàng, cái khổ nào cô bé cũng chịu ăn, cùng với thể chất rắn chắc giống như Sát Hãn Bất Hoa, mà khung xương càng thêm tinh tế, cho nên cô bé mới có thể khiêu chiến cú nhảy bốn vòng ngay từ mùa giải thăng lên tổ thiếu niên đầu tiên.
Nếu không phải tứ chi quá cứng, lúc biểu diễn thì vẻ đẹp không đủ, thực ra cô gái nhỏ này mới là người có tiến bộ nhất trong ba cô bé mới gia nhập Trương môn.
"...!Trước khi nhảy lấy đà 4T hãy quyết đoán một chút, đừng do dự, dứt khoát điểm băng, tin tưởng thân thể của chính mình có thể duy trì trục tâm khi nhảy."
Trương Giác nói xong, chỉ vào sân băng: "Lại nhảy thêm cái 4T đi, nhảy xong mới được phép xuống băng."
Mạnh Hiểu Lôi đứng thẳng: "Dạ!"
Nhất tỷ tổ thiếu niên Raisa cũng đến tập với nhạc nhìn bên kia: "Động tác của bạn ấy rất tiêu chuẩn."
Vasily nhàn nhạt nói: "Động tác của con cũng rất tiêu chuẩn, hơn nữa nền tảng vũ đạo của con cũng tốt hơn."
Mặc dù nền tảng vũ đạo của Raisa xuất phát từ điệu nhảy clacket cùng đầu đội khắn trong vũ điệu Nga, mà không phải là ba lê thường thấy ở các vận động viên trượt băng nghệ thuật, nhưng ít nhất so với muội muội của Trương Giác thì mạnh hơn.
Buổi tập với nhạc ngày hôm nay khiến không ít vận động viên tổ thiếu niên lần đầu tiên được chứng kiến cảnh vận động viên tô thành niên biểu diễn, cũng nhờ vào đó mà tiếp xúc với những đối thủ cùng tuổi, nếu như trong bọn họ không có ai bị cửa ải dậy thì và chấn thương làm cho nằm úp sấp (mặc dù điều này là không thể), ít nhất sau một chu kỳ, bọn họ cũng sẽ là đối thủ.
Mạnh Hiểu Lôi tự giác đã thu hoạch được khá lớn, nhưng khiến cô bé giật mình chính là, cái điện thoại không rời khỏi tay chị gái, sau khi tiến vào sân vận động lại tắt đi.
Cô bé nhỏ giọng hỏi chị: "Có phải chi phí dạo chơi của chị không đủ không? Có muốn gọi người trong nhà bổ sung thêm chút không chị? Em cũng có tiền đây, đúng rồi, sạc dự phòng của chị đầy pin chứ đúng không?"
Cô gái nhỏ đã tham gia hai buổi biểu diễn thương mại trong mùa giải nghỉ ngơi, trong tay cũng có chút tiền nhỏ.
Khóe miệng Mạnh Hiểu Tang giật một cái: "Chị đã bắt đầu đi làm rồi, tiền của cha của mẹ cũng không cần chứ nói chi đến việc moi tiền của em, còn nữa, chị tắt điện thoại không phải là vì không còn tiền hay không còn pin, chỉ là sau khi tiến vào sân vận động thì chị phải nhìn chằm chằm vào em, chuẩn bị quần áo hay lấy nước ấm cho em, cùng với Dương ca lấy đá vụ chườm lạnh cho em, em không để ý thấy túi chườm đá của em hôm nay phồng lên sao?"
Cô ân cần chăm sóc tất cả vận động viên bao gồm cả em gái mình như vậy, cũng chính là hy vọng mọi người có thể chăm sóc em gái mình nhiều hơn một chút.
"Hơn nữa khi một vận động viên đang biểu diễn trên băng, thân là một fan hâm mộ trượt băng đáng tin, cho dù ngồi ở hàng ghế khán giả chụp hình quay phim thì cũng phải tắt âm thanh và đèn flash, chị gái của em ăn cơm đội trưởng Trương nhiều năm như vậy, chút đạo đức cơ bản là vẫn phải có!"
Từ khi biết được mình sẽ may mắn đến Nagoya cùng em gái mình, Mạnh Hiểu Tang vẫn luôn vô cùng quy củ, trước khi chia sẻ những tấm hình đẹp với bạn bè, cô cũng hỏi đội trưởng Trương có thể chụp và đăng hình lên được không? Câu hỏi này của Mạnh Hiểu Lôi khiến Mạnh Hiểu Tang cảm thấy như thể chỉ cần là một người hâm mộ thì eo của người đó giống như phải thấp xuống.
Nhưng Mạnh Hiểu Tang rõ ràng là lo lắng cho cô em gái ngốc không quen với việc lần đầu xuất ngoại thi đấu, cho nên mới cố ý đi theo, đội tuyển quốc gia chỉ chi trả chi phí đi lại cho vận động viên, cô thì tự trả tiền, tất cả số tiền dành dụm kể