Ngay từ khi Trương Giác bước vào sân vận động, cậu phát hiện nơi này có một số lượng người đáng kinh ngạc.
Có cô gái đội mũ siêu điệp viên heo dùng âm thanh quãng tám hét to: "Đội trưởng Trương cố lên!"
Còn có cô gái giơ cao tấm băng rôn vẽ hình cá sấu, tuy nói là giải đấu được tổ chức tại Pyeongchang, nhưng chi phí du lịch Hàn Quốc đối với nhiều người hâm mộ trượt băng trong nước không phải là không chấp nhận được, cho nên có rất nhiều người hâm mộ trượt băng đuổi theo tới đây, trên chỗ ngồi còn có những minh tinh.
Chẳng hạn như em trai của Trương Giác, người sắp trở thành tay trống thiên tài số một trong nước, cùng với các thành viên trong ban nhạc, lại chẳng hạn như người đại diện Bạch Tiểu Trân của Trương Giác!
Nhóm người thân bạn bè đã hòa mình vào màn cổ vũ của nhóm cá giống, đầu đội mũ siêu điệp viên heo, trong tay giơ quạt cá sấu nhỏ ưỡn bụng, không khác gì hầu hết những người hâm mộ trượt băng.
Sân đấu lạnh lẽo này mang theo quá nhiều kỳ vọng và nhiệt huyết, Trương Giác thực kinh ngạc trước cảnh tượng này, cậu biết những người ngàn dặm không xa đi đến nơi này đã mong chờ vào thắng lợi của đội tuyển Trung Quốc đến cỡ nào.
Trước cậu, Arthur Cohen đã hoàn thành màn trình diễn của mình, hắn lấy được 111.
35 điểm, đây là một số điểm rất cao, đủ để chứng minh trọng tài yêu hắn đến nhường nào.
Chàng trai lúc kết thúc cũng không mấy vui vẻ, vẻ mặt của hắn thậm chí có thể được xưng là trầm trọng, lúc gặp thoáng qua Trương Giác thì mới lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Huấn luyện viên Lộc nhìn người rất chuẩn, ông nói: "Thằng nhóc nước Mỹ đó cảm thấy điểm số cao như vậy là không đáng để vui mừng.
"
Trương Giác: "Có tâm lý như vậy chứng tỏ em ấy còn chỗ trống để tiến bộ hơn nữ, đó là chuyện tốt.
"
Huấn luyện viên Lộc: Nhưng nếu như đối thủ có thể tiến xa hơn, đối với con mà nói không phải là điều tốt đúng không?
Thế nhưng cậu học trò này của ông chưa bao giờ là kiểu người sợ đối thủ của mình trở nên mạnh hơn, cho nên lão gia tử đã cụng một quyền với Trương Giác, nhìn Trương Giác trượt về trung tâm của đấu trường.
Lộc Chiếu Thăng lúc tái nhậm chức dạy học Trương Giác cũng đã 72 tuổi, cho tới nay ông luôn nổi tiếng là người am hiểu cứu vớt các vận động viên dậy thì bị chìm hồ, bây giờ ông đã 76 tuổi, trong toàn giới này không có huấn luyện viên nào lớn tuổi hơn ông.
Frans cũng, bên cạnh hắn là một quý ông tinh anh đeo một chiếc kính gọng vàng mà đường chân tóc đang cực kỳ nguy hiểm, trong ánh mắt của quý ông chứa đầy sự mong đợi: "Đây là tiết mục mà em biên cho chàng thơ đó sao?"
Frans dịu dàng dựa vào người đàn ông: "Đúng vậy, Trương là một tuyển thủ rất giỏi, ngoại trừ tính cách rất thẳng thắn thì gần như mười phân vẹn mười, em rất mong đợi màn tranh tài của cậu ấy.
"
Đúng như những gì mà Trương Giác đã nói trước trận đấu, cậu sẽ quyết tâm thi đấu trong cuộc thi đồng đội.
Với tiếng đàn guitar mang đậm phong cách Tây Ban Nha, cùng với tiếng điểm băng lanh lảnh vang lên trên mặt băng, Trương Giác ngay lúc mở màn đã cho xuất hiện 4lz+3T.
Cú nhảy này khiến không ít người trợn mắt há hốc mồm.
Bình luận viên Nhật Bản kích động ngay tại chỗ: "Đây rồi, đây chính là cú nhảy móc bốn vòng có chất lượng cao nhất thế giới, hơn nữa Tama-san lúc thực hiện lần nhảy thứ hai trong một lượt nhảy liên tục đặc biệt quả quyết, bởi vậy nên nhịp điệu của cú nhảy liên tục được coi là tốt nhất trên thế giới! Quá mạnh!"
Mặc dù cú nhảy thứ hai là 3A vẫn còn cao, nhưng lúc tiếp băng cũng khá ổn định, điều này khiến cho những người sau khi nhìn thấy cú nhảy 3A của Trương Giác vào mùa giải này có chút thở phào nhẹ nhõm.
Thanh niên ngồi xổm xoay người trên sân băng, sau đó cúi người xoay tròn, rồi trực tiếp nhấc chân lên làm tư thế Biellmann, trên sân vang lên một trận âm thanh thán phục.
Biellmann rất ăn sự dẻo dai, bằng một tay lại càng như vậy, rất nhiều đơn nữ lớn tuổi vì để cho thanh máu xuống chậm được ngày nào hay ngay đó đều sẽ tự giác phong ấn tư thế Biellmann, là một đơn nam trên 20 tuổi, Trương Giác đã thể hiện động tác này trên sàn đấu Thế vận hội mùa đông là cũng đủ can đảm.
Hơn nữa cậu không phải vì đơn thuần muốn tăng độ khó mà thực hiện động tác Biellmann, cho dù là nhảy, xoay tròn hay động tác chân, từng độ tác của cậu đều hòa vào âm nhạc
《 Concierto de Aranjuez 》 ban đầu được Joaquin sáng tác dựa trên kinh nghiệm cuộc sống của chính ông, mặc dù là người mù nhưng ông có một người vợ yêu ông rất sâu sắc, đó chính là học trò chân truyền của Listeria, tên là Victoria.
Bọn họ gặp nhau tại học viên âm nhạc, khi Joaquin còn chưa phải là đại sư âm nhạc thì Victoria đã dứt khoát yêu và kết hôn với chàng trai mù này, sau khi kết hôn, bọn họ cùng nhau đi tàu đến Aranjuez ở miền trung Tây Ban Nha để hưởng tuần trăng mật, đó là nơi chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Sau đó chiến tranh bùng nổ, bọn họ đã cùng nhau trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn, Joaquin cũng bắt đầu sáng tác 《 Concierto de Aranjuez 》 , tuy nhiên vào năm 1939, Victoria mang thai đứa nhỏ sinh bệnh nặng, bác sĩ nói với Joaquin, người lớn cùng đứa nhỏ có khả năng đều không thể giữ được.
Joaquin vì chữa bệnh cho vợ mà nghèo rớt mồng tơi trầm mặc về đến nhà, viết phần mở đầu của phần thứ hai bản nhạc 《 Concierto de Aranjuez 》.
Sau đó Joaquin bán đi cây dương cầm, Victoria cũng đã giãy dụa sống sót từ cơn bạo bệnh, nhưng thai nhi trong bụng mẹ đã không bao giờ có cơ hội đến với thế giới này.
Mãi đến tháng 12 năm 1940, 《 Concierto de Aranjuez 》 được biểu diễn lần đầu tiên tại Palazzo Catalunya, ngay khi danh khúc bất hủ này được phát hành, nó đã gây chấn động toàn thế giới, và vận mệnh của Joaquin cũng thay đổi từ đây.
Người mang vận mệnh không nhìn thấy gì cuối cùng cũng được mặt trời chiếu sáng, mà mặt trời của ông, Victoria, cũng vẫn sẽ luôn bên cạnh ông.
Khi Trương Giác sáng tạo ra tiết mục này, người cậu nghĩ đến chính là Tần Tuyết Quân, đôi mắt xám thanh lãnh và độc nhất vô nhị ấy luôn khắc sâu trong tâm trí cậu, vì cậu mang đến những giấc mơ vô tận.
Hiện tại Trương Giác có thể cực kỳ chắc chắn mà nói rằng, cậu sẽ cùng vơi Tần Tuyết Quân cùng nhau đi qua hết quãng đời này, cậu sẽ cố gắng hết sức để khiến A Tuyết hạnh phúc, cậu có lòng tin và giác ngộ như vậy, cũng tin chắc rằng cho dù trong tương lai cậu có gặp phải chuyện gì khiến mình bi thương khổ sở, chỉ cần ở bên cạnh A Tuyết, cậu đều sẽ có dũng khi vượt qua.
Thế nhưng Tuyết Quân hồi kiếp trước thì sao? Sau khi mất đi thị lực, anh ấy sẽ không còn có thể cống hiến cho sự nghiệp y học thân yêu của mình, hay sẽ không còn ai yêu anh ấy như Trương Giác yêu Tuyết Quân? Tình cảm của Tuyết Quân với cha mẹ anh ấy cũng đạm bạc, ông nội Tần Đường cùng bà nội Mia tuổi tác cũng ngày một lớn, một ngày nào đó trong tương lai, liệu anh ấy có một thân một mình hay không?
Trương Giác có một dục vọng độc chiếm đối với người mà cậu thích, đương nhiên, cậu hy vọng cho dù ở thế giới nào, Tần Tuyết Quân đều chỉ có thể thuộc về một mình Trương Giác, nhưng cậu cũng xuất phát từ trái tim mà nguyện cầu, hy vọng năng lượng mặt trời vẫn sẽ luôn quan tâm đến thị lực