Tần Tuyết Quân là một người thích ngồi trong phòng cấp cứu, hắn cho rằng điều này có thể tiếp xúc với nhiều ca bệnh, tăng kinh nghiệm lâm sàng, hơn nữa hắn cũng không nhân lúc còn trẻ mà trực ca đêm, chờ đến lúc tuổi tác về già chắc là sẽ không trụ vững nổi.
Loại tâm lý thực tế này khiến hắn trở thành bác sĩ tiến bộ nhanh nhất trong những người cùng thế hệ, cũng rất được các giáo sư coi trọng, cộng với ngoại hình cao ráo đẹp trai của hắn, phóng tầm mắt trong toàn bộ bệnh viện thì chính là số ít con rể quốc dân.
Tuy nhiên hàng chất lượng cao này từ lâu đã được gán cho hàng chất lượng cao khác rồi, chờ đến lúc tan làm thì cũng đã 8 giờ, hai người cùng nhau hâm nóng canh trong lò vi sóng ở sảnh khách, rồi đựng trong ly giấy.
Trương Giác nâng ly: "Dô.
"
Hai người chạm ly, uống một hơi cạn sạch.
Trương Giác trêu ghẹo nói: "Hôm nay tại hạ ở ngoài nhìn bác sĩ Tần bận bịu cả ngày trời thì mới thấy làm bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình vất vả quá đi, sau này tại hạ cũng không dám biểu dương sức mạnh của mình trước mặt ngài nữa.
"
Tần Tuyết Quân hào hoa phong nhã ôm quyền chắp tay: "Nếu bàn về thể lực thì vẫn là ngài tốt hơn chứ, tại hạ không thể chạy marathon được, nửa marathon thì còn tạm.
"
*Đường marathon có chiều dài chính thức là 42.
195 km.
Trương Giác nghiêng người liếc mắt nhìn hắn, nói đùa: "Nhắc mới nhớ, em nghe có một chị y tá đi ngang quá nói, gần đây có một bác sĩ cùng khoa cứ luôn khoe khoang với anh, các cô ấy hình như không thích người kia cho lắm, có chuyện gì vậy?"
Tần Tuyết Quân thầm thán phục đôi tai đi đến chỗ nào cũng có năng lực nghe chuyện bát quái của Trương Giác, trên mặt vẫn là bình tĩnh tựa gió bay.
"Không có chuyện gì, tiểu nhân mà thôi.
"
Bác sĩ Tần là một chính nhân quân tử, không dễ đắc tội người khác, hơn nữa hắn là người lúc nào cũng chăm sóc bệnh nhân chu đáo, khiến bọn họ cảm thấy dễ chịu hơn, cho nên những lá cờ thưởng trong phòng làm việc cũng nhiều hơn những người khác, lần này chọc phải kẻ tiểu nhân, nhưng thực ra là có liên quan đến đàn ông và phụ nữ.
Hắn có điều kiện tốt, cư xử lễ phép, rất nhiều cô gái đều sẵn sàng mỉm cười với hắn ngay cả khi họ không có ý tứ về phương diện kia, có một lần y tá Lâm té bị thương được Tần Tuyết Quân tiện đường lái xe đưa về nhà (đã báo cáo trước với Tiểu Ngọc), để báo đáp phần nhân tình này nên cô ấy đã mua trà sữa làm quà trong giờ nghỉ trưa, kết quả là bị một vị bác sĩ vẫn luôn theo đuổi y tá Lâm nhưng bị cô từ chối nhiều lần nhìn thấy được, hai người cứ như vậy kết thù.
Trương Giác nghe đã bắt đầu nghĩ: "Há, là việc này sao, em nhớ rồi, trước đây anh cũng đã nói với em.
"
Hai người bọn họ tuy rằng một người là vận động viên, một người là bác sĩ, nhưng bản chất cũng là một cặp vợ chồng son bình thường, việc chia sẻ những chuyện nhỏ nhặt xảy ra xung quanh khi gặp nhau là chuyện tự nhiên.
Nghe đâu vị y tá Lâm kia lúc đầu định chấp nhận sự theo đuổi của bác sĩ Lục, chỉ là sau khi họ trao đổi WeChat, y tá Tiểu Lâm phát hiện bác sĩ Lục có những nhận xét không hay trong vòng bạn bè như trà xanh, chó cái*, đàn ông còn tốt hơn mấy con đàn bà, cô là một cô gái nghiêm túc xuất thân từ một gia đình nề nếp, nhìn thấy người như thế, phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy để đảm bảo an toàn cho bản thân.
*Nguyên văn (幕刃、母犬): Những từ mang hàm ý xúc phạm đến phụ nữ và người mẹ.
Đây cũng là bản chất bình thường của con người, những người khác trong khoa sau khi biết chuyện này thì cho rằng y tá Lâm không làm gì sai cả, bao gồm các bác sĩ nam cũng nghĩ như thế.
Kết quả là bác sĩ Lục kia vẫn không buông tha, còn hỏi y tá Lâm là có phải gã đưa quà cưới không đủ hay không, lại mắng cô ấy tham tiền, y tá Lâm có cả trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi, chỉ cảm thấy đối phương điên rồi, cho nên chỉ có thể quyết đoán từ chức, năm sau đi làm ở chỗ khác.
Về phần Tần Tuyết Quân, hắn cũng sớm thay đổi công việc với thầy của mình, cũng sẽ đổi đơn vị vào năm sau.
Trương Giác hiếu kỳ: "Đổi đơn vị?"
Tần Tuyết Quân lời ít mà ý nhiều: "Năm ngoái thầy của anh đã có một bước đột phá về ung thư xương, muốn đến bên chỗ 703 để cùng nha nghiên cứu với bạn học cũ, tranh thủ cố gắng trở thành viện sĩ, anh sẽ đi với thầy ấy.
"
Trương Giác: Nghe cảm giác như thiệt sự quá trâu bò, không đúng! Tuyết nhi sau này sẽ không làm việc ở Harmony nữa sao?
Cậu mở to hai mắt: "Anh, anh cam lòng rời khỏi đây à? Chỗ này là Harmony á!"
Tần Tuyết Quân trả lời: "Anh biết, ở đây anh quả thực đã học được nhiều hứ, nhưng bây giờ chuyển đơn vị, có thể ở bên kia anh sẽ được giao một vị trí cao hơn.
"
Hắn nắm lấy tay Trương Giác, dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay người yêu: "Hơn nữa vận động viên trượt băng nghệ thuật các em không phải mỗi lần bị thương đều qua đó khám sao? Hay là em nghĩ anh ở lại đây sẽ tốt hơn?"
Rất nhiều người đều cảm thấy tên tuổi của Harmony lớn hơn 703, Tần Tuyết Quân cũng đã quen ở chỗ này, nhưng nếu như có thể gần Trương Giác hơn một chút, thích ứng với đơn vị mới cũng là một điều rất tốt đẹp.
Ai ngờ Trương Giác nhanh chóng trả lời: "Không, em thực sự rất vui khi thấy anh và người thầy cố vấn của anh cùng nhau xung kích đến cảnh giới cao hơn, đổi thì đổi thôi, sau này anh có không thành công, cùng lắm thì em nuôi anh.
"
Rời khỏi chỗ này là tốt nhất, rời khỏi chỗ này, ít nhất sau này cũng không đụng phải người nhà của bệnh nhân đã đâm vào mắt Tuyết nhi, đôi mắt xám của Tần Tuyết Quân xinh đẹp như bầu trời Siberia, Trương Giác chỉ cần nhìn cặp mắt kia, quan sát những hoa văn bên trong đó cũng có thể liên tục trong vòng hai tiếng.
Ngọc lão gia đối với việc Tuyết nhi muốn đổi công việc này ủng hộ 100%, hai người nắm tay nhau lên xe trở về, Trương Giác lái xe mang theo Tuyết nhi trở về tổ ấm tình yêu của họ.
Kỳ nghỉ ba ngày, Trương Giác nằm trong nhà cha mẹ và em trai một ngày, lại dành hai ngày còn lại với Tuyết nhi, chờ đến khi trở về sân băng, dĩ nhiên cậu đã trở lại thành Trương Tiểu Ngọc tràn đầy năng lượng.
Tóm lại, tinh thần của Trương Giác đã trở lại, cậu lại có thể đánh bại tất cả các đơn nam trên thế giới ngoại trừ tam kiếm khách.
Sau khi kết thúc giải vô địch quốc gia, Trương Giác đã giành được tổng cộng 330 điểm, vững vàng lấy được một suất tham gia Thế vận hội mùa đông, mà bốn đơn nam còn lại có đội tuyển quốc gia là Sát Hãn Bất Hoa, Tưởng Nhất Hồng, Liễu Diệp Minh và Kim Tử Tuyên thì lại bắt đầu tranh đoạt hai suất còn lại.
Thực ra trước khi bắt đầu tranh tài, bốn người này đều biết, trong số họ nhất định có hai người không được tham gia Thế vận hội mùa đông, bởi vì dù như thế nào, Trương Giác chính là người có giới hạn trên cao nhất, giới hạn dưới cũng cao, sẽ không rơi khỏi bục lĩnh thưởng, trong đội cần Trương Giác xuất chiến.
Sau một phen tranh đoạt kịch liệt, Kim Tử Tuyên đã đánh bại Liễu Diệp Minh và Tưởng Nhất Hồng, giành lấy một suất tham dự quý gia, mà Sát Hãn Bất Hoa thì lại giành được một suất tham dự khác với phong độ ổn định.
Đồng thời, tổ hợp trượt băng đôi Hoàng Oanh/ Quan Lâm, Khương Tú Lăng/ Lạc Mật, cùng với một tổ hợp trượt băng đôi nhỏ của tỉnh L giành được các suất tham gia.
Ở nội dung đơn nữ, Mẫn San, Từ Xước lần lượt giành vị trí nhất và nhì, người thứ ba là một đơn nữ dưới tay Trần Trúc, mặc dù cú nhảy có độ khó cao nhất là 3lo+3T, nhưng cũng may là tính ổn định rất tốt.
Khiêu vũ trên băng cũng chỉ có hai suất tham dự, cuối cùng được Hoa Thái Sư/ Mai Xuân Quả và Tái Bành/ Tái Quỳnh cầm lấy.
Những người này sẽ là tất cả những người có liên quan đến hạng mục trượt băng nghệ thuật của Trung Quốc cho Thế vận hội mùa đông, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau đến Vân Nam để huấn luyện trên cao nguyên.
Trước khi xuất phát, Trương Giác mang theo một cuốn sổ ghi chép và một chiếc bình giữ nhiệt bước vào phòng họp.
Tôn Thiên vẫy tay với cậu: "Này, ở đây.
"
Chờ mọi người đến đông đủ sẽ bắt đầu mở họp, trao đổi cách bày binh bố trận như thế nào cho Thế vận hội mùa đông, những kiến nghị mà Trương Giác đưa ra sẽ là cơ sở quan trọng để các nhà lãnh đạo đưa ra quyết định.
Trương Giác thẳng thắn nói với mọi người: "Tôi, Mẫn San, Hoàng Oanh cùng Quan Lâm đều mang trên người những chấn thương ở các mức độ khác nhau, nếu như muốn chúng tôi dùng toàn bộ chuyên cần co bài thi ngắn và trượt tự do ở thi đấu đồng đội, cùng với cả bài thi ngắn và trượt tự do ở thi đấu cá nhân mà nói thì đừng nghĩ đến tấm huy chương của thi đấu cá nhân, thanh máu của chúng tôi không dày như vậy.
"
"Đặc biệt là Hoàng Oanh, mắt cá chân của cô ấy đã có vấn đề ngay từ trận chung kết, nhưng nếu cô ấy phẫu thuật bây giờ thì cô ấy không thể bình phục trước Thế vận hội mùa đông, cho nên mới vẫn luôn kéo dài không trị liệu, để cho bọn họ chỉ thi đấu cá nhân sẽ tốt hơn.
"
Lãnh đạo lật sổ, trên đó viết vài nét bút, nặn nặn sống mũi: "Các cô cậu đều còn rất trẻ, sao mà chấn thương lại nặng như vậy chứ?"
Điều đáng sợ nhất